Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9: Bị phát hiện

237 0 2 0

Chương 9

“Đánh vào nhược điểm của chúng.” Người nào đó đang bận bịu nhặt đuôi heo nhàn nhạt trả lời.

 

Có đôi lúc vận mệnh trêu đùa người ta như vậy.

Đã cùng cô trầm luân qua, sa đọa, điên cuồng qua, nhưng thứ duy nhất không có, chính là động tâm. Lần này cô trọng sinh, nhìn Canh Viện trước mắt, ngoại trừ cảm tình phức tạp khó nói thành lời, còn xuất hiện một chút gọi là áy náy.

“Chước Nhiêm……” Canh Viện lẩm bẩm hai tiếng, ngay sau đó đầy hứng thú chỉ vào thi thể xạ thủ trên mặt đất: “Cô thật lợi hại, người này bị ngươi đánh đến sắp tàn phế luôn rồi, cái động tác giống khinh công vừa nãy kia là kỹ năng của cô sao?”

Cô gái nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp.

“Ừ.” Tạ Sơ Dao chớp mắt, tầm mắt theo bản năng dừng lại trên cổ cô gái hai giây, nhưng khi nghĩ đến thói quen của Canh Viện, cô lập tức dời đi tầm mắt.

Canh Viện dường như không có chú ý tới động tác nhỏ của Tạ Sơ Dao, cô chỉ chiến sĩ người sói bên cạnh: “Đây là bạn của tôi, Tuyết Vũ Liêu Phiêu, cô có cảm thấy cái tên này rất quen thuộc không, vâng, đó chính là người đầu tiên hoàn thành chương nhiệm vụ tân thủ……”

“Từ Từ, cái này là chuyện lâu lắc rồi, cậu cứ nhắc mãi!” Vẻ mặt Tuyết Vũ Liêu Phiêu khó chịu.

Người chơi đầu tiên hoàn thành chương nhiệm vụ tân thủ, hệ thống sẽ khen thưởng cho một món trang bị hoàn mỹ.

Tạ Sơ Dao nhìn nhìn chiến sĩ, thấy cậu ta một thân chẳng có gì liền biết, người này nếu là Dạ Vũ Liêu Phiêu, khẳng định đã đập tên đi làm lại, nhưng cô không nghĩ tới, dáng vẻ sống chung với cậu của Canh Viện thoạt nhìn rất quen thuộc, nếu nói trong hiện thực ai có quan hệ tốt nhất với Canh Viện thì chỉ có một mà thôi……

Nhưng hiện tại mấy cái này không liên quan đến cô lắm, hai người trước mắt, chỉ có thể xem như là một nửa cái ân nhân cứu mạng.

“Lần này cảm ơn.”

Kiếp này, cô không muốn có quan hệ quá sâu với Canh Viện, vì thế xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ai, chờ chút…… Cô phải làm nhiệm vụ ở chỗ này đúng không, chúng ta tạo thành tổ đội đi! Ấy, thêm bạn bè trước đã!”

Cô chưa kịp đồng ý, Tạ Sơ Dao thu được hai thông báo mời.

‘Tinh! Người chơi [ Từ Từ Quên Đi Lo Lắng ]  kết bạn với bạn, muốn làm bạn tốt của nhau, có đồng ý hay không?’

‘Tinh! Người chơi [ Từ Từ Quên Đi Lo Lắng ] mời bạn gia nhập tổ đội, có đồng ý hay không?’

Hai cái tin tức này, nói thật, một cái cô cũng đều không muốn đồng ý. Nhưng theo sự hiểu biết của mình, đại tiểu thư kia nếu như không đạt mục đích thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, thà bị cô gái này chú ý, chi bằng thuận tay đẩy thuyền, hơn nữa quan trọng nhất chính là, cô không thể tiếp tục kéo dài thời gian……

Nghĩ đến đây, Tạ Sơ Dao cuối cùng vẫn gia nhập tổ đội của Từ Từ Quên Đi Lo Lắng, đồng thời đồng ý lời mời kết bạn của hai người.

Đối với Tạ Sơ Dao thì nhiệm vụ heo trắng không khó, kích thước bọn nó còn nhỏ hơn một vòng so với heo nhà tuổi thành niên, cơ thể trắng trẻo mập mạp, tốc độ chậm chạp, công kích thấp nhỏ, cho nên dù Tạ Sơ Dao bây giờ chỉ là cấp 1, cũng có thể vừa hóng gió vừa nghiền nát chúng nó.

Sau khi đánh hết toàn bộ lượng máu của heo xong, cắt thêm cái đuôi nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Không quá vài phút, Tạ Sơ Dao lấy được mười mấy đuôi heo.

Tuyết Vũ Lung Lay ngoại trừ việc làm bia đỡ đạn ra thì còn hóa thân được thành đầu bếp.

Khác biệt lớn nhất giữa game online thực tế ảo và game bàn phím chính là kỹ năng sinh hoạt không hề hạn chế, chỉ cần người chơi có đủ tinh lực thì mỗi một kỹ năng sinh hoạt đều có thể học. Trong đó, nghề đầu bếp gần như được mỗi một nhà chơi săn đón, dẫu sao thì tự mình làm ra thức ăn tiện nghi hơn nhiều so với việc mua đồ ở chỗ NPC.

Đi chung nhóm với tổ đội cũng từ đây mà hiện ra ưu thế, động tác Tuyết Vũ Liêu Phiêu thành thạo, bọn họ nhanh chóng gom đủ đuôi heo.

“Chước Nhiêm, cô lợi hại thật, hầu như lần nào cũng là bạo kích ai…… Dạy tôi một chút được không? Tỷ lệ bạo kích của pháp thuật thật thấp.”

“Đánh vào nhược điểm của chúng.” Người nào đó đang bận bịu nhặt đuôi heo nhàn nhạt trả lời.

“Aii…… Ừ ha! Hình như đánh vô mắt sẽ cho ra tỷ lệ bạo kích cao nhất hay sao á!”

Giọng nói của cô gái mang theo mấy phần ngây thờ cùng non dại, khiến cho Tạ Sơ Dao, người đang ngồi xổm dưới đất, bỗng nhiên giật giật lỗ tai.

Khóe miệng Tạ Sơ Dao hung hăng co quắp vài cái.

Đã quen với tác phong mạnh mẽ nhất quán của Canh Viện, lại một lần đối mặt với bộ dáng tiểu bạch thỏ kia, nói thật, cô thấy lạ lạ. Hơn nữa cô rất rõ, Canh Viện không phải là một tiểu bạch trong game, làm sao có thể không biết cách gây sát thương lớn nhất cho con mồi.

“Đúng rồi, Chước Nhiêm, cô chỉ có một mình sao? Không có bạn chơi cùng?”

Tạ Sơ Dao cảm giác được cánh tay của mình bỗng nhiên bị bao phủ bởi một cơ thể ấm áp.

Canh Viện nghiêng nghiêng dựa trên người cô, thứ mềm mại kia đang dán trên cùi chỏ không cần nghĩ cũng biết ngay là cái gì.

“…… Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành xong.” Tạ Sơ Dao lặng lẽ dịch thân thể mình ra, sau đó đi về phía trước, ngồi xổm xuống, nhặt đuôi heo cuối cùng lên.

Tốc độ thăng cấp của 《 Ngự Long 》  không nhanh lắm, nhưng vì cô vốn chỉ là cấp 1, vượt cấp đánh quái lấy kinh nghiệm khiến cô mau chóng tới cấp 3. Sau mỗi 5 cấp sẽ là cả một ranh giới, kinh nghiệm cần để thăng cấp lớn hơn lúc trước rất nhiều. Cấp bậc hiện tại của Tuyết Vũ Liêu Phiêu cũng bằng cô, còn Canh Viện, lúc cô tới là cấp 5, bây giờ vẫn cứ là cấp 5.

Canh Viện nhìn miêu nữ đang ngồi xổm xử lý đuôi heo, bỗng nhiên khẽ mỉm cười. Tuyết Vũ Liêu Phiêu nhìn thấy nụ cười ngây thơ ấy, tự nhiên có chút không biết phải làm sao.

“Hoàn thành? Chúng ta đi trả nhiệm vụ đi!”

Chúng ta? Tạ Sơ Dao cúi đầu trợn mắt nhìn đuôi heo, nhíu mày.

“Chước Nhiêm, nói gì thì nói chứ tụi này là ân nhân cứu mạng của cô nha! Hơn nữa tôi là Bạch Tinh Linh…… Lúc mới vào trò chơi thì phát hiện, tình thế của Bạch Tinh Linh cũng không tốt lắm, chi bằng cùng nhau trở về!”

Tạ Sơ Dao có chút không biết nên làm gì với tư duy bập bùng của Canh Viện, ngại vì một từ ân nhân cứu mạng, cô đành phải đáp ứng.

※ ※ ※

Sau khi mở cửa, số lượng người chơi Hắc Tinh Linh rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Trên đoạn đường đi về, bọn họ đã bị không ít Hắc Tinh Linh dòm ngó, cũng may là nhân số tổ đội đã khiến vài người chơi đang ngo ngoe rục rịch đánh mất ý niệm. Nhưng Tạ Sơ Dao có nhận được một vài thông tin mật thư của người chơi, mục tiêu của chúng là Bạch Tinh Linh Canh Viện.

Cho đến khi trở về thôn Tân Thủ, thần kinh đang căng chặt của ba người lúc này mới thả lỏng.

“Chước Nhiêm, Chước Nhiêm, tý nữa gặp lại nha.” Canh Viện thân mật nói.

“...Rồi.” Tạ Sơ Dao gật đầu đáp lại, đến nỗi nghe lọt được bao nhiêu, cũng chỉ có cô mới biết.

Sau khi ba người từ biệt, Tạ Sơ Dao nhanh chóng chạy tới nhà trưởng thôn.

Vừa tiến vào không gian một người, cô lấy tai mèo xuống. Trang bị này cũng có tác dụng với NPC bình thường, nếu trưởng thôn đối đãi cô như một người chơi bình thường thì phần thưởng cũng sẽ bèo bọt đi rất nhiều.

“Ôi chà…… Bạch Tinh Linh tiên sinh đáng kính, ngài thật sự là Tinh Linh mạnh nhất mà ta từng thấy.” Trưởng thôn a dua nịnh hót cười cười, nhưng mà khiến hắn cảm thấy thất bại chính là, Bạch Tinh Linh trước mắt vẫn cứ trưng ra vẻ mặt vô biểu tình, hắn rụt rụt cổ, chậm rãi móc trong túi ra một phong thư nhăm nhúm bị phong kín, “Ây…… Tiên sinh, xin ngài hãy đem phong thư này giao cho tiên sinh Xích Cách trong khuôn rừng Vô Mộng.”

Nhận được nhiệm vụ này, Tạ Sơ Dao có chút kinh ngạc.

Lộ tuyến của nhiệm vụ tân thủ đã khác đi so với ban đầu. Kiếp trước, sau việc góp nhặt 20 vỏ ốc sên chính là 20 đuôi heo trắng, còn sau nữa hình như đều là nhiệm vụ thu thập, đến cái cuối cùng thì mới có nhiệm vụ truyền tin.

Tạ Sơ Dao nhét phong thư mà trưởng thôn đưa vào trong túi và nhận được khen thưởng nhiệm vụ lần này.

 ——10000 kinh nghiệm, 10 đồng bạc.

Phần thưởng này đối với một tay mới đã được coi là hết sức phong phú!

Giết một con heo trắng mới có tầm năm mươi mấy kinh nghiệm, nhận được 1 vạn kinh nghiệm này, Tạ Sơ Dao trực tiếp lên được 56% của cấp 4.

Khuôn rừng Vô Mộng rất gần thôn Tân Thủ, có một phần khu vực bản đồ mà chỉ NPC Bạch Tinh Linh, Hắc Tinh Linh và người chơi chủng tộc Tinh Linh mới có thể đi vào, ví dụ như nhiệm vụ yêu cầu trúng phải NPC Xích Cách, mà khu vực nó ở cũng chỉ loanh quanh chỗ Bạch Tinh Linh với Hắc Tinh Linh đi lại, cho dù là Tinh Linh có một nửa huyết thống thì cũng không cách nào tiến vô.

Tuy nhiên, bên trong khuôn rừng Vô Mộng đều là quái vật chủ động cấp 10, tổng kết lại, đây là một nhiệm vụ vượt cấp.

Đeo lên tai mèo, Tạ Sơ Dao bình tĩnh rời khỏi nhà trưởng thôn.

Cô liếc nhìn trạng thái đồng đội trong đội ngũ, hai người kia đều ở vị trí bất đồng trong thôn.

Lọ máu mà hệ thống cho bây giờ chỉ còn lại một cái, Tạ Sơ Dao lại đi đến tiệm thuốc một chuyến.

Lúc tay mới gia nhập trò chơi sẽ nhận được 1 đồng bạc mà hệ thống đưa, mà thôn Tân Thủ chỉ có bán thuốc cấp thấp, một lọ thuốc đỏ phải tốn 20 đồng. Nói cách khác, 1 đồng bạc chỉ đủ cho một người chơi mới mua năm lọ thuốc đỏ, còn thuốc xanh cấp thấp thì đắt hơn một chút, một lọ phải 35 đồng.

Bởi vì thu được khen thưởng hai lần, bây giờ tổng tài sản của Tạ Sơ Dao là 1 vàng 11 bạc 15 đồng, trong đó thì 15 đồng cô lấy được từ quái vật, vì vậy có thể thấy được cái trò chơi này có tỷ lệ rơi vàng hẹp hòi biết bao nhiêu. cô mua 10 lọ cả hai loại trong cửa hàng NPC, vì vậy tổng tài sản dư lại của cô là 1 vàng 5 bạc 65 đồng.

Xem ra, trước khi diệt trừ nguy cơ còn đang ẩn giấu, cô phải nghĩ cách kiếm chút tiền.

Trong game thì người chơi nào cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền mà thôi, nhưng cái chết người ở 《 Ngự Long 》  là, tỷ lệ rơi tiền của quái bình thường quá thấp, quái có hình dạng nhân loại thì khá khẩm hơn chút xí. Chẳng qua là ở gần thôn Tân Thủ, quái vật hình dạng nhân loại thấp nhất cũng phải là cấp 30, đây căn bản không phải là thứ mà người chơi mới có thể ứng phó.

“Chước Nhiêm, sao cô không có ở trong thôn Tân Thủ?” Lúc này, giọng nói của Từ Từ Quên Đi Lo Lắng cũng chính là Canh Viện bỗng nhiên vang lên trong đội ngũ.

Tạ Sơ Dao quyết định dẹp quan hệ với cô gái nọ sang một bên, vì thế hơi mang tiếc nuối nói: “Chủng tộc khác, nhiệm vụ cũng khác.”

“A……” Cách nói này đúng là có thật, cho nên Canh Viện đành phải bất đắc dĩ để Tạ Sơ Dao một mình đi làm nhiệm vụ.

Cái tên khuôn rừng Vô Mộng rất êm tai, nhưng hoàn cảnh và danh tự của nó một chút đều không liên quan, hơn nữa tính đặc thù của khuôn rừng này khiến người chơi mới không dám coi thường, tuy nói đây là khuôn rừng dành cho Tinh Linh tộc, nhưng khắp nơi đều là sương mù dày đặc, cũng có không ít cơ quan và một vài cơ quan gia tăng lực sát thương, thậm chí còn ngâm đầy kịch độc.

Thân phận của Tạ Sơ Dao trong trò chơi là Tinh Linh Vương, vũ khí chuyên dụng là hai cái nỏ.

Trong chức vụ của nhân vật, tay bắn nỏ và cung thủ được gọi chung là xạ thủ.

Chức vụ này giống như đạo tặc vậy, đều có thể học được kỹ năng loại trừ bẫy rập, nhưng cấp bậc hiện tại của cô còn thấp, ngay cả sách kỹ năng còn không có, làm sao mà có thể học được cách loại trừ bẫy rập? Nhưng cũng đừng quên, nơi này còn là một thực tế ảo mang tính hiện thực, sách kỹ năng chỉ làm người chơi từng bước thi triển kỹ năng mà hệ thống đã an bài, nếu như nói người chơi ở ngoài đời thực vốn có bản lĩnh làm mấy thứ đó, thì vẫn có thể thực hiện ở trong trò chơi.

Cạm bẫy đơn giản nhất trong rừng rậm là hố đất, giăng lưới, ám tiễn.

Trong đó, ‘hố’ là cạm bẫy thường thấy nhất trong các phó bản trò chơi 《 Ngự Long 》  .

Tuy rằng khuôn rừng Vô Mộng có hơi nguy hiểm chút, nhưng rốt cuộc nơi này vẫn là thôn Tân Thủ, chỉ cần không giống như lúc trước, quá xem thường nơi này, thì việc hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó.

Tạ Sơ Dao lấy trang bị tai mèo xuống đứng ở lối vào rừng rậm, tay trái cầm một cái túi vải, tất cả sức nặng bên trong đều là do đá mà ra.

Những cục đá này bị cô ném trên đường, phàm là địa phương phải đi qua, mặc kệ mặt đất hay thân cây, bụi cỏ, cô đều ném thử một cái.

Dẫu sao cô cũng chỉ tới qua nơi đây một lần, hơi không cẩn thận chút, thân thể nhỏ bé cấp 4 này cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật thất bại. Tuy nhiên, phương pháp loại trừ cô đang dùng không thể coi là kỹ năng ‘loại bỏ bẫy rập’, chỉ khi có thể khiến bẫy rập hoàn toàn dừng hoạt động thì đó mới gọi là thành công loại bỏ, chứ không phải như cô, đi qua một nơi, kích hoạt một lần cạm bẫy.

‘Ka cô cô, chi chi ——’ một con khỉ màu vàng đất bỗng nhiên từ trên cây rớt xuống dưới đất.

Tạ Sơ Dao dừng chân lại, túi vải treo lên trên hông, mũi tên nỏ nhanh chóng bắn ra bên ngoài.

‘Bụp! Chi chi!’ Cái trán của con khỉ vừa vặn bị bắn trúng, trên đầu bay lên một sát thương bạo kích không lớn không nhỏ.

Đây là một con khỉ Lv10 nguyên si, cho dù bị đánh ra bạo kích, lượng máu của nó cũng chỉ thụt đi được một phần mười.

Con khỉ bị công kích tức ói bật nhảy về phía trước, nhưng ngay lúc nó vừa đi, một cái dây thừng vốn được giấu kín bỗng nhiên hiện ra, trói lại chân nhỏ của nó, đem nó treo ngược lên trên.

Loại cạm bẫy được ẩn giấu này chỉ có thể dựa vào may mắn để mà tránh né, may là sợi dây cũng không chắc lắm, dùng lưỡi dao sắc bén cắt một cái liền đứt. Con khỉ trước mắt bị treo ngược lên, vừa vặn trở thành cái bia của cô!

Không sai, đối tượng của các cạm bẫy trong rừng rậm, không phân biệt người chơi hay dã thũ.

※ ※ ※

Ở một nơi cách Tạ Sơ Dao vài đoạn đường, ba bốn tên Hắc Tinh Linh lặng lẽ đi tới.

“Anh, vận khí lần này không tồi a, không gặp phải bẫy rập gì.” Người đang nói chuyện là một nữ Hắc Tinh Linh, làn da của cô tuy có màu đen, nhưng đôi mắt lại rất lớn, khuôn mặt cười khanh khách, giảm bớt đi sự u ám vốn có của mấy tên Hắc Tinh Linh kia.

“Loan Loan, em không biết, chắc chắn nơi này đã có người đi qua, chúng ta vừa lúc nhặt được tiện nghi!”

“Làm sao nơi nay lại có người tới được? Bây giờ còn chưa có ai đến cấp 10 đi!” Nữ Hắc Tinh Linh có chút không tin.

“Suỵt, phía trước có động tĩnh! Loan Loan, em đi xem!”

Hắc Tinh Linh đi ở phía đầu bỗng nhiên cong eo cúi người xuống, mấy người thấy thế, vội vàng làm theo.

Loan Loan là nữ Hắc Tinh Linh, tên đầy đủ của cô là Nguyệt Nhi Loan Loan, chức vụ là đạo tặc. Mới đầu cô cũng chẳng thể nào thích được chức vụ với chủng tộc này, nhưng khi làm nhiệm vụ cô nhận được một kỹ năng khá hiếm hoi. cô gật đầu với người trong đội ngũ một cái, sau đó lắc mình, biến thành một con khỉ nhỏ cực kì giống với con khỉ trong rừng rậm.

Đây chính là kỹ năng đặc thù, ngụy trang dã thú.

Kỹ năng này có thể khiến cô biến thành dã thú mà cô đã từng giết, nhưng lại không có năng lực của chính mình, hơn nữa còn phải là sinh vật loại dã thú, một khi sử dụng công kích kỹ năng với mục tiêu, hiệu quả ngụy trang sẽ bị loại trừ.

Bởi vì đã có kinh nghiệm xương máu ớ mấy cái cạm bẫy, Nguyệt Nhi Loan Loan biến thành con khỉ nhỏ cẩn thận đi theo dấu chân người đằng trước lưu lại. Khi cô vạch bụi cỏ ra, vừa đẹp nhìn thấy một tên nam Tinh Linh ở chỗ hướng nghiêng với cô, lười biếng cầm một cái nỏ màu xám tro, bắn bụp bụp con khỉ Lv10 đang bị treo ngược trên cây……

Nguyệt Nhi Loan Loan đầy khiếp sợ, cô thậm chí suýt nhịn không được mà xoa xoa đôi mắt, nhìn xem người trước mắt này có phải là thật hay không.

Người nọ không giống như nam Tinh Linh vừa xem đã thấy sêm sêm tiểu bạch thỏ. Anh ta mặc một áo giáp màu trắng bạch thông thường, mái tóc màu vàng kim được cột cao lên, chân mày khẽ nhíu, đôi môi mím chặt thành đường thẳng, so với cảm giác nơm nớp lo sợ của bọn họ lúc tiến vào, vẻ mặt của anh thoạt nhìn như rất ung dung, thậm chí có thể nói là thoải mái.

“Ai!?” Ngay lúc cô muốn tới gần thêm chút nữa, Bạch Tinh Linh bỗng nhiên quay đầu lại, phát ra một tiếng quát nhẹ.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: