Bách Hợp Tiểu Thuyết

10.Vĩ Trang xuất hiện

1250 0 9 0

"Gì? Muốn cắt phần diễn của cô ấy?" Biên kịch Trình lắp bắp kinh hãi: "Sao lại thế?"

Đoàn làm phim hôm nay rời khỏi Dương Thành, cô đang ở trong phòng thu dọn hành lý, cầm Ipad kéo xem kịch bản.

Mấy ngày ở Dương Thành, ngày nào cũng nắng nóng như thiêu, giờ này phía chân trời lại đầy mây đen, gió cũng lớn dần, nhiệt độ không khí dịu đi không ít.

Hướng Tiểu Viên làm cho cô rất bất ngờ, nhìn nàng diễn vai người chị, quả thực linh cảm được nảy sinh, rất muốn cho người chị thêm đất diễn, nhưng kịch bản cũng đã hoàn thiện, giờ nếu thay đổi quá nhiều hẳn là không được.

Cô lấy kẹo bạc hà ra thả vào miệng, lão Trần gọi cô đến đây liền báo cho một tin như vậy, quả thật lạnh cả người.

"..." Trần Vân Tú thở dài một hơi, nếp nhăn giữa hai chân mày muốn sâu thêm mấy phần. "Tối hôm qua cũng mới báo cho tôi biết."

"Sao?” Trình Diệc cũng không muốn, "Tôi còn đang muốn nói với anh đây, đằng sau người chị cũng chỉ còn hai cảnh nữa thôi, tôi còn cảm thấy chưa đủ đâu, cắt hết sạch? Nói kiểu gì vậy? Tôi không đồng ý!"

Trình Diệc là kim bài biên kịch được "Điện ảnh và truyền hình Đồng Hoa" ký với mức lương rất cao, là nghệ sĩ hàng A, lời nói có trọng lượng nhất định. Cho dù đạo diễn hay sản xuất cũng không thể tùy tiện yêu cầu cô sửa kịch bản.

"Muốn cắt phần diễn của ai vây?" Hà Thần Ảnh cũng đến. Ba người hàn huyên vài câu, nắm tình hình.

Vĩ Gia Bảo coi trọng người ta. Người ta không muốn liền cắt phần diễn.

"Cũng không thể để mặc hắn như vậy chứ!" Trình Diệc chủ yếu là đau lòng kịch bản của mình, tiếp theo cô cũng có thiện cảm với Hướng Tiểu Viên, nhìn xem cũng thấy hơi bất bình.

"Con bé diễn rất tốt! Nha đầu thật sự rất có thần!" Cô càng nghĩ càng thấy đáng tiếc.

"Tôi biết, tôi biết!" Trần Vân Tú còn sốt ruột, không nỡ hơn hơn cô.

"Lão Hà, cô quan hệ tốt với đạo diễn Vĩ, cô thử khuyên xem?" Trình Diệc chuyển hướng sang Hà Thần Ảnh từ nãy giờ vẫn chưa nói gì.

"Khuyên không được!" Hà Thần Ảnh nhún vai, "Hắn rất bướng bỉnh." Càng cố khuyên lại càng làm quá. Nói không chừng còn làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.”

Trình Diệc bóp trán, than thở nói. "Đúng là tổ tông!"

Chân trời bỗng xoẹt qua một tia sét, cửa sổ thủy tinh bị gió thổi đập ầm ầm.

Hà Thần Ảnh cười thư thái. "Cuối cùng trời cũng mưa!"

Cô nói xong mấy lời này, hạt mưa nặng dần dần mau hơn, nhoáng cái đã rào rào, mưa to như chú ầm ầm bên tai.

Trong nháy mắt, ba người im lặng không nói gì, đột nhiên có tiếng giày cao gót "cồm cộp" vang lên, khi thì lẩn trong tiếng mưa rào khi thì tách rời, có lúc lại như không thấy.

Sắc trời u ám, đèn trong phòng không sáng, người tới đi qua giữa những hạt mưa, áo sơ mi lụa màu đen như chìm vào không khí, cổ áo cài kín ôm lấy cần cổ trắng ngần.

Hà Thần Ảnh ngồi ngoài cùng, như có cảm giác quay đầu lại nhìn cửa, ngồi ngay ngắn lại, ngữ khí kinh ngạc. "Ai?"

"Vĩ tổng?"

"Vĩ tổng, ngài tới đây?"

Trần Vân Tú cùng Trình Diệc người trước người sau lần lượt đứng lên.

Người vừa tới dáng người rất cao, chậm rãi bước vào, đôi môi đỏ mọng mỏng manh hé mở, giọng rất trầm, như gió mát thoảng qua tai, như vụn sao băng rơi, "Cắt cảnh?" Ngữ khí không chút nào nhấp nhô, nghe rất thản nhiên.

Cô nhìn lướt qua phòng một lượt, cử chỉ rất nhỏ nhưng không khí như giảm xuống mấy độ. Mái tóc xoăn nhẹ, không dài chỉ chấm vai, màu đen như mực.

Ánh sáng không tốt, cô ngồi xuống, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ màu vàng.

Trần Vân Tú phát lại cảnh đối diễn giữa Hà Thần Ảnh cùng Hướng Tiểu Viên.

Hà Thần Ảnh cùng Trình Diệc đều ở trường quay nhìn phần diễn kết thúc của Hướng Tiểu Viên, đây là lần đầu xem trên màn ảnh.

Cảnh quay đặc tả -----

Cô gái trẻ mặc chiếc váy đen, dáng người cao thẳng, bả vai gầy yếu cứng ngắc.

Trán cao mịn màng, cặp mày dày đen, nhìn xuống thêm chút nữa, dung nhan triển lộ, đôi mắt hiện ra.

Đôi mắt trong suốt, thanh triệt lóa mắt.

"Wow! Quá ăn hình, đôi mắt thật có thần." Trình Diệc không nhịn được tán thướng.

Đối với diễn viên mà nói, biết diễn hay không trình độ rất lớn quyết định bởi ánh mắt. Nó phải có thần, phải chạm đến được trái tim, phải sinh động truyền đạt cảm cảm xúc.

Mà hiện giờ phần lớn diễn viên đều thích gắn mi giả, đeo lens, dán mí, bản thân năng lực lại chưa tốt, nhìn thấy đẹp nhưng ánh mắt trống rỗng vô hồn, biểu cảm yếu đuối, căn bản không thể làm cho người xem tin phục.

Mà cô gái trên màn hình bất đồng.

Ánh sáng trong đôi mắt nàng dần dần ảm đạm, trở thành tĩnh mịch.

Nhìn mẹ cùng em gái bước lên lầu.

Họ là người một nhà, chỉ có nàng là một mình.

Họ tìm nàng, chỉ vì muốn thận của nàng.

Huyết thống tình thân, nhà ở khang trang đều không thuộc về nàng.

Trên thế gian này, nàng hai bàn tay trắng.

Dưới ống kính quay cận, tất cả biểu tình của hàng hiện ra rõ ràng. Đôi mắt nàng như đóng đinh, ánh mắt như chết rồi, chỉ còn thân thể hơi lay động.

Nước mắt chậm rãi dâng lên, tràn đầy mi mắt, đôi mắt như sống lại nhưng cũng chỉ như kéo dài hơi tàn, tận cùng bi thương chen chúc nhau cắn nuốt nàng.

Màn hình chậm rãi di chuyển, thân thể nàng run rẩy, cúi thấp mặt xuống, không để máy quay quay được mặt nàng.

Tay trái ôm lấy tay phải chống đỡ thân mình, ngăn không cho mình gục xuống.

Màn ảnh chậm rãi kéo ra xa.

Trần Vân Tú lúc ấy kích động muốn chết, lập tức chạy ra chỗ máy quay, khoa tay múa chân chỉ đạo ống kính. Nhiếp ảnh gia ở trường quay cũng nhạy bén, đem tất cả đều ghi lại.

"Phù ~" Hà Thần Ảnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, mắt cũng rưng rưng. Cô là người cũng diễn trong đó, không có khả năng không bị ảnh hưởng.

"Vĩ tổng, ngài xem, chính là như vậy..." Trần Vật Tú nói một nửa rồi ngừng.

"Còn có cảnh quay nào khác không?" Vĩ Trang giương mắt.

Hốc mắt của cô sâu hơn so với mọi người, chiếc mũi thanh tú cao và thẳng, gò má hơi cao, đôi môi khá mỏng tất cả làm cho người ta cảm giác cô thật lạnh lùng và kiêu căng. Cô ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha màu đen, từ trên xuống dưới toàn đồ đen, thật khó để khiến người khác xem nhẹ, giống như viên ngọc đặt trong bóng tối.

"Có chứ!" Ngữ khí Trần Vân Tú mang theo vài phần sung sướng. Hôm đó ông không nhịn được đã chạy đến tổ quay phim chính là để cố gắng giữ lại chút ít tư liệu.

Ông không chắc sau khi cut, lượt diễn thứ hai thứ ba liệu có tốt hơn lần đầu hay không, hoặc cũng không rõ đây là do Tiểu Viên biểu diễn xuất thần hay là do khả năng diễn xuất thành thục.

Ở trường quay, đôi khi cảm xúc diễn chỉ lướt qua mà thôi.

Lần đầu tiên luôn là lần tốt nhất.

Mọi người lại quay sang nhìn màn hình.

Cảnh quay góc nghiêng của Hướng Tiểu Viên, cô không phải đứng thẳng tắp, mà dáng người hơi gập lại, nhìn cứng ngắc.

Màn ảnh quay dưới sàn nhà, bóng phản chiếu của Hướng Tiểu Viên hiện ra. Nhìn như nàng đang ôm lấy cái bóng của mình, nàng tựa hồ chỉ có thể như vậy để tìm kiếm một chút an ủi, một chút dũng khí.

Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Mọi người phát ra vài tiếng thở dài.

"Tôi lúc ấy cảm thấy cô bé rất khá, hiện tại xem ra cô bé còn tốt hơn cả mình suy nghĩ." Khóe môi Hà Thần Ảnh khẽ nhếch môi cười, quay mặt liếc nhìn Vĩ Trang.

Vĩ Trang chăm chú nhìn màn hình, lúc cô chăm chú, hàng mi dài phủ xuống như cánh bướm đậu trên mi dưới. Vẻ nhu hòa như có như không, cảm giác có vẻ lạ lùng nhưng không mâu thuẫn với khí chất lạnh lẽo băng giá của cô chút nào. Nhìn có một mị lực kỳ dị.

Khiến người ta không nhịn được muốn đi ngắm nhưng lại không dám xem kỹ.

Trần Vân Tú thở dài nói: "Lúc trước lão Hạ đề cử Hướng Tiểu Viên với tôi có nói, cô bé là một diễn viên khiến người ta kinh hỉ, có thiên phú, nói chút đã hiểu điểm ấy không cần phải nói. Cái chính là anh vốn chỉ cần cô bé làm được đến 80% nhưng cô bé có thể cho anh 100%, thậm chí 200%. Vô luận để hậu kỳ cắt nối biên tập, hay làm tư liệu đều rất là thỏa mãn.

"Vĩ tổng, ngài xem..." Trình Diệc xem chỉ còn thiếu nước ôm ngực. "Cảnh diễn của cô ấy không thể cắt được!"

"Hướng Tiểu Viên?" Vĩ Trang nói thầm.

"Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiếm hết phong tình hướng tiểu viên." (*) Trình Diệc ngâm nga bài thơ, lại thán một câu. "Tên đặt cũng rất hay."

(*): Hai câu trong bài thơ vườn mai nhỏ trên núi của Lâm Bô – nhà thơ nổi tiếng thời Tống

...

"Anh sợ hắn ta sẽ cắt cảnh của em!" Ở một nơi khác, Thái Quyển lo lắng thu dọn hành lý.

Tiểu Viên không nói gì.

Thái Quyển còn muốn nói gì đó, nhưng nhân viên công tác lại đến. Anh đành đi theo ra ngoài. Đối phương rất khách khí"...Tạm thời hai người không cần đi cùng, vâng, có gì tôi sẽ gọi điện sau."

Tiểu Viên mím môi, tuy nói là đã dự kiến được, nhưng trái tim như trùng xuống.

Thái Quyển chào hỏi cùng đối phương, xin thông tin liên hệ của đối phương mới quay mình đi vào.

Anh rất hiểu giới giải trí, giao dịch là bình thường, cũng không phải chuyện gì quá bẩn thỉu, coi như là kết thêm bạn, quen biết tăng thêm chút nhân mạch.

Trước kia làm đại diện anh cũng gặp tình huống như vậy. Song phương giao lưu một năm rưỡi, đối phương cũng có khả năng nâng đỡ, lập tức liền được ra mắt. Ngươi tình ta nguyện, cũng không phải phạm pháp.

Vĩ Gia Bảo cũng không phải tệ như vậy, hắn ta là miếng bánh ngon, rất nhiều người muốn gặm.

Nhưng ngay từ đầu Chi Thạch đã nói với anh, chuyện của Tiểu Viên để mặc em ấy làm chủ. Nếu em ấy không thích thì cũng đừng miễn cưỡng. Những chuyện trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, bọn họ nếu không cần can thiệp sẽ không can thiệp.

Anh liếc mắt nhìn Tiểu Viên, Tiểu Viên nhìn anh yếu ớt, trông còn có vài phần đáng thương.

Thái Quyển thật ra vẫn ôm rất nhiều lo lắng, nếu chỉ cắt cảnh diễn trong phim này còn đỡ, chỉ sợ sau này còn nhiều chiêu khác. Anh giữ những lời này chịu đựng không nói ra.

"Quên đi, về nhà thôi." Tiểu Viên đứng lên, kéo va li, đi ra ngoài trước.

Thái Quyển ở phía sau thở dài. Con bé này ngoài diễn xuất thật sự chẳng yên tâm được việc gì.

Mùa hè mưa tới mau, đi cũng mau. Phía chân trời một mảnh mây xanh trôi lơ lửng, hơi nóng trên mặt đất không còn xót lại chút gì.

Người chưa đi, trà đã lạnh. Xe đưa hai người đi cũng không thèm an bài. Vùng ngoại ô không dễ đi nhờ xe, Thái Quyển gọi điện tìm xe.

Tiểu Viên đứng ở ven đường, phía sau là hai va li size 24, đó là toàn bộ gia sản của nàng cùng Thái Quyển. Đứng ở đây nhìn về phía xe, có thể thấy được một góc biệt thự, còn có cả rừng vải nữa.

"Tôi thật sự thích cô đấy, cô thật không suy nghĩ đến làm bạn gái tôi sao? Tôi cam đoan bộ phim này cô sẽ nổi tiếng, hơn nữa cô có thể lập tức vào Đồng Hoa. Đến lúc đó tài nguyên của cô đều là số một."

"Tôi thừa nhận cô là có khả năng diễn xuất, bộ dạng cũng xinh đẹp, nhưng là không có ai nâng đỡ, không ai cho cô cơ hội, cô sẽ rất vất vả. Cô năm nay bao nhiều rồi? 23, 24? Giới giải trí này cô cũng biết, không phải cô có thực lực, cô xinh đẹp là có thể nổi tiếng. Người mới lớp lớp xuất hiện, cạnh tranh khốc liệt, cô còn tiếp tục kén chọn như vậy? Cô còn có thể kén chọn được bao nhiêu năm nữa?"

"Tôi năm nay 21, thẳng thắn mà nói, tôi có được tất cả những thứ mà cô muốn. Cô chỉ cần gật đầu, tất cả của tôi cô đều có thể dùng."

"Được... Vậy chúc cô không cần hối hận quyết định ngày hôm nay."

Lời nói còn văng vẳng bên tai, nàng cụp mắt lại, nhìn đôi giày trắng dưới chân.

Mới mưa xong, những ổ gà trên đường vẫn đọng không ít nước. Dưới vũng nước phản chiếu đôi chân dài thon thả, tỷ lệ tuyệt hảo trong chiếc quần bò.

Xa xa một chiếc xe Bentley màu đen bảo thạch chạy lướt qua, nước bắn lên cả chân nàng.

Tiểu Viên hoàn hồn, lùi lại phía sau, ngẩng mặt lên nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ ngồi đằng sau.

Mái tóc đen nhiễm sáng ,khuôn hàm nghiêng dịu dàng trắng muốt, đường nét như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Hơi thở của Tiểu Viên như bị kìm hãm, đúng lúc người phụ nữ cũng ngoái nhìn lại.

Đột nhiên nhìn lướt qua.

Nàng sững sốt, không tránh kịp những giọt nước bị bắn lên. Bọt nước bắn tung tóe giống như trân châu rơi xuống nhảy khắp nơi. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16