Nữ chính lại tác oai tác quái.
Cô không muốn quay lại cảnh quay NG với nam chính lúc ban ngày nữa, kéo đạo diễn ra một góc thủ thỉ một hồi, nói muốn vai diễn của Tiểu Viên.
Vĩ Gia Bảo có điểm khó xử, không khí hiện trường có vẻ căng thẳng. Bởi vì ban ngày không quay xong nên mọi người vẫn không được nghỉ ngơi từ hóa trang, ánh sáng, hiện trường, và thảm nhất chính là trợ lý đạo diễn. Ngày nào cũng tối muộn hắn mới kết thúc công việc. Kết thúc công việc rồi vẫn còn phải tăng ca. Căn cứ vào trạng thái diễn viên cùng tiến độ quay chụp hắn chuẩn bị thông báo ngày hôm sau rồi chuyển đến cùng ngày cho những nhân viên liên quan.
Mệt nhất chính là những nhân viên đứng đằng sau này.
Bọn hò kỳ thật thầm nghĩ hôm nay đạo diễn sẽ quay xong rất nhanh, bất đắc dĩ nữ chính không phối hợp, có thể còn đem mình là lãnh đạo cao cấp của "Đồng Hoa", nhất định muốn vai của nữ phụ.
Trần Vân Tú lần đầu tiên nhăn mày lại.
Kịch bản ban đầu vốn là hai chị em sinh đôi, nữ chính một mình sắm hai vai. Người chị vì hiến thận cho em gái xảy ra biến chứng nên tử vong. Người em sau đó thần kinh phân liệt, cuối cùng nhảy lầu tự sát.
Do thực lực Trâu Nhất Nhụy nên kịch bản biến thành chị em, vai diễn người chị này cũng là Hướng Tiểu Viên đến bổ sung sau, kết cục cũng không thay đổi.
Trần Vân Tú nói: "Trâu tiểu thư, trước không nói hợp đồng, vai diễn của Tiểu Viên rất ít, cô thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Trâu Nhất Nhụy bị chặn họng, cô không phải là không muốn làm nữ chính, ai không muốn có nhiều cảnh diễn? Vai nữ chính là đáng thương nhưng rất khó để khiến người ta đồng cả. Cô cơ thể yếu đuối, nhưng từ nhỏ có mẹ yêu thương che trở, bị bệnh cũng có chị gái hiến thận cho, chị gái còn bởi vậy mà chết. Thật sự rất khó có thể khiến cho người ta có thể thông cảm được, hơn nữa kết cục nữ chính do không chịu nổi cắn rứt lương tâm, tinh thần dần có vấn đề, hoài nghi linh hồn người chị định chiếm lấy mình, điên điên khùng khùng.
Vai diễn này rất mâu thuẫn, yếu đuối, ích kỷ, đơn thuần nhưng cũng không đủ tốt bụng.
Diễn viên cần thể hiện rất nhiều tầng lớp cảm xúc.
Cô vốn nghĩ không khó, nhưng khi diễn cùng Hướng Tiểu Viên, người NG là cô, bị áp lực diễn cũng là cô. Thật sự rất khiến người ta khó chịu!Trái lại, vai nữ phụ có thể tranh thủ được rất nhiều thương cảm. Nhìn thấy Tiểu Viên diễn không phải cố gắng chút nào, nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Hướng Tiểu Viên vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào.
Nàng đứng lại liếc nhìn Trâu Nhất Nhụy. Trên đường tới đây, nhân viên công tác đã nói nguyên do với nàng.
"Ê, cô có muốn làm nữ chính không?" Trâu Nhất Nhụy cao giọng hỏi.
Hướng Tiểu Viên nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực nói: "Tôi có tên."
Hai nữ diễn viên nhất thời có vài phần tranh phong, Trâu Nhất Nhụy vẫn đang mặc trang phục diễn màu trắng, Hướng Tiểu Viên mặc quần đùi, có vẻ thoải mái.
Tướng mạo cả hai cực kỳ xuất sắc, vóc dáng xấp xỉ nhau, đều cao gầy.
Nhân viên công tác ở tại đều nín thở, Vĩ Gia Bảo gãi đầu, tổ quay phim im lặng không lên tiếng bình tĩnh nhìn Trần Vân Tú.
Thái Quyển hít thở trầm xuống, đưa tay đẩy kính mắt, cũng nhìn Trần Vân Tú. Hiện tại có thể giải quyết vấn đề hẳn chỉ có ông.
Đột nhiên mọi người nghe được tiếng cười giòn: "Cô muốn vai diễn của tôi cũng được thôi. Nhưng mà đấy chỉ là nói ngoài miệng, phải thử một chút mới được."
"Thử thì thử!" Trâu Nhất Nhụy bị khơi dậy tính hiếu chiến.
Mình Bội Ảnh còn sợ người Hoa Hí sao?
Vĩ Gia Bảo chớp mắt, nhìn Trần Vân Tú. Ông chỉnh mắt kính, trầm tư một lát, gật đầu. "Được, hai người thử đi."
Cảnh tượng vẫn vậy, như cũ trong phòng ăn. Trâu Nhất Nhụy diễn vai người chị, Hướng Tiểu Viên diễn vai người em.
Phần diễn trong phòng ăn đã hoàn thành, đồ vật bài trí đều đã dỡ bỏ. Phòng ăn trống rỗng. Máy quay cũng không mở, nhân viên công tác đều tập trung vào đó.
Chỉ thấy Tiểu Viên ngồi xuống xong, biểu tình của nàng thu liễm lại, ánh mắt trở nên trầm tĩnh, giống như hồ nước không chút gợn sóng, trong veo vô ngần. Nàng đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về trước, ánh mắt do dự chần chừ, mang theo cả chút tò mò: "Chị, chị có đồ ăn gì... không thích không?"
Trâu Nhất Nhụy nín thở, đến rồi.
Cô nhớ lại lời thoại. Đúng, chỗ này không lên tiếng là được, rồi ăn gì đó, tuy mọi thứ đã được dọn, nhưng biểu diễn không có đồ vật gì là khóa học của mỗi sinh viên học diễn xuất chuyên nghiệp.
Cô lạnh lùng "Giơ dao dĩa, cắt thịt", không đúng, chỗ này là đang ăn suffle, Trâu Nhất Nhụy vội vàng làm động tác cất dao, "Cầm thìa, cắn một ngụm" bỏ vào miệng, làm vẻ mắt điếc tai ngơ.
Hướng Tiểu Viên nhìn động tác của cô, lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, sau đó vội vàng che dấu. Nàng cúi đầu, rũ mi dùng ngữ khí càng thêm nhẹ nhàng, "Nói ra, em biết về chị quá ít..." Nàng lúc này ngưng lại, như là đang cảm khái.
Thái dương Trâu Nhất Nhụy chảy mồ hôi, đối phương xử lý chỗ này hoàn toàn khác với cô. Ngừng lại như vậy làm cô rất muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của đối phương. Chính là không được, lúc này người chị phải tỏ ra vẻ khinh thường, cô vẫn chỉ có thể "Ăn sufflé" như trước.
Đáng giận, Trâu Nhất Nhụy mơ hồ cảm thấy không đúng. Không sao cả, không sao cả, đoạn sau chính là sân nhà của "Chị gái". Đến lúc đó cô sẽ phải diễn lại lời kịch giống như Tiểu Viên nói...
Từ từ? Đây không phải là dùng dựa theo cách diễn của đối phương sao? Không được, nhưng mình phải diễn như thế nào?
Trâu Nhất Nhụy kinh hoảng, theo bản năng liền liếc mắt lên nhìn Hướng Tiểu Viên. Không ngờ cái liếc mắt này giống như đâm phải gai. Đôi mắt của đối phương vì một cái liếc mắt của cô mà sáng bừng lên. Trong giọng nói đầy hi vọng, "Chị, chị nói cho em những chuyện trước kia của chị được không?"
Trâu Nhất Nhụy kinh ngạc nhìn nàng, đầu óc trống rỗng, động tác bất tri bất giác nhừng lại.
Cô cả kinh, hoàn hồn lại. Tim đập thình thịch, cảm giác áp chế quen thuộc đã quay trở lại. Không được, Mình phải phản kích!
Cô nhăn mày lại, há mồm nói: "Mày muốn biết cuộc sống trước đây của tao?" Giọng cô cũng ngắc, cô không tự chủ được nhớ về cách diễn trước đó của Tiểu Viên, vừa mất tập trụng, tiết tấu liền rối loạn, vội vã bổ sung thêm câu nói nữa, "Vậy mày biết trước kia tao ở đâu sao?"
"Chị ở đâu?" Hướng Tiểu Viên mở to hai mắt, trong mắt càng tràn đầy hi vọng, còn có một chút tò mò. Hoàn toàn là một đại tiểu thư được bảo vệ quá kỹ, không rành thế sự.
"Tao ở một vài viện phúc lợi" Trâu Nhất Nhụy trong lòng sinh ra tức giận, cơ hồ là cắn răng nói ra: "Nơi đó hoàn toàn khác với nơi này! Mày thật sự muốn biết phải không?"
Giờ khắc này, Hướng Tiểu Viên đứng dậy, trong mắt có dao động, không biết là do tò mò hay là khẩn trương, nàng mím môi, khẽ gật đầu.
Trâu Nhất Nhụy kiên trì diễn tiếp, "Những đứa trẻ như thế nào mới phải vào viện phúc lợi chứ. Phần lớn đều là những đứa trẻ không khỏe mạnh, có hội chứng..." Trong lòng cô buồn bực, phải cố gắng nhớ lời thoại càng không rảnh bận tâm nét mặt mình thế nào, "Còn có..."
"Còn có hội chứng..." Tiếp theo là cái gì? Cô không nhớ được !
Người ngoài đều thấy được rõ ràng, Trâu nhất Nhụy đã lực bất tòng tâm, hoàn toàn có thể không cần diễn tiếp, chính là nhìn sang hướng Tiểu Viên, nàng vẫn không có ngừng diễn.
Hướng Tiểu Viên giống như không chịu ảnh hưởng gì, ánh mắt nàng chăm chú nhìn Trâu Nhất Nhụy, người nghiêng về phía trước. Dần dần trong mắt ngấn lệ, hai vai co lại, mặt mày, khóe miệng, tay chân đều thể hiện khinh ngạc, sợ hãi, áy náy...
Miệng nàng hơi há, ngón tay chậm rãi giơ lên che miệng, mắt rơi lệ, ánh mắt hóa thành đau lòng, tất cả tình cảm đều biểu hiện ra, sau đó hội tụ thành ánh mắt phức tạp, tình cảm phức tạp...
Không có lời thoại, một mình diễn một cảnh tương tự, lại làm cho mọi người cảm động.
Không có đối lập, sẽ không có thương tổn.
Cả người Trâu Nhất Nhụy phát run, cảm giác sợ hãi bị chi phối bao trùm lên toàn thân. Cô rốt cuộc không chịu nổi, che mặt đứng dậy bỏ chạy.
Trợ lý của cô sửng sốt mất một lúc mới vội vàng chạy đuổi theo.
Quần chúng vây xem biểu tình rất phấn khích.
Thái Quyển nhịn cười. Ai nha, ai kêu cô hết lần này đến lần khác muốn trêu chọc tiểu Viên nhà chúng ta. Đáng đời, Ha hả.
Hướng Tiểu Viên đứng lên, như đã thoát khỏi cảm xúc. Nàng nói với Trần Vân Tú: "Trần Đạo, không có việc gì tôi về trước. Tôi còn chưa có ăn cơm xong đâu."
"Ai, vậy cô mau về đi thôi." Trả lời nàng không ngờ lại là Vĩ Gia Bảo.
Hướng Tiểu Viên liếc mắt nhìn hắn, gật đầu, xoay người, "Thái Quyển đi thôi."
Thái Quyển dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chạy theo nàng, nhỏ giọng nói: "Em cũng phải lễ phép với đạo diễn Vĩ một chút chứ."
"Hừ."
"Ai nha!" Thái Quyên kêu nàng, trong lòng vì Trâu Nhất Nhụy thắp nhang. Phải biết rằng Tiểu Viên mới nhận được kịch bản 1 tuần, nhưng nàng không ngừng nghiên cứu kịch bản mình thích. Không chỉ riêng nhân vật của nàng, tất cả vai diễn nàng đều sẽ thử diễn một lần. Dù có thể còn chưa đủ chính xác nhưng để đối phó mới trò mèo của Trâu Nhất Nhụy thì thừa sức.
"Cô ta thật lắm chuyện!" Hướng Tiểu Viên bĩu môi, căn bản là khinh thường.
"Suỵt... Đừng để bị người khác nghe thấy!" Thái Quyển nhỏ giọng ghé sát vào nói, trong mắt nhưng vẫn là vui vẻ, "Nhưng Viên nhi làm tốt lắm! Ha ha thật hả dạ!"
Hướng Tiểu Viên bật cười khe khẽ, khuôn mặt trắng ngần của nàng khuất sáng, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ trong đêm. Khóe mắt nàng giương lên, ánh mắt long lanh ý cười như ngọc trai vương trên hoa.
"Em cũng cảm thấy vậy."
Hai người bọn họ không chút để ý phản ứng mọi người xung quanh ra sao. Nữ chính mất mặt rời đi, Vĩ Gia Bảo tuy chậm nhưng vẫn đuổi theo. Nhân viên công tác được chỉ thị của Trần Vân Tú, không quay nữa, thu dọn hiện trường. Đèn quay vẫn sáng như ban ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi, bóng người đi qua đi lại, tranh thủ thời gian kết thúc công việc.
Trần Vân Tú ở góc tường xoa bóp huyệt thái dương. Người chân chính quản lý chính là người đau đầu nhất. Ông đang trầm tư thì đăng sau truyền tiếng cười trong veo như nước chảy qua.
Ông nghe được tiếng cười quen thuộc, trong lòng vui sướng quay đầu lại nhìn.
Hà Thần Ảnh tuổi tầm ba mươi bảy ba mươi tám. Bề ngoài nhìn nhiều nhất cũng chỉ tầm ba mươi tuổi. Dáng người cao gầy, yểu điệu. Nổi bật nhất chính là đôi mắt phượng biết cười. Cô chỉ cần cong mi lại một chút là giống như hoa nở trong gió, quyến rũ động lòng.
Trần Vân Tú ngẩn ngơ, cười: "Em tới từ lúc nào?"
Hà Thần Ảnh cười nói: "Mới đến một lúc, cái gì cần xem đều xem được."
"Chỉ một mình em à?" Trần Vân Tú nhìn xung quanh cô, "Trợ lý em đâu?"
"Tiểu Hoàng đi cất hành lý giúp em. Không có việc gì nên em đi dạo," Hà Thần ảnh nói: "Hai người vừa rồi là diễn vai "Con gái" của em phải không?"
"Ừ, phải..." Trần Vân Tú thờ dài một hơi, "Phim đã quay được ba ngày, tình huống trước mắt chính là như vậy..."
Kịch bản là tốt, hai diễn viên một người không tốt, một người tốt quá. Nhưng cũng không thể bớt lo được.
......
Hà Thần Ảnh híp mắt, "Đừng lo lắng, nói ra chúng ta đều làm việc cho "Đồng Hoa", có thể báo cáo kết cho Vĩ Trang là được."
Trần Vân Tú nhìn cô nói: "Vậy cần nhờ em tới trấn!"
Hà Thần Ảnh cười nhạt, có điểm ý vị thâm trường.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)