Cảnh quay chấm dứt, mọi người tạm thời nghỉ ngơi.
Tiểu Viên ngồi một góc bình phục lại tâm tình, mắt nàng đã hết đỏ, bộ dáng đăm chiêu.
Vừa rồi kết thúc diễn, Trâu Nhất Nhụy dào dạt đắc ý hiện rõ trên mặt. Thái Quyển lo lắng Tiểu Viên bị đả kích, nhỏ giọng nói với nàng: "Không có việc gì, Viên nhi, anh cảm thấy em diễn rất khá."
Tiểu Viên bĩu môi, nói như không có việc gì: "Người ta đều đã dâng tới tận miệng, em nếu ăn không vào thì cũng quá vô dụng đi?"
Thật mất mặt, tuy nói Hà Thần Ảnh là đại tiền bối, năng lực mạnh hơn nàng là đương nhiên, nhưng chính là mình cũng quá yếu đi.. chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, còn đòi học trộm gì nữa.
"Ai..." Thái Quyển gãi đầu, nhỏ giọng nói với nàng: "Em có biết biệt danh của Hà ảnh hậu là gì không?"
Tiểu Viên nhìn anh.
"... Tiếu diện hổ!" (*)
(*) Ý nói nham hiểm
Tiểu Viên: "A? Em biết mà. Chị ấy tuổi hổ, bình thường hay cười, biệt danh này không phải còn ý nghĩa khác chứ?"
Thái Quyển muốn nói lại thôi.
Kỳ thật anh cũng nhìn ra, Tiểu Viên không có đạt tới trạng thái tốt nhất, nàng không có hoàn toàn tiến vào trạng thái, hoặc là còn chưa chuẩn bị tốt đã bị Hà Thần Ảnh kéo vào.
Diễn là không thành vấn đề, chính là Tiểu Viên yêu cầu bản thân rất cao nhất định sẽ cảm thấy thất bại, cùng mất mác.
"Diễn với em gái sẽ không giống như diễn với mẹ, cần phải đổi cách khác..." Nàng thì thào, hơi khép mi lại.
"Quả nhiên có em ở đây khác hẳn, chúng ta giảm việc đi đáng kể." Trần Vân Tú giãn mày cười vui vẻ.
"Đúng vậy, chị Ảnh, chị tới là tốt rồi!" Vĩ Gia Bảo cười hì hì, ngữ khí thân thiết.
Hà Thần Anh cùng hai người họ đứng thành một hình tam giác, cô cười khẽ, liếc mắt nhìn Vĩ Gia Bảo: "Ai là bạn gái cậu?"
Khụ, Vĩ Gia Bảo hắng giọng, "Một người đã không phải."
Một người thì vẫn chưa.
Trần Vân Tú biểu tình có điểm cổ quái, nhịn xuống không nhiều lời.
"Chị, chị cảm thấy cô ấy thế nào?" Vĩ Gia Bảo hất cằm về phía Hướng Tiểu Viên ý hỏi.
Hà Thần Ảnh hỏi: "Thế nào cái gì? Cậu hỏi diện mạo hay là diễn xuất?"
Vĩ Gia Bảo cười he he, "Chị đều nói đi."
"Cô gái nhỏ này chị lần đầu tiên hợp tác, trước kia chưa từng nghe."
Trần Vân Tú ở bên nói bổ sung: "Từng diễn vai 《 Tiểu Văn》của lão Hạ, đứa nhỏ này đáng để bồi dưỡng."
Hà Thần Ảnh là diễn viên, góc độ đánh giá sẽ khác với bọn họ. Gia nhập giới giải trí đã nhiều năm, hợp tác với nhiều người như vậy, người trẻ tuổi cũng có, trước mắt để đánh giá thì chỉ có thể nói cũng không tệ lắm.
Bộ dáng vội vàng chứng minh thực lực của mình giống như con mèo nhỏ tức giận giơ ra móng vuốt.
"Để quan sát thêm rồi nói sau."
Vĩ Gia Bảo nghe hai người nói chỉ là về diễn xuất, hắn liếc mắt qua nói: "Em cảm thấy bộ dáng cô ấy đúng là... rất có hương vị."
Hắn cảm thấy mình còn chưa tìm được từ thích hợp để hình dung.
Hà Thần Ảnh liếc nhìn theo ánh mắt hắn.
Ánh nắng vừa vặn chiếu lên thái dương nàng, có thể nhìn và cảm nhận được những sợi lông tơ trên trán nàng. Nàng lẳng lặng ngồi, thùy mi trầm tư suy nghĩ gì đó. Trợ lý bên cạnh cũng im lặng không dám quấy rầy nàng.
Hình ảnh này nhìn ra thật sự có vài phần tĩnh vật mỹ cảm.
Hà Thần Ảnh vừa định quay lại thì nàng ngước mắt lên, ngẩng đầu như chắc chắn điều gì. Đứng cách quá xa, cô nhìn không rõ được nét mặt, nhưng có thể cảm giác cả khuôn mặt nàng giống như sáng lên, dung nhan tỏa sáng như ngọc.
Tĩnh cùng động hiển nhiên cảm giác bất đồng, nét đẹp cũng bất đồng.
Ánh mắt Hà Thần Ảnh dừng lại một lúc, lát sau cô duỗi tay, hơi ngửa người ra sau, kéo dãn cơ thể. Đi thôi, quay tiếp nào."
"Hài tử, hiện tại chỉ có con mới cứu được em gái con thôi. Tình huống con bé đã không thể kèo dài thêm được nữa. Đây là cách duy nhất." Hà Thần Ảnh đứng, Hướng Tiểu Viên cũng đứng, Trâu Nhất Nhụy ngồi, cô nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, tay nắm tay Hà Thần Ảnh.
Hà Thần Ảnh vẫn nhìn Hướng Tiểu Viên, theo bản năng nắm lại tay Trâu Nhất Nhụy. Trâu Nhất Nhụy như được an ủi, càng nép vào nắm chặt hơn như muốn tìm thêm càng nhiều dựa dẫm. Hà Thần Ảnh không thể không lùi lại thêm để cho con gái dựa vào mình.
Hai người có hỗ động với nhau, cảm giác như một thể.
Không thể không nói, Trâu Nhất Nhụy chỉ cần có Hà Thần Ảnh diễn bên cạnh, quả thực là phát huy như bình siêu tốc.
Hà Thần Ảnh quả thực biết mang diễn.
Ánh mắt Hướng Tiểu Viên nhìn lướt một lượt trên hai người, nhếch môi: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Hà Thần Ảnh sụp hai bả vai xuống, lại đứng thẳng lên, nói giọng khàn khàn: "Nếu mẹ có thể phù hợp, mẹ cũng sẽ không muốn con phải hiến thận."
"Nếu bà có thể hiến tặng, bà sẽ không tìm tôi chứ gì?" Ánh mắt Hướng Tiểu Viên trống rỗng, không phải vô thần, mà là chua xót, bi thương cực hạn. Nhìn như trống rỗng, nhìn như bình tĩnh nhưng thực tế là đang kìm nén.
Nghĩ đến sẽ cùng bồi dưỡng thêm tình cảm với mẹ, nghĩ rằng sau này có thể bên cạnh mẹ, mẹ sẽ thiệt tình yêu thương mình. Hai mẹ con phải thử sống bên nhau để loại bỏ đi xa lạ sau nhiều năm xa cách.
Hóa ra chân tướng là vì hiến tặng cho em gái sao?
Rốt cuộc là xét nghiệm máu nàng từ lúc nào?
A, là lúc gặp mặt đó sao? Nói là để kiểm tra sức khỏe, đưa nàng đi đến bệnh viện để lén xét nghiệm máu đi?
Trong mắt Hướng Tiểu Viên bi thương, khóe miệng lại hiện lên ý cười kỳ dị, đầu hơi ngửa ra sau nhìn lại hai người kia.
Sự đau khổ trong ánh mắt, miệng hiện ý cười châm chọc, trào phúng. Châm chọc mẹ đẻ cùng em gái sao? Hay đang trào phúng vận mệnh của chính mình? Cuộc sống bị hủy hoại, một chút hạnh phúc mong mỏi cũng không cho nàng! Quá keo kiệt! Quá tàn nhẫn! Động tác, ánh mắt là phẫn nộ là thiêu đốt. Bà nói rõ đi! Có phải bà căn bản không có lòng dạ nào tìm tôi! Tìm tôi chỉ để hiến tạng cho con gái bảo bối của bà! ! !
Muốn diễn xuất tốt, trước tiên phải trở thành chính nhân vật trước.
Hơn nữa xác định bản thân chính là người đấy!
Đây là niềm tin mà diễn viên phải có! Đây là chính là điểm tựa khiến người xem đồng cảm và tin phục.
Cảnh diễn này Viên nhi khác hẳn!
Không chỉ Thái Quyển, tất cả nhân viên công tác ở đây đều phát hiện ra.
Toàn trường quay vô cùng yên tĩnh, giờ khắc này ai cũng bị cuốn theo tâm tình của người chị gái!
Đúng vậy! Nói rõ ràng! Rốt cuộc có đúng hay không!
Hà Thần Ảnh cùng bất ngờ, ồ?
Bị lên án như vậy, không một bà mẹ nào chịu nổi. Môi Hà Thần Ảnh run rẩy, chống đỡ đau khổ, lẩm bẩm nói: "Đương nhiên không phải, mẹ, mẹ cũng đi tìm con, đi tìm, tìm rất lâu..."
Cả người cô như mềm oặt xuống, không thể đứng vững nổi: "Đi tìm...Tìm rất nhiều nơi..."
Lời thoại đứt quãng, lặp đi lặp lại, giống như không dám nói rõ ràng, cũng giống như thật sự không nói rõ được. Năm này tháng khác có bao nhiêu hi vọng liền có bấy nhiêu thất vọng. Sau đó cô cũng không tìm nữa, không chịu đựng nổi. Sau nữa cô lại có đứa bé mới, trong vô thức liền đem trọng tâm dời đi. Tìm vẫn kiếm vẫn tiếp tục, chính là...
Không dám, có lẽ là không muốn đặt thêm nhiều hi vọng như vậy.
Đúng vậy, cô nói cho bản thân mình nguyên nhân là như vậy, không phải cô không muốn đi tìm.
"Mẹ..." Hà Thần Ảnh giống như không chống đỡ được, khụy chân xuống, cả người lảo đảo cúi đầu che miệng, hai vai run rẩy vì khóc.
Chung quy là thua thiệt con, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như vậy.
A... Thật tội nghiệp! !
Người bên ngoài ôm ngực nhíu mày, nhìn người mẹ. Bà mẹ cũng khổ tâm! Cô ấy cũng không muốn vậy mà! Cô ấy đã cố gắng rồi!
Trâu Nhất Nhụy hoảng, hai người này diễn ghê vậy? Trời, trực tiếp khóc như vậy sao?
Từ từ, cô cũng đang quay mà!
Trâu Nhất Nhụy có điểm hoảng, tiết tấu cũng rối loạn, nét mặt bối rối lại vô tình phù hợp. Lúc này, lòng bàn tay nàng bị véo một cái, nàng mới phản ứng lại, khóc gọi "Mẹ ơi!"
Dù sao cũng khóc theo là được!
"Tôi đã hỏi bác sĩ, nó nếu ghép thận, trường hợp không có phản ứng đào thải, tỷ lệ sống sót rất cao. Mà tôi mất đi một bên thận, nếu có biến chứng thì không sống được. Tôi sợ chết, tôi muốn sống, như vậy cũng không được à?"
"Mẹ, nếu không được thì thôi. Con không cần chị hiến thận, con không cần!" May mắn Trâu Nhất Nhụy vẫn nhớ rõ lời thoại, cầm tay Hà Thần Ảnh nói.
"Mẹ biết con trách mẹ, nhưng em gái con vô tội. Mẹ có con bé là niềm vui không ngờ tới. Mẹ vốn không nghĩ muốn có thêm con. Mẹ tuổi cao, sức khỏe cũng không tốt... Con bé bị sinh non, cho nên thân thể từ nhỏ đã yếu. Đều là mẹ không thể chăm sóc em gái con được tốt. Sau đó ba con bé cũng đi mất. Mẹ chỉ còn có một mình con bé. Mẹ cũng không còn cách nào, mẹ phải chăm sóc con bé thật tốt..."
Bên trọng bên khinh, cô nhất định phải thua thiệt một đứa.
Hà Thần Ảnh đầy cảm xúc, khắc chế đau khổ mà vẫn cường ngạnh. Lời thoại của cô nói rất rành rọt, từng chữ một bình tĩnh không cố ý che dấu, cũng không thể che dấu. Bởi vì cô muốn thuyết phục con gái, vì thế điều này chẳng khác gì lấy dao dóc lên vết thương vừa mới thành sẹo.
Cứ việc lệ cô dâng đầy mắt, cứ việc cả người cô run rẩy đến mức đứng không vững. Cô vẫn nắm chặt tay con gái nhỏ. Cô vẫn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn con gái lớn.
Cô rõ ràng bất công, cũng thật khó xử.
Ở trong phòng khách, ba người phụ nữ giãy dụa giữa thân tình, bảo vệ cùng bỏ qua. Nhân vật trung tâm chính là Hà Thần Ảnh, cô một mình diễn đạt suy nghĩ của mình hấp dẫn tâm lý người xem, hoàn toàn đưa người xem đi vào trong lòng của mình, để tất cả cùng nhau giãy dụa, cùng nhau rối rắm, vừa cảm thấy cô ích kỷ, vừa cảm thấy cô quyết tâm.
Cảnh diễn này rất tuyệt, chính là kỳ thật chỉ có hai người đối diễn.
Ánh mắt mọi người nhìn sang Tiểu Viên, chờ mong xem nàng sẽ diễn như thế nào.
Hướng Tiểu Viên cảm thấy một loại áp lực trước nay chưa từng có. Đây là áp lực ngay trước mặt, ép buộc phải trao đổi, tuy rằng mặt ngoài là người mẹ đang khẩn cầu con gái lớn, tuy rằng Hà Thần Ảnh diễn thật sự "Yếu đuối" nhưng từng nét mặt của cô, từng cử chỉ run rẩy, cả sự cầu xin trong mắt cô cùng với nước mắt đều như sợi dây vô hình quấn chặt, bao vây lấy nàng.
Nàng cảm giác không khí như bị hút sạch...
"Sụp!" Hà Thần Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng quỳ xuống mặt đất. Cả Trâu Nhất Nhụy cũng đi theo quỳ xuống mặt đất, "Đứa nhỏ! Cầu xin con!"
Sắc mặt Hướng Tiểu Viên trắng bệch, theo phản xạ lảo đảo lùi lại phía sau.
Hà Thần Ảnh không đợi nàng có thêm phản ứng, lôi kéo Trâu Nhất Nhụy vẫn còn ngẩn ra, cúi thấp mặt, "Đứa nhỏ, mẹ cùng em gái con đều cầu xin con! Là mẹ có lỗi với con, nhưng em gái con là vô tội, cầu xin con... xem như nể mặt em gái con..."
Cô ngẩng mặt, máy quay tập trung vào khuôn mặt đầy lệ của cô: "Con là chị gái duy nhất của nó, con chẳng lẽ trơ mắt nhìn người thân chết đi trước mặt mình sao?..."
Trâu Nhất Nhụy không thể không làm gì, cũng khóc kéo tay cô, "Mẹ, mẹ đừng như vậy, con không sao..."
Cô nếu chết cũng không sao, tiếp theo chính là khóc.
Hai mẹ con cùng quỳ ôm nhau khóc rống.
"Mẹ..."
"Cục cưng tội nghiệp..."
Như thế nào gọi là lạt mềm buộc chặt? Chính đây!
Cái gì gọi là dùng tình ép buộc? Chính đây!
Người ở đây đều cảm thấy khó chịu trong lòng, uất nghẹn, như bị đè tảng đá lớn.
Từ lúc ban đầu khống chế từng bước một, đến cuối cùng là màn diễn xuất bùng nổ, từng bước đều nằm trong kế hoạch của Hà Thần Ảnh. Đúng mực không sai chút nào, nhìn như nhu hòa, chờ đến khi ngươi mất cảnh giác đã "ngoạp" mồm đem ngươi nuốt trọn, không dư chút cặn.
Đây mới là nguyên nhân của biệt danh "Tiếu diện hổ"! Thái Quyển xiết chặt tay, không đành lòng nhìn, trái tim cũng thắt lại.
Toàn cảnh diễn đều bị cô nắm chặt trong tay, cảm xúc đều trào dâng, không thể xoay chuyển!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)