Buổi tối, Hướng Tiểu Viên ở trên giường lăn qua lăn lại.
Đã thật lâu không đến trường quay, trong máu nàng hưng phấn vẫn còn xót lại, không thể ngủ được.
Đầu giường chiếc đèn ngủ còn chưa tắt hắt ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng côn trùng kêu vang. Nàng dứt khoát ngồi dậy.
Nang cứ như vậy ngây người trong chốc lát rồi lôi điện thoại ra. Đầu tiên nàng mở Baidu tìm tên của mình, kết quả hiện ra ít ỏi. Cả Douban cũng chỉ có mỗi hai bộ điện ảnh, một bộ phim ngắn.
Bộ đầu tiên nàng tham gia diễn xuất là từ thời đại học 《 Tiểu Văn 》,Douban cho 8.4 điểm. Trên này bình luận ngắn hay dài kéo xuống xem cũng không bao nhiêu, nàng thậm chí có thể nhớ rõ những nội dung bình luận về diễn xuất của mình.
Một bộ khác chỉ có thông tin, không có điểm bởi vì không được trình chiếu.
Bộ phim ngắn duy nhất là hồi vừa mới tốt nghiệp, là đạo diễn Hạ của 《 Tiểu Văn 》giới thiệu cho. Bộ phim này được tham gia công chiếu ở giải thưởng điện ảnh sinh viên, đoạt giải cao nhất cho hạng mục phim ngắn.
Nàng tiếp tục vào Tag Hướng Tiểu Viên trên Douban, có 219 chủ đề.
Phần giới thiệu dưới ảnh chân dung chỉ có hai câu ngắn ngủi: Hướng Tiểu Viên, 23 tuổi, bối cảnh không rõ.
Năm 20XX tốt nghiệp loại ưu Hoa hí, từng tham gia diễn xuất trong hai bộ phim 《 Tiểu Văn 》, 《XX》, diễn xuất rất sinh động.
Giải thưởng: Năm 20XX tại lễ liên hoan phim Cannes, được đề cử cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nàng lại lên Weibo search tên của mình, kết quả hiện ra chỉ là tài khoản Weibo của mình, 5 vạn người theo dõi, có thể phần lớn là cương thi phấn (*)
(*) tài khoản ảo
Thật sự trên tìm kiếm không có ai để ý đến nàng.
Chỉ cần là ở trong giới giải trí, nhất là diễn viên, không có ai không hi vọng mình nổi tiếng. Ai cũng khát vọng đạt được người xem tán thưởng, ngợi khen, không ai không muốn nổi bật, nàng cũng như vậy.
Nhưng sự thật luôn tàn khốc.
Ở trong cái giới giải trí này, đứng ở đỉnh tháp chỉ có số ít, đại đa số đứng ở tầng giữa, mà nàng chính là ở tầng chót.
Cũng không phải không có đoàn làm phim tìm nàng, cũng không phải không có công ty mời nàng, chính là nàng muốn dùng cách của mình khiến cho đại chúng công nhận, được mọi người yêu thích, tự mình đi lên đỉnh tháp.
Chính là nàng tốt nghiệp đã mấy năm, tác phẩm không có gia tăng, danh khí cũng không có, thứ nàng muốn giống như xa tận chân trời, xa không thể đến, vô cùng gian khổ.
Nàng thật sự không ngủ được, cầm điện thoại lặng lẽ ra ngoài. Bên ngoài rất im lặng, đèn đường lờ mờ, nàng đạp lên bóng của mình đi xuống lầu, bấm điện thoại.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy.
Khóe môi Tiểu Viên nhoẻn lên cười: "Anh à ~~"
Giọng nói bên kia đầu dây vẫn ôn hòa như vậy, êm dịu như bóng đêm.
"Khuya như vậy rồi sao còn không ngủ?" Đầu bên kia nói.
"Anh trai em cũng không phải vẫn chưa ngủ sao. Em chính là cố tình gọi đến để kiểm tra!" Tiểu Viên vừa cười vừa đi tiếp xuống dưới lầu. Nàng ngửa đầu nhìn tán cây xoài tươi tốt, đầu mũi như ngửi được mùi chua mát của trái xoài.
Anh trai nàng lớn hơn nàng mười hai tuổi, cũng là người bạn tốt nhất. Từ khi hai người đoàn tụ, người tốt nhất với nàng là anh, hai người không có gì không chia sẻ với nhau.
Hướng Chi Thạch ở bên kia khẽ ho khan vài tiếng, vẫn còn mang cười: "Anh chuẩn bị đi ngủ đây. Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện gì vui à?"
Hướng Tiểu Viên đem buổi quay ngày hôm nay từ lớn đến nhỏ đều kể hết cho anh, nói liên miên, lan man, vừa nói vừa cười.
Anh trai Tiểu Viên, Hướng Chi Thạch là người rất giỏi lắng nghe. Anh chưa bao giờ ngắt lời nàng, có thể nghe thấy anh đi lại uống nước, cười đúng lúc để tỏ ý hứng thú, sau đó nói: "Em thích là tốt rồi, anh biết em sẽ không có vấn đề gì. Còn có diễn viên em yêu thích thì sao?"
Anh chính là muốn nói đến Hà Thần Ảnh.
"Đúng rồi, em vẫn chưa nhìn thấy chị ấy, chắc là ngày mai sẽ gặp được!"
Hướng Chi Thạch lại dịu dàng ừ một tiếng, sau đó đột nhiên ho khan.
"A, sao anh lại ho nhiều vậy? Anh có khỏe không?" Tiểu Viên có điểm cuống, "Cũng tại em không tốt, em không nói nữa. Anh mau đi ngủ đi!"
"Khụ khụ," Hướng Chi Thạch cười nói, "Đừng lo lắng, anh chỉ là uống nước bị sặc!"
Tiểu Viên chần chừ, "Thật à? Thôi được rồi, không nói nữa, nhanh đi ngủ thôi!" Nàng không đợi Hướng Chi Thạch nói chuyện, giành nói: "Em cũng phải về đi ngủ đây. Anh, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon. Cố lên Tiểu Viên nhi!"
Hướng Tiểu Viên cúp điện thoại, cảm thấy tâm trang tốt hơn một chút. Đang muốn quay trở về đi ngủ, lúc đi ngang qua bóng cây xoài, nhìn lên ngắm ánh trăng tròn vành vạnh cùng bầu trơi đêm tím thẫm thì bỗng nghe được giọng nói một nam, một nữ.
"Anh không thể thay được diễn viên, anh cảm thấy Hướng Tiểu Viên rất thích hợp."
"Em mới là nữ chính. Anh đã nói bộ phim này lấy em làm trọng tâm, tất cả sẽ đặt em lên trên hết. Chuyện anh nói hiện giờ không có ý nghĩa gì à?"
Hướng Tiểu Viên nhíu mày, nghe góc tường nhà người ta (*) không phải chuyện gì quang mình chính đại, nhưng đối phương đã nhắc tới mình, lại còn không phải chuyện hay ho cho lắm, hai chân liền không muốn động.
(*) nghe trộm chuyện riêng của người khác.
"Tiểu Nhụy, em đừng không phân rõ phải trái như vậy. Kịch bản cũng vì em sửa lại, chính là thay đổi theo đúng yêu cầu của em. Hiện tại muốn thay Hướng Tiểu Viên, đi đâu để tìm người thay thế cô ấy?"
"... Đây là chuyện của anh. Anh đường đường là thiếu gia của 'Đồng Hoa', ngay cả chút việc cỏn con đấy cũng không làm được sao?"
"..."
Nàng càng nghe càng nhíu mày, ngón tay bất tri bất giác nắm chặt.
Đạo diễn vô dụng(*) này sẽ không đáp ứng chứ?
(*) Nguyên văn: Bao cỏ
Nàng liều mình liếc mắt nhìn một cái, sợ mình nghĩ oan uổng cho người ta, một phần cũng vì lo mình bị thay đổi.
Không nhầm chút nào, một nam một nữ đó chính là Vĩ Gia Bảo cùng Trâu Nhất Nhụy.
Vĩ Gia Bảo đứng lùi lại phía sau, khoanh tay lại, trên mặt hiện vẻ không mấy kiên nhẫn: "Em đừng vô lý!"
Giọng nữ nghe càng thêm đanh lại: "Em vô lý? Được, vậy anh hiện tại nói đi, là em ở lại hay Hướng Tiểu Viên?"
Vĩ Gia Bảo không có trả lời ngay, cô tiếp tục nói: "Anh đừng nói là anh không làm được. Vĩ Trang là chị gái anh không phải sao? Cả 'Đồng Hoa' đều là của cô ấy, còn có gì cô ấy không làm được sao?"
Hướng Tiểu Viên nghe mà tim như muốn nhảy ra.
Một lát sau nàng nghe được Vĩ Gia Bảo từ tốn nói: "Cô ấy đương nhiên làm được, chính là em mới ký hợp đồng hạng B, 'Đồng Hoa chỉ có nghệ sĩ hạng A mới có tư cách gặp mặt nói chuyện với cô ấy."
Trâu Nhất Nhụy cứng họng, cố nói: "Vậy anh đưa em lên hạng A đi!"
"Anh không làm được. Em chỉ có thể là hạng B, giống như đạo diễn Trần cùng Hà tỷ, còn có tổ đạo diễn cùng biên kịch Trình cũng mới có ba người bọn họ là hạng A. Trên thực tế Đồng Hoa yêu cầu rất nghiêm khắc với nghệ sĩ ký hợp đồng. Em có thể ký được hạng B đã là đặc cách."
Vĩ Gia Bảo gây cho Hướng Tiểu Viên ấn tượng là một bao cỏ không có đầu óc, bị đàn bà làm cho mê muội không có chủ kiến. Nhưng lúc này nghe hắn nói năng trật tự, rõ ràng. Biểu hiện bình tĩnh, thái độ lãnh đạm hoàn toàn như trở thành một người khác."
Tiểu Viên hoài nghi ánh mắt của mình, nhịn không được phải nhìn lén thêm lần nữa.
Dưới ánh trăng, một cặp nam nữ đứng đối diện nhau. Người đàn ông khoanh tay, hất cằm. Bình tĩnh nghĩ lại, Hướng Tiểu Viên cũng thấy là năng lực của Trâu Nhất Nhụy không thể ký đến hợp đồng hạng B. Chẳng qua nói thẳng mặt thì cũng quá thô, nhất là mấy tiếng trước gã vẫn còn thâm tình săn sóc cho cô ta.
Hai thái độ tương phản quá lớn, người ngoài nhìn cũng thấy chán.
Người trong cuộc lại càng không chịu đựng nổi, quyết tuyệt nói: "Vậy em không diễn cũng được đúng không?"
"Tùy em, chính là..." Giọng hắn càng lạnh lùng, khóe miệng như muốn cười, hắn nói: "Em nếu muốn bỏ cũng được, qua thôn này chắc gì đã có quán (*)."
(*) Ý nghĩa của câu này là bỏ qua cơ hội rồi thì sẽ không gặp lại được nữa.
Trâu Nhất Nhụy giật mình, trong mắt nhất thời đẫm lệ. Người trước mắt quá xa lạ, từ trước tới nay hắn đối với cô ngoan ngoãn, phục tùng, hiện tại lại từ chối cô. Đàn ông thay đổi quá nhanh luôn có lý do, cô giật mình, kéo hắn lại hỏi: "Anh không phải là có gì với con nhỏ Hứa Tiểu Viên đi?"
Hướng Tiểu Viên nghe đến đó "..."
Ghê tởm hơn chính là Vĩ Gia Bảo nhướn mày, cười không thèm đáp.
Trâu Nhất Nhụy oán hận nói nhỏ: "Đúng là yêu nữ mà!" Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn: "Tôi nói cho anh biết, thứ anh cho tôi anh đừng hòng đòi lại!"
"Em có thể quý trọng là tốt rồi!" Vĩ Gia Bảo khôi phục lại ngữ khí dịu dàng, nói: "Em biết là anh thích em mà."
Trâu Nhất Nhụy cắn môi nhìn hắn, ánh mắt đầy lệ ủy khuất.
Thứ gọi là tình yêu thật sự kỳ quái lại kỳ diệu. Vẻ mặt Trâu Nhất Nhụy tự nhiên chân thật, so với diễn xuất của cô ta tốt hơn nhiều. Mà Vĩ Gia Bảo biểu hiện cũng không phải chỉ có một mặt như vậy.
Hướng Tiểu Viên nhìn không chớp mắt, nàng sinh ra vài phần hứng thú như đang xem kịch. Trong nhận thức của nàng, những thứ mà diễn viên chứng kiến, quan sát được đều có thể trở thành kinh nghiệm của bản thân. Nàng rất tự tin về năng lực của mình, nàng luôn là cao tài sinh(*) trong mắt thầy cô cùng bạn bè. Nàng tự tin nhưng không tự mãn, trong lòng hiểu được bản thân còn trẻ, trải nghiệm về cuộc sống còn chưa đủ, còn chưa tự hình thành được hệ thống biểu diễn của bản thân.
(*) Kiểu con ngoan trò giỏi
Tiểu Viên nhìn bắt đầu suy nghĩ. Ban đầu nghĩ rằng người con trai thích người con gái hơn nên sẽ nhân nhượng, ai ngờ đến đây lại thay đổi thành dạng này.
Trong lòng nàng sinh ra một cảm giác rất mới mẻ. Nàng cũng không phải chưa trải qua yêu đương. Nàng biết bộ dáng mình xinh đẹp, vẫn luôn có nhiều người theo đuổi. Người khác phái hay cùng phái đều nhìn nàng với con mắt khát khao.
Hồi học đại học, nàng từng nhận lời tỏ tình của một vị sư huynh. Đấy hoàn toàn xuất phát từ tò mò, kết quả không đến hai tháng hai người hảo tụ hảo tán(*). Giờ nhớ lại cũng không thấy gì đặc biết...
(*) Quen nhau rồi chia tay trong hòa bình
Nàng nghĩ xuất thần, đến lúc ánh sáng bị bóng người che khuất, ngẩng đầu lên thì phát hiện Vĩ Gia Bảo đã đứng trước mặt. Hắn nhìn nàng đầy hứng thú, Trâu Nhất Nhụy thì không biết đã rời đi từ lúc nào.
Hướng Tiểu Viên không muốn nói chuyện với hắn, tùy tiện chào Vĩ tiên sinh rồi xoay người muốn đi. Người này, nàng sẽ không gọi hắn là đạo diễn.
"Ê," Vĩ Gia Bảo ngăn nàng lại, "Cô nghe được hết rồi?"
Bị bắt quả tang rồi cũng không còn gì để nói, Tiểu Viên gật đầu, "... Nghe được một chút."
Vĩ Gia Bảo cười khổ hỏi, "Vậy cô có thấy hứng thú không?"
Hướng Tiểu Viên khó hiểu sau đó lập tức phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu: "Xin lỗi, không có hứng thú."
"Ồ? Thật à? Tôi nghe nói cô cũng chưa ký hợp đồng với công ty nào, thật sự không có hứng thú đến Đồng Hoa sao?" Vĩ Gia Bảo nói, "Tôi cảm thấy cô có đủ tư cách ký hợp đồng hạng B với Đồng Hoa chúng ta. Đồng Hoa có những đạo diễn, biên kịch, diễn viên hàng đầu trong giới, tuyệt đối có thể khiến cô trở nên nổi tiếng. Theo thời gian, cô cũng không phải không có khả năng ký lên hợp đồng hạng A."
Nói thật, Hướng Tiểu Viên vẫn là cảm thấy động tâm, chẳng qua nàng từ trước đến nay hiểu được trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ có bánh từ trên trời rơi xuống.
Nàng bất động thanh sắc hỏi: "Tôi cần làm cái gì?"
Vĩ Gia Bảo nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi cảm thấy tính cách cô thú vị, có muốn suy nghĩ đến chuyện cùng với tôi không?"
Hướng Tiểu Viên lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Không phải anh đã có bạn gái rồi sao?"
Vĩ Gia Bảo nhún vai: "Tôi có thể chia tay với cô ta trước."
Nghe đến đó, Hướng Tiểu Viên căn bản không muốn nói cùng hắn nữa, "Xin lỗi, tôi vẫn không có hứng thú. Muộn rồi tôi về trước." Nàng nói xong quay lưng bước đi, không cho Vĩ Gia Bảo cơ hội gọi nàng lại.
"Ê! Cô thật sự không muốn suy nghĩ lại à?"
"..." Nàng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi lên trước, quần áo bay trong gió.
Nhìn từ đằng sau, vòng eo nhỏ nhắn, hông cùng cặp chân thon hình thành đường cong hoàn mĩ. Nàng vừa đi vòng eo cũng nhẹ nhàng chuyển động theo, ở trong bóng đêm toát ra mị lực khó cưỡng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)