"Cảnh 2 khung 2 lần thứ 19!"
"Mày muốn biết cuộc sống trước kia của tao?" Hiện trường thu âm, giọng Hướng Tiểu Viên trong trẻo, không lớn, nhưng lại có nội lực, nghe rất thoải mái. Nàng nói lãnh đạm, khẽ cười không thành tiếng, khóe miệng chỉ hơi nhếch, "Vậy mày biết trước kia tao sống ở đâu không?" Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Trâu Nhất Nhụy.
Cũng không hiểu sao, Trâu Nhất Nhụy bị nàng nhìn như vậy, không tự giác rụt lai: "Chị, ở đâu?"
"Tao ở một vài viện phúc lợi." Ánh mắt Hướng Tiểu Viên ảm đạm một chút, tựa như nhớ lại những ký ức xưa, tiếp theo ánh mắt nàng chuyển động giống như ngăn chặn lại dòng trí nhớ, tầm mắt nàng đảo qua phòng ăn một lượt, "Chỗ đó hoàn toàn không giống với nơi này."
Nàng lại hé môi, nhích người lại trước bàn ăn, nửa như khiêu khích, nửa như kích động: "Mày thật sự muốn biết à?"
Trâu Nhất Nhụy nuốt xuống: "Chị, chị nói đi."
Hướng Tiểu Viên ngồi xuống, ánh mắt nhìn Trâu Nhất Nhụy, tay cầm siêu nước, rót ồ ồ vào chén sứ kiểu Anh. Động tác của nàng tùy tiện, bất đồng với Đại tiểu thư được sống sung sướng, nhàn hạ. Nàng vốn không được giáo dục nhiều, sống cũng không tinh tế.
Cái chén đặt xuống phát ra tiếng vang, chấn động cả cái bàn.
Toàn bộ trường quay, từ trong ra ngoài đều bị nàng nắm giữ tiết tấu, làm mọi người cuốn theo.
Nàng uống ngụm nước, có điểm nhạt nhẽo chép miệng, cười lạnh một tiếng, đặt chén xuống, cả bàn lại rung lên.
Trâu Nhất Nhụy từ kinh ngạc đến bất an. Người đối diện diễn rất tự nhiên, một chút dấu vết cũng không có, giống như nàng ta chính là một người như vậy, đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu.
Người này... Hoàn toàn đem mình hóa thân thành nhân vật trong bộ phim...
"Những đứa trẻ như thế nào mới phải vào viện phúc lợi chứ, phần lớn là những đứa không khỏe mạnh, khuyết tật, haiz" Hướng Tiểu viên đột nhiên quay lại lè lười giả vở như ngớ ngẩn, "Bại não, đần độn, vô duyên vô cớ cười quái dị..." Nàng nhìn Trâu Nhất Nhụy, phát ra tiếng cười khô khốc quỷ dị.
"Còn có tàn tật nữa, Những đứa nào không khỏe mạnh hoặc những đứa trẻ khỏe mạnh bị thất lạc nhưng không ai nhận!" Ngữ khí của nàng như không có việc gì, khóe miệng dương cao.
"Mỗi một viện phúc lợi cũng không khác nhau nhiều, đều là những người như vậy. Căn phòng tao từng ở có hơn hai mươi người. Bình thường chỉ có hai bảo mẫu trông. Ban ngày cửa khóa, bọn chị chỉ có thể ở bên trong không nhìn thấy ánh mặt trời. Tao chán cực kỳ, muốn đi ra ngoài. Tao liền gọi, cô ơi, cô ơi, con muốn ra ngoài chơi!"
"Từ cửa nhìn ra bên ngoài không có ai, toàn bộ tôi om, chỉ có tiếng vang của tao..."
"Mấy đứa bại não thì đứa cười, đứa khóc, còn có đứa tè dầm, ị đùn, không có ai thèm để ý, thối muốn chết!" Nàng chán ghét nhăn mũi, nhìn chằm chằm người em, "Chị lại goi... Cô ơi, cô ơi, cô đến đi... Không ai đến cả, cái hành lang đó vẫn tối thăm thẳm..."
Ngữ khí của nàng càng lúc càng nhỏ dần, tới câu "Tối thăm thẳm đã gần như không thể nghe rõ.
Trâu Nhất Nhụy không tự chủ tưởng tượng ra hình ảnh: Một hành lang tối đen không nhìn thấy điểm cuối. Một đôi tay nhỏ bé cầm lấy song sắt cửa gọi to đến đâu cũng không ai để ý. Trong phòng còn có tiếng cười tiếng khóc ầm ĩ, mũi như nghe thấy mùi hôi thối ghê tởm. Phải sống trong hoàn cảnh như vậy...
Cảm giác bất lực đập, cô độc đập thẳng vào khiến Trâu Nhất Nhụy ngồi trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhìn đôi phương trân trân, trong đầu trống rỗng.
Từ máy quay nhìn lại, đây là cảnh cần đặc tả, khóe miệng Hướng Tiểu Viên cong lên cười, nhưng biểu tình đông cứng, trong mắt không có ý cười, ngược lại thâm trầm.
Thực rõ ràng, nàng đang chìm vào trong trí nhới.
Lông mi Hướng Tiểu Viên rất đẹp, đen dày cong vút. Đôi mắt đặc biệt trong veo sáng ngời. Nếu vui sướng thì ánh mắt như đang tỏa sáng, nếu bi thương sẽ khiến cho người ta động lòng trắc ẩn.
Nàng từ từa ghé lại gần người em, tựa tiếu phi tiếu, giống như khóc mà không có nước mắt, "Mày còn có muốn tiếp tục nghe nữa không? Em gái... "
Trâu Nhất Nhụy cảm thấy như dựng tóc gáy, toàn thân run lên. Cô ngồi không yên, lung tung đáp lời hốt hoảng muốn thoát , "A, ừm..."
Hướng Tiểu Viên nhìn chằm chằm theo hướng Trấu Nhất Nhụy, khóe miệng nhếch lên hạ xuống, biến mất trở nên lạnh lẽo giống như ánh mắt của nàng. Nàng một lần nữa rót nước, chậm rãi uống hết.
Từ nhiên hoàn thành một cảnh quay hoàn mỹ.
Diễn xuất rất kì diệu, mỗi người có một câu chuyện, dưới cảnh đối diễn, ai diễn tốt vừa nhìn là biết ngay.
"Chậc" Thái Quyển cười trộm. Ha ha, đem nữ chính sợ chạy!
Vĩ Gia Bảo nhìn sửng sốt, Trần Vân Tú hô "Cut, Rất tốt" xong, hắn mới hoàn hô cũng hô to một câu "Tuyệt" Rồi vỗ tay.
Nhân viên tổ công tác lúc này mới nhận ra, vỗ tay theo đạo diễn. Có người hoan hô, có người thiếu chút nữa rơi lệ. Cuối cùng cũng hoàn thành một cảnh quay.
Thật không đơn giản, rốt cuộc có một cảnh xong.
Diễn xuất vừa rồi hoàn toàn là đè bẹp đối phương, bỏ xa nữ chính cả con phố.
Trâu Nhất Nhụy nghe mọi người chung quanh ca ngợi, khích lệ Hướng Tiểu Viên, đành cười gượng gạo. Là đương sự cô hiểu rõ nhất mình hoàn toàn bị đè xuống. Phản ứng của cô hoàn toàn sai, là do khí thế của đối phương làm cho cô vô thức cuốn theo.
Cô phát hiện Hướng Tiểu Viên thoát vai diễn rất nhanh. Đạo diễn nói Cut xong, cô ta đã đứng dây, cúi đầu với nhân viên đang vỗ tay nói cảm ơn, vô cùng thoải mái, xem như rất đúng lý hợp tình?
Cô còn thấy ánh mắt Vĩ Gia Bảo tỏa sáng mà nhìn Hướng Tiểu Viên, nhìn thấy Trần Vân Tú lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Cô không ngốc, đoạn vừa rồi nếu lên phim, người xem nhất định sẽ đồng tình với vai người chị, còn vai nữ chính là cô càng ngày càng giống Bạch Liên Hoa.
Cô hiện tại cảm thấy nữ phụ có nhiều không gian diễn hơn so với cả nữ chính!
Hướng Tiểu Viên uống xong cốc nước, đứng lên, cảm ơn người xung quanh. Nàng hôm này đã hoàn thành cảnh quay diễn của mình, xoay người bước đi. Thái Quyển đuổi theo nàng,"Ha ha, tuyệt quá, Viên huynh diễn thực hay!"
"Ừm."
Tiểu Viên đáp lại một tiếng, rời khỏi đám đông, nàng lập tức chạy.
"Này?" Thái Quyển khó hiểu gọi, nhìn thấy hướng nàng chạy đi, nhất thời hiểu được.
Bên ngoài biệt thự tạm thời đặt nhà vệ sinh công cộng, nam nữ tách biệt. Tiểu Viên nhanh chóng giải quyết nỗi buồn, vòi phun nước bên ngoài mát mẻ, nàng rửa tay hứng nước vỗ lên lên lau mặt.
Thoải mái rồi.
"Nghẹn chết mình." Nàng nói, lắc tay vẩy nước đi. Trên người mặc đồ diễn không thể lau vào. Nàng lại lắc lắc tay động tác rất là thoải mái.
"Đây." Thái Quyển lấy giấy ăn trong túi ra.
Tiểu Viên cự tuyệt "Không cần, một lát là khô rồi."
Thái Quyển tức giận, "Lau mặt đi, chú ý hình tượng một chút." Hắn đành phải tự tay lau mặt cho nàng.
Tiểu Viên tươi cười, "Anh còn chưa có khen em diễn tốt đâu!"
"Anh vừa nãy nói rồi! Em giỏi, em giỏi, Em giỏi nhất!"
Trời đã tối rồi, trên đầu có đoạn đèn huỳnh quang đơn sơ, bên ngoài tụ tập không ít những con ngài đen. Trời vẫn chưa hết oi bức, mặt đất vẫn còn hơi nóng, do ngọn gió đêm thổi tới.
Tiểu Viên cười, giơ tay. "Đóng phim thật là vui! Oa! Lúc nói lời thoại thật quá đã!"
Mái tóc đen của nàng bị gió thổi bay, lộ ra nửa khuôn mặt, thái dương cùng hai bên tóc mai vẫn còn ẩm ướt, mang theo vài phần trẻ con. "Biên kịch này việt lời thoại rất hay, em thuộc rất nhanh, nói cũng rất trôi chảy..."
Thái Quyển lấy khăn tẩy trang, nhẹ nhàng lau đi đám tàn nhang bị nàng vừa rồi làm lem, "Lời thoại dài như vậy, em còn thu âm ngay tại hiện trường, không ngắc ngứ chút nào, quá siêu!"
"Ai, em thật sự rất thích cảm giác đóng phim!" Mí mắt nàng vẫn còn dính trang điểm, lúc nàng nói đến đóng phim, ánh mắt sáng ngời, ngửa đầu, lông mi khẽ rung động, trong mắt như có sao băng rơi xuống.
Mấy năm trước, Hướng Chi Thạch thành lập phòng làm việc, mời anh làm người đại diện cho Tiểu Viên. Nói ra anh ở trong giới cũng có sáu năm, từng ở Bác Nghị đại diện cho mấy ngôi sao nổi tiếng. Sau lại vì chuyện riêng mà không thể ở lại được nữa, anh vốn nghĩ muốn về quê tìm việc, nếu không phải trước kia nợ Hướng Chi Thạch nhân tình, anh sẽ không mang người mới nhất là người có cá tính mạnh như vậy.
Anh xem phim của Hướng Tiểu Viên, thấy nàng thật sự thích diễn xuất mới thử ở lại xem sao.
Một khi đã ở lại liền đi không được, thật là một bước lên thuyền giặc!
Nói là người đại diện kỳ thật anh còn kiêm thêm làm trợ lý hàng ngày, trợ lý nghiệp vụ, hóa trang, tạo hình. Cũng may, Hướng Tiểu Viên chỉ quan tâm đến đóng phim, cuộc sống bình thường rất thoải mái, nghe lời, dần dần có cảm tỉnh, càng thêm không đi được.
Tính cách Tiểu Viên kỳ thật rất cô độc, thành tích tốt nên kiêu ngạo, hồi còn trên ghế nhà trường không hợp duyên ai. Lúc tốt nghiệp cũng không đóng nhiều phim, cũng không có mấy bạn bè. Trước mặt người ngoài nàng là lãnh đạm, cao ngạo, cùng mọi người đều có khoảng cách, cũng chỉ ở trước mặt anh cùng với Hướng Chi Thạch mới thể hiện vẻ trẻ con, nũng nịu líu ríu chia xẻ chuyện làm mình vui.
Thái Quyển cảm thấy cưng chiều, "Em thích, vậy chúng ta quay tốt, em hôm nay rất giỏi."
"Có đói bụng không, anh thấy đoàn làm phim đang xếp cơm rồi, anh đi lấy hai suất."
"Tốt, em cũng quay xong rồi, chúng ta về phòng ăn đi."
"Ừ, đi, anh đi lấy thêm bình nước nóng, để mai pha sữa uống."
Hai người trở về phòng, Tiểu Viên đã thay chiếc vay màu đen ra mặc áo phông cùng quần sooc bò. Tóc nàng búi thành viên trên đầu, ngồi khoanh chân trước bàn bệt cùng Thái Quyển uống nước đậu xanh mát lạnh.
"Vừa rồi nghe thấy buổi tối vẫn còn có cảnh quay, bởi vì nhiệm vụ hôm nay không hoàn thành." Thái Quyển vừa nói vừa cầm chiếc đũa duy nhất.
Mở hộp cơm ra, của anh là một phần cơm, tiểu Viên là một phần ba hộp, ba món ăn. Sườn xào chua ngọt nấu theo kiểu người Quảng có thêm cà chua cùng dứa, cá sốt cà, cùng bí xào.
Ngày diễn đêm quay, thực là thử thách tinh thần diễn viên.
"Nữ chính của chúng ta không biết có ổn không?" Thái Quyển bỏ kính xuống, anh bị cận nặng, bỏ ra là nhìn không rõ, gắp miếng sườn cũng trượt.
"Ha ha. Anh nói xem? Đúng là bình hoa!" Tiên Viên hừ lạnh một tiếng, gắp hộ anh miếng sườn.
"Khụ, khụ, lời này chúng ta chỉ có thể lén nói với nhau, ngàn vạn lần đừng nói ra ở trường quay." Thái Quyển lo lắng dặn dò nàng.
"Anh yên tâm, em lười nói chuyện với bình hoa. Diễn cùng cô ta em có thể chịu được!" Tiểu Viên cắn đũa, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, ánh mắt sáng ngời, "Thật muốn nhanh được diễn cùng với Hà Thần Anh tiền bối nha!"
Đoạt ba giải thưởng lớn trong nước là Bạch mẫu đơn, Kim Hoàng, Hoa Đình cùng Tử Kinh Hoa của Hồng Kông, Phi Yến của Đài Loan. Năm giải thưởng này coi như là giải thưởng cao nhất của người Hoa về điện ảnh (*). Hà Thần Ảnh năm đó đoạt ba giải, là một ngôi sao trong dàn diễn viên trung niên.
(*): Ba giải thưởng điện ảnh lớn của Trung Quốc thực tế là: Bách Hoa, Kim Kê, Hoa Biểu. Giải thường của Hồng Kông là: Kim Tượng. Giải thưởng của Đài Loan là: Kim Mã.
Diễn viên như vậy mới là người mà Tiểu Viên khát vọng hợp tác, cũng là nguyên nhân nàng nhẫn nhịn đến bây giờ.
"Được rồi, mau ăn! Nếu thuận lợi ngày mai là em có thể diễn cùng với tiền bối em hâm mộ."
"Em đến bây giờ vẫn còn không dám tin tưởng có thể hợp tác cùng chị ấy. Đồng Hoa dĩ nhiên có thể ký được hợp đồng!" Tiển Viên cắn miếng bí.
"Tiền tài thêm nhân tình. Ai, em có biết đạo diễn Trần cùng diễn viên Hà Thần Ảnh trước kia là một cặp không?" Thái Quyên tin tức từ trước đến nay vẫn tinh thông.
"Ừm," Tiểu Viên đối với tin tức giải trí không mấy quan tâm, "Không phải đã sớm ly hôn sao? Là người chồng đầu tiên thôi, đó là việc cá nhân của người ta."
"Ừ," Thái Quyển cầm đũa cúi đầu, "Anh cảm thấy không..."
Anh còn chưa nói xong hai người đồng thời bị tiếng gõ cửa làm phân tán.
"Mời vào." Thái Quyển hô một tiếng.
Một nhân viên công tác gõ cửa bước vào, "Xin lỗi, đạo diễn bảo hai người qua."
Hướng Tiểu Viên cùng Thái Quyển nhìn nhau yên lặng trao đổi, hôm nay không phải quay chụp xong rồi sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)