Bách Hợp Tiểu Thuyết

9.So diễn

1038 0 8 0

Tới tình trạng này, người chị còn có thể nói cái gì.

Hướng Tiểu Viên đứng nhìn hai người họ ôm nhau khóc. Trong mắt nàng trống rỗng, không có đồng ý cũng không chối từ.

Không cần phải nói, chỉ có một lựa chọn, không cần nói cũng biết.

Tiếng khóc của hai mẹ con dưới mặt đất càng cao, càng nâng đỡ nhau.

"Đừng khóc nữa, mau cảm ơn chị gái con đi." Hà Thần Ảnh đỏ mắt, nhỏ giọng nói.

Đừng nói người khác, tất cả người bàng quan xung quanh đều bị một câu "Cảm ơn chị gái con đi" đâm đau nhói.

Thật độc ác!

Trên mặt Hướng Tiểu Viên vốn không có biểu hiện gì, bỗng trở nên méo mó.

"Cảm ơn chị." Trâu Nhất Nhụy nức nở nói xong, Hà Thần Ảnh không nhìn Hướng Tiểu Viên, khóe mắt lại cúi xuống, nhìn Trâu Nhất Nhụy. Cô lấy tay lau hai má con gái, yêu thương đau lòng con gái nhỏ bị xúc động, cười với Trâu Nhất Nhụy một cái.

Hà Thần Ảnh nâng mắt, tựa hồ như muốn nhìn lại phía kia, nhưng lại thu trở về. Cô đột nhiên giơ tay sửa lại tóc, cái mũi sụt sịt.

Trâu Nhất Nhụy cũng kìm lòng không đậu gọi: "Mẹ..."

"Khóc đến không thành hình người rồi, nào, hai mẹ con ta đi rửa mặt." Hà Thần Ảnh cười rất không tự nhiên như muốn che giấu gì, lại giơ tay vuốt tóc.

Chỉ mấy giây, cô đã quay trở về là người có giáo dưỡng như xưa, là một người mẹ đầy khí chất, không còn chút nào thất thố. Hai người họ nắm tay nhau, cùng bước lên lầu.

Trong chớp mắt, Hà Thần Ảnh như có dừng bước chân để xoay người lại, nhưng cuối cùng cô chỉ lại cho người xem bóng lưng của mình.

Đằng sau máy quay, Vĩ Gia Bảo mất một lúc vẫn chưa hoàn hồn, vừa định mở miệng hô cut thì Trần Vân Tú giữ lại: "Chờ đã, nhìn tiếp xem."

Còn cần xem gì nữa? Diễn đến đây không phải đã xong sao?

"Xem, cô ấy vẫn chưa diễn xong," Trần Vân Tú chỉ tay cho Vĩ Gia Bảo nhìn qua.

Hướng Tiểu Viên một mình đứng đó, nhìn cầu thang lạnh tanh. Góc cầu thang đã sớm không còn ai, nàng vẫn đứng nhìn như cũ, nhìn mãi. Biểu tình của nàng như bị ngưng đọng lại, tất cả tri giác cũng bị cắt đứt, giống như pho tượng đá.

Trần Vân Tú ra dấu cho tổ quay phim, tổ trưởng quay phim hợp tác ăn ý ngay lập tức gật đầu, điều chỉnh góc máy quay.

Một cảnh đặc tả.

Ánh mắt, chóp mũi, khóe miệng, chậm rãi thay đổi, biểu tình xơ cứng chậm rãi sụp xuống, tượng đá dường như cũng biết đau thương. Tiếp theo nàng cụp mắt xuống, giống như nhìn xuống mũi giày, lại giống như nhìn sàn nhà, thân mình như khựu xuống nhưng vẫn là đứng. Lưng nàng gập xuống giống như có thứ gì đó đang đè nặng, tay phải ôm lấy tay trái, nàng chỉ có thể dùng thân hình gầy yếu ấy mà khom người chống đỡ.

Nàng đứng như vậy hồi lâu...

Vĩ Gia Bảo dụi mắt, yết hầu không hiểu sao khô khốc, trái tim như bị đánh trúng, chua xót đau đơn không thở nổi. Trần Vân Tú nhìn quanh bốn phía, người xung quanh cơ hồ đều lau nước mắt, có mấy nữ nhân viên nhạy cảm đã nhỏ giọng nức nở. Thái Quyển cũng khóc không ngừng lấy khăn lau lệ.

Quay phim chính cũng khóc, nhưng vân nhìn kỹ màn hình quay, giơ tay OK với Trần Vân Tú.

Trần Vân Tú từ kinh ngạc đến kinh hỉ, nhìn Vĩ Gia Bảo đỏ hồng mắt, giọng khàn khàn hô "Cut!"

Hướng Tiểu Viên như không có nghe, vẫn còn đứng tại chỗ.

Vĩ Gia Bảo nghĩ là nàng còn chưa có nghe thấy, lớn tiếng gọi: "Tiểu Viên, cảnh quay này rất tốt, có thể nghỉ!"

Tiểu Viên vẫn đứng nguyên ở đó, không hé răng, đột nhiên xoay người đi, không nhìn ai, cũng không nói lời nào, bỏ chạy ra trường quay. Thái Quyển hít một hơi, vội vàng đuổi theo, còn không quên chào hai vị đạo diễn: "Đạo diễn, xin lỗi, xin lỗi..."

"Cô ấy làm sao vậy?" Vĩ Gia Bảo thấy khó hiểu.

Trần Vân Tú vừa xem màn hình quay trở lại, tấm tắc khen ngợi cũng không trả lời hắn.

"Để cô ấy bình tĩnh lại một lúc, mọi người cũng nghỉ ngơi một chút đi." Hà Thần Ảnh không đi tẩy trang, ở lại xem đến cuối cùng. Cô cũng nhìn đuổi theo bóng dáng Tiểu Viên.

Khả năng diễn xuất của cô là tốt nhất, dù sao diễn xuất là mắt đối mắt, mặt đối mặt, tất cả đều không giả vờ được. Toàn bộ quá trình cả hai đều đáp lại nhau, cô tuy khống chế được toàn cảnh, nhưng cuối cùng vẫn bị diễn xuất của nàng kích thích.

Tuy tuổi nhỏ nhưng năng lượng của cô gái này không thể khinh thường. Vừa rồi xuất hết sức ra diễn thật đã nghiền, quá thoải mái.

"Chị Ảnh, chị thủ hạ lưu tình phải không?" Vĩ Gia Bảo cười khổ hỏi.

"Chị không có, cô bé này rất giỏi." Hà Thần Ảnh dừng một lúc, cười rộ lên, "Rất thú vị..." Cô cũng không có nói hết câu.

Cô bé này đối với diễn xuất rất là có dã tâm, cô nhìn cảnh diễn tỉ thí đổi vai giữa đứa nhỏ này cùng Trâu Nhất Nhụy là biết.

Có dã tâm, có sắc bén, tốt lắm, nhưng diễn xuất không phải chỉ có một người diễn tốt là được, phải phối hợp với nhau diễn mới có thể tạo nên một chỉnh thể đầy đủ.

Lịch trình của cô gấp gáp, không muốn bị trì hoãn, cho nên cô vẫn khống chế tiết tấu toàn bộ trường quay.

Dưới sự không chế của cô, nhưng cô gái nhỏ không có bị luống cuống, phát huy lại càng xuất chúng. Thật sự là ngoài ý muốn.

"Thật sự quá tuyệt!" Trần Vân Tú nhịn không được phụ họa thêm, mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy quay.

Hà Thần Ảnh cười đăm chiêu, giơ tay chống eo duỗi thắt lưng.

Tiểu Viên chạy tới một góc yên tĩnh, lúc này nàng ngừng lại ngồi thụp xuống. Cảm xúc trong đầu nàng giờ quá hỗn loạn, tựa hồ vẫn chưa thoát ra được hết.

Nàng chớp đôi mắt đã nhòe đi của mình, cúi đầu mặc kệ lệ tuôn trào. Những âm thanh đã phủ đầy bụi tựa hồ quay lại.

"Con coi như là vì mẹ, đừng báo cảnh sát, đừng nói ra bên ngoài."

"Tao là mẹ mày, mày giờ không muốn nghe lời tao phải không?"

......

Sao tự nhiên lại nghĩ đến nó, không được, phải thoát ra!

Tiểu Viên cắn ngón tay cái, nước mắt lặng lẽ tuôn trào.

Thái Quyển đứng đằng sau nhìn nàng ngồi co ro ôm lấy mình, đau lòng muốn chết.

Anh biết Tiểu Viên chính là diễn viên trường phái trải nghiệm, chỉ sợ nhập vai đến không thoát ra được. Lúc trước Hướng Chi Thạch nhắc nhở anh phải lưu ý cảm xúc của Tiểu Viên, nếu có gì không ổn phải gọi báo ngay.

"Tiểu Viên nhi?" Anh cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, không sao cả..." Tiểu Viên tựa hồ hiểu anh lo lắng gì, "Không cần gọi điện cho anh trai em, em tĩnh tâm một lát là được rồi..."

Nàng còn nức nở, dùng tay quệt nước mắt nhìn như con thú nhỏ mềm mại dùng tay vuốt mặt mình.

Thái Quyển cũng biết một số chuyện của hai anh em nàng. Anh hiểu mối quan hệ anh em họ người thứ ba không thể xen vào được, chẳng qua anh luôn có cách để thể hiện ra quan tâm của mình. "Được rồi, vậy em khóc một lúc nữa thôi đấy. Nếu không nhịn được cứ tới chỗ Thái Quyển ca ca ôm một cái ~."

Tiểu Viên xoay người lại, cùng ngồi xổm trước mặt Thái Quyển, nước mắt vẫn chưa khô còn cố nói: "Nghe mắc ói quá đi!"

......

Sau đó nàng lại cùng Hà Thần Ảnh diễn lại một cảnh khác, hai người gặp chiêu hóa chiêu, bắn lửa bốn phía. Hà Thần Ảnh không hề tỏ vẻ gì cả, con người đúng là vô cùng thân thiện dễ gần, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi lúc nào cũng có người vây quanh. Tiểu Viên muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cô cũng không được.

Có Hà Thần Ảnh ở đây, quá trình quay đặc biệt trôi chảy, rất nhanh đã vượt cả tiến độ.

Quay xong cảnh ngày hôm nay, ngày mai đoàn làm phim sẽ rời Dương thành, đi đến địa điểm quay tiếp theo. Mà phần diễn của Tiểu Viên vốn không nhiều, phần lớn cảnh quay đều tập trung tại đây.

"Em nhìn Trâu Nhất Nhụy xem! Hà Thần Ảnh xuất hiện là cô ta liền dính lấy, bằng mọi cách ôm đùi! Em cũng phải học hỏi người ta đi, phải nắm bắt cơ hội."

Tiểu Viên nhớ tới lời Thái Quyển nói với mình.

Trâu Nhất Nhụy cũng quá lợi hại, vừa mới chia tay với Vĩ Gia Bảo đã tìm đùi khác.

Tiểu Viên có thể hiểu được, ở trong cái giới này, biết mở rộng quan hệ cũng là một loại thực lực, nhưng đây là người khác, không phải nàng.

"Em mới không làm chuyện như vậy." Tiểu Viên liếc mắt nhìn Hà Thần Ảnh đang cùng Trần Vân Tú nói chuyện, Trâu Nhất Nhụy đã mon men lại gần.

Nàng kỳ thật rất muốn đi đến xin chữ ký chính là nhìn thấy Trâu Nhất Nhụy, nàng liền cảm thấy ngại ngùng.

Tiểu Viên không muốn ở lại hóng chuyện liền bước đi.

Kỳ thật nàng rất thích con đường dọc bờ ao nhỏ của dãy biệt thự này. Đi xuyên qua hàng cây vải là đi đến đó.

Xa xa núi xanh mây trắng, ánh nắng phản chiếu trên mặt nước, những quả vải đỏ au, giờ khắc này có cảm giác yên lặng đến bi thương.

Nàng ngồi xuống nghỉ một lúc, điện thoại rung lên cũng không để ý.

Không ngồi được bao lâu có người đến gần làm kinh động nàng, "Nha, cô ở đây à?"

Tiểu Viên quay sang, Vĩ Gia Bảo đứng cười nói: "Cô có muốn ăn quả vải không?"

Ánh nắng rực rỡ, tiếng chim ríu rít, gió núi mát mể, giữa cảnh đẹp này nàng lần đầu tiên nghiêm túc quan sát bộ dáng của Vĩ Gia Bảo. Hình như là con lai, đường nét sâu hơn người châu Á, nước da cũng rất trắng, khuôn mặt góc cạnh, cái mũi rất đẹp, vừa cao vừa thẳng.

Khuôn mặt vô cùng đẹp trai, tuấn tú.

Đáng tiếc, thái độ không tốt.

Người như vậy, lại thêm gia thế, có biết bao nhiêu người muốn ôm đùi, lấy lòng hắn.

Đáng tiếc nàng không phải.

Tiểu Viên quay đi, mặc kệ hắn, muốn cách hắn càng xa càng tốt. Hiện tại còn chưa quay xong, nàng phải nhịn, không được đắc tội hắn.

Đáng tiếc, cuối cũng vẫn là không nhịn được...

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16