Thái Quyển không dám lơ là, rời trường quay đã lâu, anh nói với tiểu Viên: "Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh quay lại xem tình hình thế nào. Nếu đến lượt phần diễn của chúng ta mà không có mặt thì không hay."
Hướng Tiểu Viên phẩy tay: "Em biết rồi."
Thái Quyển lo lắng dặn dò: "Đừng đi đâu xa, cũng đừng uống quá nhiều nước." Buồng vệ sinh cách nơi này khá xa, nếu cần đi cũng mất không ít thời gian, chỉ sợ lỡ mất thời gian diễn.
Hương Tiểu Phiên phun một hơi, lại phất tay đuổi người: "Em đã biết rồi."
Thái Quyển quay trở lại trường quay, anh đúng là quá thiêng, định đi tới chỗ Trần Vân Tú hỏi thăm một chút đúng lúc phó đạo diễn quay lại nhìn thấy anh, "Cảnh quay tiếp theo là của Tiểu Viên cùng Trâu tiểu thư."
Thái Quyển vui sướng nói: "Cảm ơn đạo diễn Trần, tôi lập tức đi báo với Tiểu Viên."
"Ừ, không cần vội, từ từ cũng được." Đạo diễn Trần liếc mắt sang hướng kia bảo anh xem, cũng không cần nhiều lời.
Thái Quyển quay sang nhìn, thấy diễn viên nữ Trâu Nhất Nhụy cùng đạo diễn đang đứng dưới một bóng râm, đầu chụm vào nhau. Anh ngầm hiểu được quay người đi. Trâu Nhất Nhụy là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Công ty điện ảnh & truyền hình Đồng Hoa lại là tình nhân của Vĩ Gia Bảo. Thái Quyển ở trong giới giải trí đã lâu có cách để khai thác tin tức, nghe nói Vĩ Gia Bảo là em trai của Vĩ Trang. Quen biết với người thân của Tổng giám đốc, nữ diễn viên chính có kém cũng không sao.
Mà bên Tiểu Viên của anh, cuốn kịch bản có nhiều nét đánh đấu bằng bút nhớ, có nhiều chỗ còn viết kín cả chú thích, nhiều tờ còn bị lật giở đến nhăn nheo.
Cảm giác chua xót trào lên trong lòng anh.
Kỳ thật Tiểu Viên cũng rất hồi hộp, nàng đã hơn một năm chưa được quay diễn.
Chờ đến lúc Thái Quyển đi ra chỗ tàng cây, anh đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
Bầu trời màu lam nhạt, Hướng tiểu viên dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, ánh mặt trời như nước bị tán cây tươi tốt che chắn, ánh sáng len lỏi xuyên qua chiếu lên làn váy đen dài của nàng.
Nàng khẽ động đậy, tia sáng cũng nghịch ngợm từ trên hàng mi của nàng nhảy xuống dưới dưới sống mũi cao dài thẳng tắp đến chóp mũi xinh xắn làm nốt ruồi nhỏ màu trà trên đó trở nên nổi bần bật.
Thái Quyển có chút kiêu ngạo, không phải là do anh phóng đại, Tiểu Viên nhà anh so với vị Trâu tiểu thư kia phải xinh đẹp hơn nhiều lần.
"Viên nhi, vừa rồi đạo diễn Trần nói với anh, cảnh tiếp theo là của em cùng nữ chính."
Tiểu Viên mở mắt ra, quay mặt lại, điểm sáng kia lướt qua mặt nàng giống như ngưng tụ vào đôi mắt, sắc mặt cũng rạng rỡ, tựa như ánh sáng mặt trời khiến người ta rung động. Thái Quyển không tự chủ được nói: "Là thật, là thật! Không lừa em!"
Tiểu Viên đứng lên, tươi cười khiến khuôn mặt nàng trở nên hào hứng. "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi!"
Thái Quyển cũng cười đi theo sau nàng, trong lúc nhất thời cảm thấy lâng lâng.
Đúng! Tiểu Viên làm cho những người đó nhìn kỹ thuật diễn của em đi!
Cảnh diễn lần này là ở trong nhà, bối cảnh chuyển vào bên trong biệt thự, Trâu Nhất Nhụy đã điều chỉnh tốt trạng thái, đèn chụp, máy quay đã vào vị trí.
Vĩ Gia Bảo đang bắt đầu nói với Trần Vân Tú: "Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Nhụy Nhụy, cảnh này ông phụ trách, tôi sẽ đứng quan sát màn hình đằng sau như vậy áp lực của cô ấy lớn hơn sẽ ảnh hưởng đến phát huy.
Trần Vân Tú mặt không đổi sắc gật đầu đáp ứng.
Ông quay đầu nhìn sang tiểu Viên đang hóa trang lại, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ.
Cảnh quay này là ở phòng ăn.
Hai chị em tính cách khác nhau một trời một vực. Người em từ nhỏ thân thể yếu ớt, được mẹ giữ gìn, tính cách ngây thơ yêu đuối. Đối với người chị quay trở về cảm thấy rất bối rối, nhất là mẹ lén nói với nàng là chị gái phù hợp hiến tạng, kế tiếp hai mẹ con nàng sẽ tìm cơ hội thuyết phục người chị hiến một bên thận cho mình.
Người em cảm thấy áy náy, người mẹ cũng có ý kéo gần khoảng cách với người chị. Từ ăn mặc ở đi lại đều chủ động thỏa mãn đầy đủ về phương diện vật chất.
Hôm nay, hai người đều ở nhà ăn cơm. Người bị bệnh thận đối với ăn uống phải nghiêm khắc kiêng kem, yêu cầu lượng abumin hấp thu phải đủ đồng thời kiểm soát lượng nước cùng muối ăn vào cơ thể. Phía người em là một nửa bát cơm, cùng rau xanh, trứng gà, một ly sữa và một ít thịt bò, ăn uống rất thanh đạm.
Mà bên người chị chính là một tảng thịt bò lớn được đầu bếp chế biến ngon mắt, sau bữa ăn còn có điểm tâm tráng miệng.
Hai nữ diễn viên ngồi an vị đối mặt nhau, một trắng một đen còn có hai bên thức ăn trước mặt nhìn rất chi là đối lập.
"Cảnh quay sô 2 lần 1!"
"Action!" Thư ký trường quay đóng clip board, "Cạch" một tiếng mang theo tiếng vọng của chờ mong.
Đoạn đầu là cảnh diễn không lời thoại.
Hai người đều yên lặng ăn cơm, người em vừa ăn vừa âm thầm quan sát chị gái, cố gắng tìm đề tài để nói chuyện.
Mà người chị thì lãnh đạm dùng bữa, không có cảm xúc gì với cô em gái này, chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống, không chỉ có cảm giác xa lạ mà còn âm thầm có cảm giác ghen tị, oán hận. Điểm này càng về sau càng có cơ hộ thể hiện nên cảnh này cần phải biểu đạt ra cảm giác thờ ơ xa cách.
Trong kịch bản chỉ có một câu ------ "Trong phòng ăn, hai chị em yên lặng ăn uống, nhất thời không khí có điểm quỷ dịch không nói thành lời."
Đạo diễn cùng phó đạo diễn tại trường quay cùng diễn viên đều biết rõ nội dung kịch bản.
Nhưng tâm lý nhân vật trong kịch bản thể hiện ra được phải thông qua hành động, biểu cảm của diễn viên thể hiện ra cảnh không thoại làm người xem tin phục đồng thời hiểu được nhân vật. Điều này khảo nghiệm sức tưởng tượng cùng diễn xuất sâu sắc của diễn viên, ngoài ra còn cần nắm chắc được nhịp độ phim.
Trâu Nhất Nhụy coi như là tốt nghiệp diễn chính quy, cô nàng kỳ thật cũng không phải người nghiệp dư, lúc trước đúng là diễn cùng nam chính không có nhập tâm nhưng đó cũng là tính toán của cô.
Thành viên trong đoàn làm phim < Chị em > đều là những người chuyên nghiệp, từ lúc cô vào đoàn làm phim ít nhiều gì cũng cảm thấy phó đạo diễn cùng quay phim lãnh đạm với mình, giống như cô là loại người mới dựa vào hậu trường chứ không có thực lực. Cô bắt đầu thuận theo ý nghĩ của bọn họ, cô cố ý diễn thật sự kém, làm bọn họ chán nản, dù sao Vĩ Gia Bảo là bạn trai của cô, cô có diễn tệ đến mức nào cũng không bị thay đổi. Cảnh quay này cô quyết định diễn thật tốt, chuẩn bị một màn "Nghịch đảo" khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chính là khi Hướng Tiểu Viên ngồi đối diện với mình, cô không hiểu sao lại cảm thấy áp bách.
Luận thực lực, cả hai đều xuất thân chính quy, Bội Ảnh cùng Hoa Hí mỗi nơi một vẻ, danh tiếng tương đương. Hướng Tiểu Viên tốt nghiệp sớm hơn cô hai năm, nhưng cô lại nổi hơn nàng ta. Luận tướng mạo, cô chắc chắn không thừa nhận mình không bằng người.
Chính là thực lực...
Trâu Nhất Nhụy nhìn vài giây vào bát, ánh mắt lấm lét, khẽ liếc nhìn lên đối diện.
Hướng Tiểu Viên hơi híp mắt, hai tay buông thõng bên người, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt cũng nhìn vào bát đĩa trên bàn.
Có ý gì? Không lời thoại không phải là không phản ứng mà?
Trâu Nhất Nhụy lòng đang bồn chồn, theo bản năng muốn hành động. Cô cầm dao dĩa, cắt một miếng thịt gà, lại liếc nhìn tiểu Viên một cái.
Mình ăn, dù sao cô nàng cũng phải ăn chứ?
Cô bắt đầu nhỏ nhẹ nhai nuốt, người em trong kịch bản vì sức khỏe yếu, gia cảnh lại khá giả, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng cho nên cô ăn gì cũng từ tốn, hơn nữa lúc này bệnh tình nghiêm trọng, cô cũng không có khẩu vị, cho nên cũng không hưởng thụ được thức ăn.
Trâu Nhất Nhụy cảm thấy mình phân tích nhân vật vô cùng đúng đắn, chính là chỉ ăn uống mà thời gian dài lại không thể nói gì, liệu có quá đơn điệu không? Chính là phải diễn như thế nào?
Nội tâm cô lúc này không biết làm sao, lại nhìn đối diện, Hướng Tiểu Viên vẫn không nhìn cô, chỉ là làm một loạt động tác, hai tay giơ lên đặt ở bên cạnh bát đĩa, khóe miệng khẽ nhếch. Động tác này có phải là màn ảnh bắt được rồi không? Nhưng chính mình cũng không được quay sang, như vậy chứng minh thời gian mình nhìn chằm chằm cô ta quá dài...
"Cắt!" Lúc này Trần Vân Tú cất lời.
Trâu Nhất Nhụy nhẹ nhàng thờ ra, bả vai nhất thời thả lỏng xuống.
"Trâu tiểu thư, cô là đang nhìn trộm chị gái nên thời gian nhìn không thể quá dài, hành động ăn uống rất tốt chính là cô không thể vừa ăn vừa nhìn tiểu Viên. Còn nữa, biểu tình đừng cảnh giác cùng cẩn thận như vậy, thế giống như cô ăn gì còn phải chờ cô ấy không đồng ý..."
Ngữ khí Trần Vân Tú ôn hòa: "Cô mới là chủ nhân đã sống trong căn nhà này nhiều năm, đối diện tuy là chị gái nhưng sâu trong lòng ít nhiều gì cũng có kiêu ngạo, đối diện với người lạ đi vào trong cuộc sống của mình sẽ cảm thấy mâu thuẫn, đây là bản năng... Cô hiểu không?"
"Vâng, tôi đã biết, đạo diễn Trần." Trâu Nhất Nhụy vừa mở miệng, vẫn còn thịt gà chưa nuốt xong, mặt nàng xấu hổ, vội vàng nhai nuốt xuống.
Trần Vân Tú hắng giọng, tiếp tục nói: "Cô tiếp theo có thể không cần ăn, cắt một miếng giơ lên miệng, ngừng nửa giây," Ông làm động tác cùng biểu tình, thong thả nói, "Vẻ mặt chán ghét, thậm chí buồn nôn. Những món này ăn hàng ngày, đại đồng tiểu dị đã sớm chán, nhưng lại không thể không ăn. Khi giơ thức ăn lên khóe miệng ánh mắt kìm lòng không đậu nhìn bát đĩa của tiểu Viên, lô ra vẻ hâm mộ, lại nhìn đĩa rau thở dài, rồi lại nhìn sang tiểu Viên..."
Không hổ là đạo diễn nổi tiếng, vừa mở miệng đã chỉ đạo tường tận.
Những nhân viên công tác xung quanh gật gù, nhỏ giọng trao đổi: "Đạo diễn Trần giảng giải thật sự cặn kẽ, tôi cũng hiểu được."
"Ừ, rất chi tiết. Nghe nói đạo diễn rất am hiểu giảng giải cho diễn viên, quả nhiên là vậy..."
"Tiểu Viên chú ý phối hợp, chúng ta quay lại lần nữa." Trần Vân Tú chỉ nói với tiểu Viên một cậu, sau đó ngồi xuống tiếp tục quan sát màn hình.
Thái Quyển cách đó không xa, cười thầm. Đạo diễn Trần thật sự yên tâm về Tiểu Viên!
"Cảnh 2 lần 2."
Trong lòngTrâu Nhất Nhụy đã kinh phục Trần Vân Tú, cô liếc mắt nhìn phía đối diện. Hướng Tiểu Viên rũ hai tay xuống bên người, tựa như bức tượng. Vừa rồi cô chăm chú nghe đạo diễn Trần giảng giải, không chú ý đến cô nàng, hiện tại xem ra, chẳng lẽ vừa mới bắt đầu cô nàng đã đi vào được trạng thái diễn?
Lòng hiếu thắng củaTrâu Nhất Nhụy nổi lên, cô dựa theo lời đạo diễn Trần diễn một lượt. Đến khi cô nhìn lên phía đối diện, tay Hướng Tiểu Viên đã đặt ở hai bên chén đĩa, đầu hơi cúi, môi hơi mím.
Trâu Nhất Nhụy nhìn nàng, chần chừ có nên chấm dứt đoạn diễn vô lời thoại này để nói lời kịch tiếp theo thì tay Hướng Tiểu Viên nắm chặt hơi giương lên, lông mày cau lại, dừng một chút, mắt nhìn từ trái qua phải, từ phải qua trái tựa hồ đang suy tư.
Trâu Nhất Nhụy đột nhiên hiểu ra, đầu hơi nghiêng về phía trước, vẻ mặt nghi hoặc phát lên thành tiếng "Sao?"
Hướng Tiểu Viên lúc này rốt cuộc mới có một chút biểu tình. Lúc này nàng rốt cuộc ngẩng mặt lên nhìn Trâu Nhất Nhụy một cái, hai tay hơi nắm ánh mắt nhìn về phía bát đĩa của mình nói đúng ra là tay. Rất nhanh, rất gọn cùng lúc đó trong ánh mắt của nàng như có chút kích động, chỉ trong thoáng chốc, chút kích động đã biến mất trở về lãnh đạm. Sau đó nàng đem vị trí hai bên dao dĩa đổi cho nhau. Tay trái cầm dĩa, tay phải cầm dao bắt đầu cắt miếng thịt bò.
"Cut, tốt lắm!" Trần Vân Tú vừa lòng gật đầu.
Trâu Nhất Nhụy lúc này rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vừa rồi là học trộm mình cách dùng dao dĩa.
Đúng vậy trong kịch bản người chị từ nhỏ đã bị lừa bán, đi theo bọn buôn người lang bạc kỳ hồ, lăn lộn qua các loại thành thị. Sau đó còn ở lại viện phúc lợi một thời gian ngắn. Cô căn bản không biết cách dùng dao dĩa, lại không muốn mình yếu thế hơn trước em gái cho nên mới có hành động như vậy. Tính cách nhân vật hoàn toàn được xây dựng, không khí cũng từ đó thể hiện ra được.
Trong lòng Trâu Nhất Nhụy nhất thời không phải tư vị.
Đối lập rõ ràng.
Tiết tấu cảnh quay này đều bị Hướng Tiểu Viên khống chế, mà mình lại bị cô ta kéo đi...
"Giữ nguyên như vậy, chúng ta giữ cảnh này lại! Quay lại một lần nữa!"
Giữ cảnh lại ý là đạo diễn cảm thấy đã OK, để đề phòng đổi góc máy quay lại lần nữa để tiện cho công tác hậu kỳ, hoặc cắt nối biên tập.
Trần Vân Tú quay đầu nói với Vĩ Gia Bảo: "Đạo diễn Vĩ, cậu xem cảnh này... Như vậy đã tốt chưa?"
"Ừm... Rất tốt." Vĩ Gia Bảo sờ mũi, ánh mắt nhìn Hướng Tiểu Viên đầy hứng thú: "Cảnh kế tôi sẽ quay."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)