Máy quay yên lặng chuyển động.
Địa điểm vẫn trong phòng ăn.
"Chị, em bảo nhà bếp làm Soufflé cho chị," Trâu Nhất Nhụy mỉm cười nói chuyện, ngữ khí vô cùng thân thiết, "À, chị chưa từng ăn món tráng miệng này đi?"
Cô lúc này rất dụng tâm, dùng lời thoại phổ thông, ngữ khi từ tốn, nghe mềm nhũn, không có chút lực công kích.
"Chưa từng ăn." Hương Tiểu Viên thản nhiên nói, cũng không có nhìn cô, nàng từ từ cắt miếng thịt bò, chậm rãi ăn.
"Vậy chị lát nữa phải ăn nhiều một chút, ăn rất ngon, em trước kia thích ăn nhất." Trâu Nhất Nhụy âm điệu hơi cao, ở chữ "nhất" nhấn mạnh hơn một chút.
Hướng Tiểu Viên không trả lời vẫn thùy mắt không nhìn Trâu Nhất Nhụy, dao dĩa của nàng từ trên bàn phát ra tiếng "keng" khẽ khàng.
Trâu Nhất Nhụy cảm thấy càng ngày càng bất an, lần này lời thoại rất nhiều. Động tác của nhân vật phải xem diễn viên tự phát huy, cô vừa phải nhớ thoại vừa phải đoán diễn xuất của diễn viên.
Trong lý giải của cô, khi người em nói xong câu thoại thứ hai thì người chị hẳn là sẽ nâng mắt lên nhìn cô một chút, lúc này mình sẽ ngọt ngào nở nụ cười, máy quay nhất định sẽ tiến hành quay cận cảnh cô. Như vậy nhìn vào sẽ có lợi hơn, là người em muốn thân thiết với người chị mà người chị không lĩnh tình.
Nhưng Hướng Tiểu Viên xử lý rất lạnh nhạt, cô ta nhìn cũng không thèm nhìn, cũng không tiếp chiêu của mình.
"Đạo diễn, ngừng lại, tôi cảm thấy lúc này người chị hẳn là nên nhìn lên tôi một chút, chúng tôi có trao đổi ánh mắt." Trâu Nhất Nhụy giơ tay nói với giám sát trường quay nói, "Cách diễn hiện tại của tiểu Viên, tôi quả thật không có cách nào..."
Vĩ Gia Bảo nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng, Tiểu Viên cô cứ diễn lại một lần như vậy đi."
Quả nhiên là trong triều có người dễ hành động.
Thái Quyển bĩu môi, rất là muốn tỏ vẻ khinh bỉ.
Đây là nữ chính lần thứ hai kêu ngừng, lần thứ nhất rõ ràng chính cô ta quên lời thoại, lại nói là mình bị chảy mồ hôi nên ảnh hưởng. Hiện tại còn nói cách diễn của Tiểu Viên không có cách nào...
Thật sự coi trường quay là nhà cô ta chắc?
Còn nữa... có tố chất của diễn chuyên nghiệp hay không vậy?
Thái Quyển cảm thấy bực bội, nhìn lướt xung quanh. Tất cả mọi người tập mãi thành thói quen. Anh hít sâu một hơi, cảm thán tư bản thật sự là vạn ác lại vạn năng rồi quay qua chăm chú nhìn Tiểu Viên, thấy nàng đang thùy mi suy nghĩ, không có biểu tình gì.
Tốt lắm, em ấy vẫn giữ cảm xúc, không có bị ảnh hưởng.
Tiểu tổ tông à, em hãy nhịn đi, nhịn xuống, không cần tỏ vẻ. Chuyện này đối với em mà nói không khó khăn, coi như nể mặt nhân vật, nhịn một chút.
Quay lại lần hai.
Thái Quyển không biết có phải do ảo giác hay không, ngheTrâu Nhất Nhụy nói hết lời thoại, cảm giác ngữ điệu của cô lần này nghe thật chói tai, nụ cười rất khoa trương, có vẻ giả tạo.
"Em trước kia thích ăn nhất! Cũng muốn để chị nếm thử một lần."
Tiểu Viên nghe đến đó, hai cơ má bất giác cảm thấy căng cứng, dao dĩa va vào đĩa kêu keng một tiếng, ngừng bắt, đồng thời nàng ngước mắt lên nhìn, lạnh nhạt nhìn Trâu Nhất Nhụy.
Trâu Nhất Nhụy vốn đã chuẩn bị sẵn tươi cười đột nhiên cứng lại.
Hướng Tiểu Viên nhìn cô rất lạnh lẽo, cực kỳ lạnh nhạt, nhìn qua là có thể thấy được đầy phòng bị.
Ghê, muốn bày tỏ hảo ý cũng không được.
Thật xấu hổ.
"Cut! Tốt lắm!" Vĩ Gia Bảo hô một tiếng tán thưởng: "Tiểu Nhụy, xử lý như vậy quả nhiên tốt hơn trước. Em thật là tuyệt!"
Trần Vân Tú bên cạnh cũng gật đầu, màn ảnh vừa rồi quay được cảnh Trâu Nhất Nhụy vừa muốn cười rộ lên bỗng cứng đờ, thật sự đã biểu hiện được rất tốt tâm tình của người em gái.
"Quay thêm một lần nữa chứ?"
Trần Vân Tú gật đầu.
Vĩ Gia Bảo xoa tay hưng phấn, quay diễn thuận lợi cũng khiến hắn vui vẻ hơn. "Tôi cảm thấy nên quay thêm cận cảnh đặc tả Tiểu Nhụy."
Trần Vân Tú uyển chuyển nói: "Vừa rồi máy quay đi ngang qua, đã quay được Tiểu Viên cùng Trâu tiểu thư rồi, hơn nữa đằng sau vẫn còn có nhiều nội dung." Ngụ ý là không cần phải thêm vào.
"Ừm,... Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy." Vĩ Gia Bảo cũng không tiếp tục nữa.
"Đạo diễn Vĩ đã vào guồng rồi !" Trần Vân Tú khen ngợi.
"Ha ha ha. Thôi, ông đừng khen nữa. Ông tìm được Hướng Tiểu Viên thật đúng là tốt, rất ăn hình!"
Trâu Nhất Nhụy có thể cảm thấy được không khí tại trường quay thoải mái, hơn nửa còn có điểm hưng phấn. Nội tâm cô lúc này buồn bực không nói thành lời. Từ lúc cô bắt đầu đối diễn với Hướng Tiểu Viên, toàn bộ hành động của cô đều bị đè ép xuống, cảm giác rất ức chế.
Cô nhìn chằm chằm về hướng máy giám thị, Vĩ Gia Bảo cùng phó đạo diễn Trần đang nói chuyện hăng say, căn bản không để ý đến cô nên lại càng thêm bực bội.
"Đạo diễn, em cần nghỉ ngơi một chút, em cảm thấy không thoải mái." Cô mở miệng nói.
Bình thường nữ diễn viên ở trường quay nói "Không thoải mái" đại loại cũng chỉ có chuyện đó, nói như vậy là đạo diễn có thể hiểu.
"Ồ, được rồi. Vậy chúng ta nghỉ một lát." Vĩ Gia Bảo phất tay đồng ý, nói xong lại tiếp tục trò chuyện cùng Trần Vân Tú, coi nhẹ cái nháy mắt của Trâu Nhất Nhụy dành cho hắn. Cô căm giận đứng dậy đi ra phòng ăn. Trợ lý của cô cũng vội vàng đi theo sau.
Vĩ Gia Bão vẫn là không có để ý. Lực chú ý của hắn đang ở chỗ Tiểu Viên. "Này, lão Trần, ông có để ý thấy không, từ lúc bắt đầu quay đến giờ, Hướng Tiểu Viên vẫn không có rời khỏi chỗ, không nói cũng không biểu hiện gì. Thật là thú vị."
"Đúng, cô ấy đang nhập vai, tránh để cho cảm xúc của mình gián đoạn..."
"Ồ ồ. Thật... ha ha, rất chuyện nghiệp. Cô ta tốt nghiệp trường nào?"
"Hình như là Hoa Hí."
"Thật là thú vị..."
...
Trâu Nhất Nhụy cũng không có vào buồng vệ sinh, mà về phòng nghỉ. Trợ lý cũng theo cô vào trong.
Cô đi đi lại lại trong phòng, quay đầu lại hỏi trợ lý: "Chị cảm thấy cô ta với tôi, ai xinh đẹp hơn?"
Trợ lý khó hiểu, chớp chớp mắt: "Đương nhiên là em xinh đẹp hơn cô ta rồi!"
Trâu Nhất Nhụy cảm thấy bớt bực dọc. "Vậy chị cảm thấy cô ta diễn thế nào?"
Trợ lý quan sát nét mặt cô nói: "Cũng, cũng tạm được?"
Trâu Nhất Nhụy lại hỏi: "Tôi cùng cô ta có tương đương không?"
"Đều..." Trợ lý kịp thời sửa miệng, "Em mới là nữ chính mà, cô ta chẳng qua là vai phụ, hơn nữa nhân vật của chúng ta dễ gây thiện cảm hơn, không âm trầm, ôm đầy thù hận..."
"Em không cần lo lắng, cho dù cô ta diễn tốt đến đâu, chúng ta vẫn có thể làm cho đạo diễn cắt..."
Cảnh quay lại tiếp tục.
"Chị mau ăn đi, Soufflé chính là phải ăn lúc còn nóng. Vương thúc giỏi nhất làm điểm tâm, em trước kia thường xuyên ăn..." Trâu Nhất Nhụy đã dọn đĩa, nói tới đây giọng nói của cô ngừng lại một chút, dường như ảm đạm dần, rồi lặng lẽ thở dài.
Cô hơi nghiêng mặt về phía máy quay, biết góc nghiêng đẹp nhất khi xuất hiện trên màn hình. Cô chỉ trang điểm nhẹ, thoa chút son môi hiện vẻ mong manh yếu đuối khiến người ta thương tiếc.
Người tại trường quay cũng không phải mù, quay nhiều ngày như vậy, đây là một trong những lần diễn tốt nhất của cô.
Tầm mắt của mọi người không kìm được nhìn sang hướng nữ diễn viên đối diện.
Chỉ thấy nàng đang nhìn món điểm tâm, đánh giá, thử một miếng, tiếp theo vẫn ăn từng ngụm một, mắt điếc tai ngơ.
Quá lạnh lùng...
Nghĩ ra cũng đúng, em gái xa lạ khuyên chị ăn đi? Chị lại không muốn ăn, nhưng cũng không nói ra được. Như vậy có chút bất cận nhân tình, đây dù sao cũng là em ruột, thật khó khăn mới có thể đoàn tụ. Thật sự không có một chút cảm tình nào sao?
Nữ diễn viên mặt váy đen này, ngay từ đầu đã đem lại cảm giác lạnh lùng, lạnh đến đóng băng.
Trâu Nhất Nhụy ngẩn người, ánh mắt nhất thời lạnh xuống.
"Ngừng một chút!"
"Hừm... Trâu tiểu thư, ánh mắt..." Trần Vân Tú ở đằng sau máy giám sát nói với Vĩ Gia Bảo: "Ánh mắt không thích hợp. Người em tuy đối với chị gái có mâu thuẫn, mặc dù liên tục không được chị gái đáp lại cũng có cảm giác thất bại những vẫn tích cực cố gắng trò chuyện với chị mình..."
Ông còn chưa nói hết, Trâu Nhất Nhụy đã thở phì phì dứng lên, nói giọng không kiên nhẫn, "Tôi diễn lại là được!"
"Tốt lắm, quay lại lần nữa, Tiểu Nhụy rất tuyệt, em có thể làm được." Vĩ Gia Bảo rốt cuộc phát hiện được nội tâm nôn nóng của Trâu Nhất Nhụy.
Đám người vây quanh yên lặng trao đổi ánh mắt, lòng hiểu không hiểu sao.
Chậc, trạng thái nữ diễn viên lên, tính tính cũng khó khăn lên.
"Này, cậu có phát hiện ra không, từ đầu tới giờ đã gần ba tiếng rồi, cô ấy vẫn không có nhúc nhích vẫn ngồi đấy. Lúc quay cần ăn mới ăn, lúc nghỉ ngơi liền dừng lại. Thức ăn để lâu như vậy cũng nguội ngắt rồi?"
"Có, trung gian nữ chính đã nghỉ hơn nửa tiếng..."
Thái Quyển nghe được hai nhân viên công tác lặng lẽ kề tai nói nhỏ, trong nội tâm cảm xúc đan xen, vừa kiêu ngạo vừa lo lắng. Anh lo không phải là Tiểu Viên không diễn được mà là sợ Tiểu Viên không nhịn được bạn diễn, gây ra chuyện. Thái độ diễn không tốt quả thực chính là đạp vào lôi khu của Tiểu Viên.
Trâu Nhất Nhụy sau khi nghỉ ngơi đi thẳng đến chỗ Vĩ Gia Bảo, "Đạo diễn..., hôm nay cảnh quay vẫn chưa hết sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt hắn muốn ám chỉ.
"À..." Vĩ Gia Bảo liếc mắt nhìn máy quay, lại nhìn phía tiểu Viên cuối cùng nhìn thoáng qua Trần Vân Tú. Ông hiểu được nói: "Đạo diễn, chúng ta hôm nay chỉ có hai cảnh quay, bốn khung hình. Hiện tại mới xong có một khung hình."
Trâu Nhất Nhụy nhìn ông, không thềm để ý. "Đạo diễn?"
Vĩ Gia Bảo hắng giọng: "Một khung hình quả thật là quá ít. Tiểu Nhụy, em kiên trì một chút, đem khung hình còn lại quay xong là có thể nghỉ ngơi!"
Trâu Nhất Nhụy bức bối vừa mới giảm được đã lại bùng lên, "Nhưng..."
Vĩ Gia Bảo lại lấy giọng, xuất ra uy nghiêm của đạo diễn. "Đi vào đi."
Trâu Nhất Nhụy nghi hoặc nhìn hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, chỉ đành kiên trì quay lại trước máy quay.
"Chị à, chi có món gì... không thích ăn không? Nói ra thì em cũng không biết gì về chị, chị nói với em một chút chuyện trước đây của chị đi, được không?"
Trâu Nhất Nhụy càng ngày càng hoảng hốt, thậm chí có thể nhìn thấy thấy nhân viên đoàn làm phim châu đầu ghé tai giống như đang nói.
"Anh xem, toàn nữ chính NG, nữ phụ diễn ổn hơn nữ chính."
"Cô ta quả nhiên là dựa vào hậu trường, thật sự không có thực lực."
"Quá kém."
Cô không tập được tinh thần, càng diễn càng sai.
"Trâu tiểu thư, quay lại nào, ngữ khí cần chân thành hơn một chút."
"Trâu tiểu thư, giọng cô quá nhỏ."
"Trâu tiểu thư..."
Trần Vân Tú đi qua nói với nữ chính, Hướng Tiểu Viên ngọ nguậy người, nhẹ nhàng lắc cổ, ở ngoài nhìn như hoạt động gân cốt vì ngồi lâu, chính là động tác nàng làm rất đẹp, giống như xuân phong thổi qua.
"Tiểu Viên vừa rồi vẫn rất tốt, bảo trì cảm xúc, chú ý..."
Trần Vân Tú nói chuyện với Trâu Nhất Nhụy xong, cũng quay qua dặn dò nàng vài câu.
"Được rồi, đạo diễn em đã hiểu rồi." Nàng lần đầu mở miệng nói với mọi người, ánh mắt cong cong: "Cảnh sau chúng ta sẽ quay được."
"Ai, cô ấy giỏi thật. Rất chuyên nghiệp. Tôi nếu bị NG nhiều như vậy, hẳn là bị ảnh hưởng rất nhiều."
"Đúng vậy, hơn nữa cô ấy cũng chưa từng đi nghỉ ngơi."
Thái Quyển lúc này thật sự không có chú ý nghe người bên cạnh nói. Anh lúc này đang lo nữ chính bị NG quá nhiều, nghe thấy những lời nói về Tiểu Viên trái tim thật muốn bay ra ngoài.
Ai, xem ra thật sự là không nhịn được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)