Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Lớp học Bay đầy phiền toái

538 0 6 0

Sau ngày hôm ấy, Hermione luôn cảm thấy thật khó hiểu, để mà nói thì cái cảm giác khi chị và Amaris ở cạnh nhau luôn thật kì lạ. Amaris mang đến cho chị cảm giác thân thuộc đến lạ, không phải như kiểu ta gặp được tri kỷ, mà là kiểu gặp lại người quan trọng mà bản thân đã đánh mất, chính là kiểu mất mát như thế.

 

Chị luôn cảm thấy đau nhói nơi trái tim khi phải nhìn Amaris rời đi, một cảm giác quá đỗi lạ lẫm với một đứa trẻ như Hermione. Thứ cảm xúc khó hiểu này luôn để lại một dấu chấm hỏi thật to trong tâm trí, khiến bản thân chị luôn muốn biết được câu trả lời, muốn tìm kiếm một đáp án chính xác cho tất cả, nhưng có vẻ như bây giờ chưa phải là lúc... thì phải.

 

Trong sự háo hức mong chờ của lũ quỷ nhỏ năm nhất thì rốt cuộc ngày này cũng đã đến, ngày mà lớp học bay của học sinh năm nhất bắt đầu. Amaris ôm lấy quyển sách chậm rãi di chuyển xuống sân cùng Hermione và những học sinh khác cùng nhà, nhìn bọn họ nhốn nháo em không khỏi nhíu mày thầm thì với thánh Merlin dấu yêu của mọi nhà, à nhầm phải là của mọi phù thủy. Merlin làm ơn đừng có chuyện phiền toái gì xảy ra!

 

Nhà Slytherin đã có mặt đông đủ từ bao giờ, không như nhà Gryffindor cà rề bọn họ. Trên sân, em thấy những cán chổi đã được xếp ngay ngắn thành hàng, và bà Hooch đã ở đó, bà là giáo viên dạy môn bay cho các phù thủy nhỏ của trường, bà có mái tóc xám ngắn và đôi mắt chim ưng sắc lẹm cũng thật tinh tường, bà quát: "Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò đến đứng kế một cán chổi, nhanh lên nào!"

 

Ai nấy cũng đều nhanh chóng làm theo lời của bà, riêng Amaris thì vẫn chỉ đứng đó ôm quyển sách của mình mà nhìn bà, bà Hooch nở nụ cười hiếm hoi với em: "Aris, đã lâu không gặp, khỏe chứ nhóc" nói rồi bà đưa tay vò lấy vò để mái tóc xám xanh không quá dài đã được buộc gọn thành một cái đuôi nhỏ sau đầu của em.

 

"Đã lâu không gặp ạ, con vẫn vậy thôi bà Hooch, không khỏe hơn cũng không tệ đi" em cũng đáp lại bà một cách chân thành, cùng với nụ cười nhẹ trên môi, mặc cho bà đang làm rối mái tóc được buộc gọn gàng của em.

 

"Thôi, nhóc ra kia ngồi đi, cụ Dumbledore đã phê duyệt đơn xin của nhóc rồi" bà Hooch vỗ nhẹ vai em, rồi bắt đầu việc giảng dạy của mình, em cũng ngoan ngoãn di chuyển đến gốc cây gần đó ngồi xuống và bắt đầu chuyên tâm đọc quyển sách em mang theo, cũng vì đó em bỏ lỡ ánh mắt chứa đầy lo lắng của Hermione dành cho em.

 

Không phải Amaris quen biết bà Hooch, mà phải là mấy vị phụ huynh nhà em quen biết bà mới đúng. Em chỉ có thể được xem như một đứa nhỏ đã từng được bà chăm sóc mà thôi, trước khi trang viên gia tộc Waston bị tấn công và em mất đi người ông đáng kính của mình, thì em và Elysian luôn được ông chăm sóc thay cho mẹ của bọn em. Nhưng sau khi chuyện đó diễn ra, thì Amaris và Elysian được gửi tới nơi được cho là an toàn nhất 'Hogwarts', và sau đó em được bà Hooch cùng dì Poppy chăm sóc trong khi mẹ bọn em bận rộn với những việc nguy hiểm ngoài kia.

 

Cho tới bây giờ thì, trước khi nhập học em vẫn thường được dẫn theo đến trường bởi vì mami và mommy em hình như luôn có chuyện cần nói với cụ Dumbledore, và em cùng Elysian thì vẫn vậy, luôn là những đứa nhóc con thân quen của bà Hooch và dì Poppy. Đó là lý do tại sao một người nghiêm túc như bà lại có thể thân thiện với Amaris, và em cũng thân quen với người ngoài gia đình mình như bà.

 

Trong lúc em còn đang chú tâm đọc sách, thì ôi Merlin, xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào và em nghe được tiếng bà Hooch quát lên: "Quay lại, trò kia!" rồi thì ôi thôi! Một tiếng "RẦM" vô cùng nổi bật vang lên trong sân, theo sau đó là những lời xì xào bàn tán từ khắp tứ phía. Vâng càng không mong muốn điều gì xảy ra thì nó càng thích xảy ra, rắc rối và phiền toái lại bủa vây.

 

Thở dài một hơi, Amaris đóng lại quyển sách rồi chậm rãi đến bên cạnh Hermione của em, và Neville lại lần nữa vướng vào các rắc rối một cách khó hiểu. Em nghe bà Hooch thì thầm gãy cổ tay gì đấy, nhưng em không quan tâm điều ấy cho lắm, nghiêng đầu nhìn chị: "Chị làm tốt, Hermione. Em đã thấy, nó đã nằm trên tay chị! Dù không thành công ngay từ lần đầu, nhưng nó đã nằm trên tay chị!" em cười.

 

"Dù cũng phải thử đi thử lại vài lần, nhưng chị đã làm được! Và em đã thấy sao, Aris?" Hermione khá bất ngờ đáp lại em.

 

"Thì em đúng là luôn tập trung đọc sách, nhưng em muốn cổ vũ chị một chút... thế mà chị chẳng nhìn lấy em một cái luôn ý!" em dỗi rồi đấy, không hiểu sao trong đầu Hermione lại hiện lên điều này, để chị cuống cuồng giải thích với đứa nhỏ ra vẻ trẻ con kia: "Không phải vậy đâu Aris, tại chị tưởng em luôn chú tâm đọc sách nên chị... ôi chao!"

 

Khi hai người còn đang trò chuyện, thì bà Hooch đã đưa nhóc mập đáng thương luôn vướng vào các rắc rối Neville đến bệnh xá để lại bọn họ tự quản trong sân. Và lại một lần nữa không một lời cảnh báo, rắc rối lại xảy đến, lần này là cuộc đấu của thiếu gia Malfoy và Chúa cứu thế Potter, ôi những rắc rối luôn bủa vây mà. Em có sai khi đã cứng rắn lựa chọn vào nhà Gryffindor không nhỉ, đưa đôi mắt u oán nhìn bóng lưng người nào đấy đang khuyên ngăn ai kia đừng ấu trĩ bị tên thiếu gia thiếu đánh thèm đòn kia khiêu khích, vâng, đương nhiên là cản đất được rồi, Gryffindor luôn là vậy mà.

 

Amaris chán nản nhìn hai nhóc ấu trĩ đuổi bắt nhau trên không, bước đến giữ tay chị lại thờ ơ nói: "Mặc kệ họ đi chị, cùng lắm là bị trừ điểm của nhà thôi, chúng ta gắng trả lời kiếm lại điểm bù vô là được. Chứ giờ chị có gào khan cả họng thì với cái đầu đang nóng như núi lửa phun trào của cậu ta, cũng chẳng dừng cậu ta lại được"

 

"Nhưng Aris..." không để Hermione kịp nói thêm bất cứ từ ngữ nào thì một tiếng quát giòn giã vang lên từ xa: "HARRY POTTER" Amaris giật bắn cả mình và vô tình làm sao đó cô gái nhỏ nhà Watson đã rúc hẳn cả người vào lòng chị luôn. Phần Hermione, chị còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra, thì đã có một vật thể nhỏ gầy va vào lòng, chị theo bản năng vươn tay vỗ nhẹ lưng em, để em có thể bình tĩnh đôi chút.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: