Buổi lễ phân loại kết thúc là lúc cụ Dumbledore đứng lên phát biểu vài lời: “Chào mừng các trò đến với niên học mới ở Hogwarts này. Trước khi các trò có thể dùng bữa tối ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít Ước! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn!” dưới tràng vỗ tay hoan hô nồng nhiệt cụ ngồi xuống vị trí của mình, và có vẻ những lời này có chút khó hiểu theo một cách nào đó, nhưng nó cũng không quan trọng nữa vì tới lúc này thì rốt cuộc cũng đã có thể dùng bữa tối được rồi.
Amaris có chút kinh ngạc nhìn đồ ăn đã xuất hiện một cách thần kỳ trên bàn, đưa mắt lướt qua từng món ăn nóng hổi ngon lành kia. Amaris sau một hồi do dự đã quyết định lấy một phần bít tết và thịt gà và chút salad. Tiếp đó em chậm rãi cắt từng miếng thịt thành những miếng vừa ăn, hài lòng nhìn miếng thịt đã được cắt tỉ mỉ và chỉnh tề trên dĩa, rồi Amaris mới đưa dĩa đồ ăn đã chuẩn bị sang cho Hermione còn đang chăm chú nói chuyện với huynh trưởng Percy của nhà về chuyện học hành tại trường hay những điều có liên quan, làm xong việc ấy em mới bắt đầu bữa ăn của mình.
Xung quanh, tất cả đều đang nói chuyện xôn xao, vui vẻ... ồn ào đến mức Amaris có chút hối hận vì đã quyết định vào nhà Gryffindor, nhưng suy nghĩ đó cũng không ở lại quá lâu trong đầu em khi mà nhận được nụ cười tươi kia của Hermione và cả lời cảm ơn ngọt ngào kia nữa, em có cảm giác cả người như lâng lâng vậy đó.
Amaris có chút không hiểu bản thân, không hiểu vì sao luôn không tự chủ được mà đối tốt với Hermione, không thể kiềm chế được mà muốn lại gần chị hơn, hiểu biết chị hơn nữa, cũng không tự chủ được mà muốn hưởng thụ sự yên bình cùng an tâm khi ở cạnh chị ấy, cũng luôn cảm thấy thực thỏa mãn khi nhìn thấy chị ấy cười, cũng khó chịu khi có ai đó dám làm tổn thương chị hay vì bất cứ điều gì mà chị buồn... Đến Amaris cũng cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao lại như thế.
Tuy vậy, Amaris vẫn rất muốn bên cạnh và bảo vệ nụ cười của người con gái nhỏ nhắn này, bảo vệ sự kiêu ngạo lại mang đôi nét dễ thương ấy. Amaris vẫn luôn biết Hermione luôn rất cô đơn và cũng không thực sự mạnh mẽ như những gì chị ấy thể hiện ra bên ngoài, dù sao thì chị ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, và cũng chỉ là cô gái nhỏ mà thôi… chị ấy cũng là cô công chúa của cha mẹ chị ấy cơ mà, giống như bất cứ đứa trẻ bình thường trên đời này thôi.
Muốn bảo vệ cùng săn sóc chị nhưng không phải chỉ bởi vì báo ơn, vì biết ơn mà bởi vì bản thân muốn làm thế mà thôi. Hermione Granger là một điều đặc biệt trong lòng Amaris Watson, đặc biệt mà đến cả chính bản thân Amaris cũng không rõ tại sao lại có cảm xúc khác lạ như thế với một người, tại sao cảm xúc lại có thể bị một người chi phối nhưng em vẫn bằng lòng chịu đựng như vậy.
Sau khi đã dùng xong bữa tối, các món ăn còn thừa dần biến mất trả lại những cái đĩa sạch bóng, tiếp đến chính là các món tráng miệng cực kỳ ngon mắt. Amaris nheo mắt nhìn đống đồ ngọt trước mặt mình có chút khó thở, em rất không thích đồ ngọt. Nhưng lúc Amaris còn đang ngơ ngẩn nhìn đống đồ tráng miệng, thì Hermione đã đưa qua một ít bánh bích quy mà chị thường có thói quen mang bên người, đây là bánh quy được Hermione làm riêng dành cho Amaris, một loại bánh bích quy ít ngọt, chị đã làm cũng như thường mang theo bên người từ sau khi biết được em không có thói quen cũng như không thích ăn đồ ngọt.
"Chị mang theo cả thứ này sao?" Amaris nhìn những chiếc bánh vẻ mặt bất ngờ hỏi. Đáp lại Amaris chỉ là nụ cười tươi của chị.
Trong không khí náo nhiệt vui tươi, các bạn nhỏ đã ăn uống no nê, bữa tráng miệng cũng đã xong xuôi, cụ Dumbledore đứng lên cả đại sảnh đường lâm vào yên tĩnh: "E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Ta có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy" nói tới đây, cụ có điều gì đấy ám chỉ mà nhìn về phía cặp đôi song sinh nhà Weasley, này thì Amaris cũng hiểu lý do tại sao..., rồi cụ lại tiếp tục nói: "Ta cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, ta phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó"
Lác đác vài tiếng cười vang lên, và Amaris nghe xong thì dùng vẻ mặt có chút vô ngữ nhìn cụ còn đang trang nghiêm đứng trên bục, nếu cụ muốn cấm mà nói thế thì khác nào đang khơi dậy sự tò mò của lũ ranh quậy phá ấy ra cho chúng tự lao đầu vào nguy hiểm đâu cơ chứ? Nhất là đám nhóc có lòng mạo hiểm nhiều như nhà Gryffindor!?
Tiếp đến là lúc xướng ca... và nó hỗn loạn thật sự, nhưng đó cũng là một nét đặc biệt của Hogwarts... đi? Nhìn sang chị Hermione hứng thú vô cùng mang theo gương mặt tươi cười đang hát, Amaris khá là khó hiểu nhưng vẫn mở miệng hời hợt hát theo.
Bài hát kết thúc, cụ Dumbledore cho mọi người giải tán, tất cả tân sinh của bốn nhà đều theo sau huynh trưởng nhà mình di chuyển về phòng sinh hoạt chung... giữa đường gặp phải chút rắc rối với tên yêu tinh Peeves nổi tiếng thích chọc phá mọi người ở trường thì đã không còn gì nữa, và mật khẩu để vào là Caput Draconis.
Nơi này khá là ấm áp, đối với một người có thể chất sợ lạnh như Amaris thì nơi đây như là thiên đường. Sau đó thì cô và các học sinh nữ năm nhất khác được huynh trưởng dẫn đến phòng ký túc riêng và nam cũng vậy.
Bởi vì trạng huống đặc biệt của Amaris cho nên nhà Watson đã cố gắng xin cụ Dumbledore một chút đặc quyền về phòng ký túc của Amaris, và cũng đã được đồng ý. Vậy nên phòng của Amaris khá khác biệt với mọi người, nhỏ hơn nhưng đó cũng là phòng của riêng em và không hiểu vì lý gì Amaris đã kéo được Hermione qua ở cùng, tuy nhỏ hơn phòng khác nhưng vẫn đủ rộng để cả hai cùng ở chung. Mỗi người một giường riêng và những rương hành lý thì đã được nhân viên của trường dọn vào dùm tất cả học sinh rồi, việc còn lại là sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng và tắm rửa nghỉ ngơi sau một ngày dài tàu xe mà thôi.
Amaris nằm dài trên giường có chút mệt mỏi ngáp dài một cái, hiện tại thì chị Hermione đang ở trong phòng tắm và cô thì đã dọn xong hành lý và tắm rửa từ trước đó, trong khi đang suy nghĩ những điều vẩn vơ em chìm vào trong giấc ngủ từ lúc nào không hay… một ngày tại trường của Amaris đã kết thúc tại đây.
Ngày học đầu tiên của Amaris cũng không có gì đặc biệt ngoài việc đi tới đâu thì cô lại bị chỉ trỏ bàn luận tựa như sinh vật lạ xuất hiện vậy, và may mắn là điều này không phải chỉ có mình em phải chịu… ngoài em còn một nhân vật đặc biệt nữa chính là cậu bạn Harry Potter kia, may mắn làm sao.
Những ngày tại trường của Amaris hẳn là sẽ không có gì đặc sắc xảy ra, đâu thể trông chờ gì vào một con mọt sách như em được, bởi vì tất cả những gì em có thể làm là lao đầu vào đi học cùng với cắm cọc tại thư viện đọc sách và giải quyết các bài tập được giao trên lớp, hay là ngồi vẽ vu vơ gì đấy điển hình là vẽ lại những sắc thái biểu cảm trên gương mặt của chị Hermione. Nếu không phải trên người em là đồng phục mang sắc đỏ nhà Gryffindor, thì hẳn là ai nhìn vào Amaris đều sẽ nhầm lẫn đây là một học sinh tiêu biểu của nhà Ravenclaw, nhưng cũng đừng mong em tìm đến những chuyện phiền toái hay mạo hiểm gì đó... vì em không phải một đứa nhóc đầy lòng yêu thích mạo hiểm dũng cảm như một Gryffindor thật sự, hoặc chỉ là Amaris nghĩ như thế mà thôi.
Em không hề muốn vướng vào những rắc rối và cả những chuyện xã giao quý tộc, cho nên em luôn tìm một góc để chui ra chui vào trong trường học, và may thay ở đây có một cái thư viện to lớn đủ để thu hút một đứa nhỏ có lòng yêu thích đọc sách và học hỏi thêm tri thức như em, đó cũng là lý do mà Elysian luôn luôn có thể tìm thấy Amaris tại thư viện.
Thời gian ở trường Amaris thường cùng Hermione và Elysian đi cùng nhau, nhưng phần lớn thời gian là bồi bên Hermione cùng nhau học và làm bài tập ở thư viện, bởi vì tất cả các môn học đều có bài tập về nhà… và nó rất nhiều, nhưng với trình độ của cả ba người thì nó thật sự không quá khó khăn nhất là với Elysian vậy nên có thể thường thấy Elysian dành phần lớn thời gian để chạy sang bàn việc làm ăn cùng với cậu thiếu gia nhà Malfoy, nghe bảo em ấy đang hợp tác cùng hai anh em song sinh Weasley về những món đồ chọc phá thú vị gì đấy, và cũng đã lôi kéo thành công Amaris góp vốn cho.
Ngoài ra ở Hogwarts Amaris được học rất nhiều môn học hay ho, thú vị và cũng có tính khiêu chiến hệt như những môn học khoa học mà em được học ở trường học Muggle. Vào thứ tư lúc nửa đêm em sẽ được học môn Thiên Văn Học về những thứ liên quan đến những vì sao và cách quan sát chuyển động của chúng, một tuần sẽ có ba buổi được học môn Thảo Dược Học tại nhà kính do giáo sư Sprout chủ nhiệm của nhà Hufflepuff dạy, với môn học này em được tìm hiểu về các loại thảo dược và đặc tính của chúng, cách thu hoạch cũng như chăm sóc cho chúng.
Đối với đa phần học sinh thì có lẽ môn học Lịch Sử Pháp Thuật là môn học chán nhất, đây là một học có thể nói là nó khá đặc biệt vì giáo sư dạy môn này là giáo sư ma duy nhất tại trường. Đặc biệt là vậy, nhưng nó thật sự là một môn học vô cùng chán với rất nhiều học sinh vì giáo sư Binns chỉ giảng và vẫn luôn giảng, học sinh thì cứ cặm cụi chép cho đến khi không thể nào chống chịu nổi cơn buồn ngủ đang tới… rất ít người có thể tỉnh táo trong tiết học này.
Amaris khá hứng thú với môn Bùa Chú của giáo sư Flitwick chủ nhiệm của nhà Ravenclaw, và môn Biến Hình thì được chủ nhiệm nhà Gryffindor giáo sư McGonagall dạy, và bà thật sự nghiêm túc đến đáng sợ, lớp của giáo sư thường rất yên tĩnh. Nhưng điều đặc biệt trong khi học môn này là Amaris đã nhận ra bà là một Animagus, đây là một phép biến hình cấp cao mà ít ai có thể học được… cũng vì điều đó mà dưới ánh mắt chờ mong của giáo sư em đã phải biến một que diêm thành cây kim, đương nhiên thì nó khá là dễ dàng với em và vì sự xuất sắc này cô đã ghi được năm điểm cho nhà Gryffindor.
Cuối buổi học không còn ai có thể xuất sắc biến một que diêm hoàn toàn trở thành cây kim như Amaris, ngoài Hermione đã gần như có thể biến nó thành một cây kim hoàn chỉnh, lúc này giáo sư cũng không keo kiệt nở một nụ cười hiếm hoi nói lời khen tặng cho chị.
Và môn học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là môn mà Amaris trông chờ nhiều nhất cũng như đa phần học sinh khác, nhưng nó lại khiến em thất vọng kinh khủng. Lớp học của giáo sư Quirrell diễn ra trong không khí nồng nặc mùi tỏi với những bài giảng lý thuyết nhàm chán với đa phần học sinh, thêm vào đó giáo sư còn nói lắp khiến nó trở nên khó nghe vô cùng, nhưng ít nhất thì giáo sư Quirrell vẫn có nền tảng lý thuyết vững chắc vì vậy cũng có thể học được thêm tri thức từ mớ bài giảng hơi khó nghe ấy.
Hôm nay là thứ sáu, cũng đã được gần một tuần Amaris ở tại trường và quay cuồng trong đống bài tập chất đống mà các giáo sư giao cho. Khi đang ngồi ở đại sảnh đường cùng ăn sáng và bàn luận về các bài học với Hermione, thì chỗ ngồi bên cạnh xuất hiện hai cậu bạn Potter và Weasley lần đầu đến khá sớm để ăn sáng có vẻ là hai người lần này đã không còn bị lạc nữa. Hai người đó vừa ngồi xuống liền lập tức bàn tán về buổi học sắp tới, và rồi cậu nhóc nhỏ nhà Weasley bắt đầu ấu trĩ than vãn sau khi đã nói xấu chủ nhiệm nhà Slytherin giáo sư Snape: “Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị chúng ta như vậy nhỉ?”
Amaris nhíu mày vì những lời nói thiếu tôn trọng từ cậu ta nhưng cũng không xen vào cuộc trò chuyện ấu trĩ như thế, bản thân vẫn tiếp tục cùng Hermione bàn về bài vở trên lớp. Cũng vừa lúc đó, những con cú mang theo thư cùng bưu kiện tấp nập ập vào đại sảnh đường, rất nhanh chóng em đã thấy được bạn cú tuyết Eirlys của mình trong hàng trăm con cú khác nhau, nó sà xuống vị trí của cô rồi thả bưu kiện cùng bức thư mà nó mang đến.
Nhìn cái hộp đã yên vị trên mặt bàn trước mặt, lại nhìn cái dĩa đồ ăn mà bản thân vừa nhanh chóng bưng khỏi bàn, khóe môi run rẩy nhìn Eirlys đang quý phái rỉa lông của nó: “Mi có thù với ta phải không hả, Eirlys?” nó mở đôi mắt to tròn nghiêng đầu nhìn em một cách rất chi là vô tội, một người một cú cứ thế trừng nhau khiến Hermione bên cạnh nhịn không được bật cười ra tiếng: “Được rồi, Aris em đừng trừng Eirlys nữa, ăn sáng mau thôi chúng ta còn lên lớp nữa, nhưng chị nghĩ trước hết vẫn nên mang cái hộp này về cất ở phòng ký túc”
“Ồ, không cần phiền toái như vậy đâu chị Hermione, chỉ cần bỏ vào cặp xách em là được” Amaris vừa gặm miếng thịt vừa chỉ vào cái cặp xách một quai bên cạnh của em, và rồi dưới ánh mắt khó hiểu của chị Amaris nhét cái hộp tưởng chừng như không thể kia vào cặp xách, sau đó mới thong thả giải thích: “Cặp xách của em được ếm Undetectable Extension Charm*, một bùa chú mở rộng thêm không gian chứa của một vật gì đó giống như cái cặp sách của em vậy đó chị, nó là một bùa chú khá hữu dụng phải không?” em cười hì hì khoe ra với chị.
Undetectable Extension Charm: Bùa cơi nới, câu thần chú là Capacious Extremis
“Nếu cặp và rương của chị cũng được ếm bùa chú này thì tốt rồi, chị có thể mang thêm thật nhiều sách lúc đến trường! Em không biết chị đã phải đắn đo đến mức nào khi mà phải quyết định mang và bỏ quyển sách nào lại đâu, Aris!” chị tuôn một tràng dài không ngừng nghỉ.
“Em nghĩ chị không cần phải mang nhiều sách theo đến như vậy đâu, bởi vì thư viện có thể cho chị mượn bất cứ quyển sách nào chị cần…” Amaris ngừng lại một chút, lại bổ sung: “Nhưng nếu chị muốn thì em có thể ếm bùa này vô cặp sách cho chị”
“Ôi chao!? Như vậy có được không Aris?” Hermione kinh ngạc hỏi, Amaris tủm tỉm cười gật nhẹ đầu, một tay cầm lấy cặp sách của chị một tay lấy ra đũa phép của bản thân, em vung đũa phép vừa niệm: “Capacious Extremis” sau đó cái cặp xách sáng lên một khoảng thời gian ngắn liền nhanh chóng trở lại như bình thường, đưa lại cho chị, em nói: “Xong rồi nè chị”
Nhận lấy cặp sách của từ tay Amaris, chị vui sướng nói lời cảm ơn với em sau đó chị với vẻ mặt đầy hứng thú mà bắt đầu khám phá cái cặp sách mới của bản thân. Nhìn vẻ mặt hưng phấn đầy sự đáng yêu ấy của chị, em nhịn không được muốn vẽ lại khoảnh khắc này… tay muốn lôi tập tranh ra thì lại vô tình lấy lộn phong thư ban nãy được Eirlys mang đến, cầm trên tay nhìn nét chữ này em liền biết đây là của mommy em.
Amaris mở bức thư ra đọc, nội dung thì chủ yếu nói về bưu kiện được gửi cùng với bức thư, bên trong hộp bưu kiện chứa những lọ độc dược với công dụng điều dưỡng thân thể yếu ớt này của em, và lần này thì nó đã được cải tiến thêm nữa bởi cha đỡ đầu của em một bậc thầy độc dược. Trong thư không chỉ nói về độc dược và cách dùng mà còn có những lời chúc mừng cũng như tự hào vì em được vào nhà Gryffindor như mami Aurora, và còn không quên nhắc nhở em chăm sóc bản thân thật tốt.
Tính ra nhắc đến cha đỡ đầu thì… môn học hôm nay mà em phải học là Độc Dược và được dạy bởi chủ nhiệm nhà Slytherin giáo sư Snape, trùng hợp làm sao ông chính là người cha đỡ đầu mà em đã nhắc đến bên trên. Vì sao giáo sư là cha đỡ đầu em… thì chắc là do ông và mommy em là bạn chơi thân của nhân khi cả hai còn ở trường, chắc là vậy. Và cũng vì ông là cha đỡ đầu của em, cho nên từ nhỏ với cái thân thể yếu đuối này em đã được ‘vinh dự’ thưởng thức rất nhiều độc dược do tự tay ông pha chế… cái hương vị ấy thật khiến người ta khó có thể quên được, nhưng cũng nhờ những lọ độc dược có hương vị ghê tởm ấy mà thân thể em có cải biến tốt đẹp như ngày hôm nay, dù không nhiều lắm. Em cũng học được khá nhiều điều về độc dược từ ông, với em ông có thể xem như một vị phụ huynh tốt vì thế khi nghe cậu nhóc tóc đỏ kia nói xấu ông, em khá là khó chịu.
Trong lớp, Amaris và Hermione ngồi cạnh nhau, trước mặt là cậu bạn Harry Potter lừng danh quen thuộc cùng với cậu nhóc tóc đỏ Ron Weasley, giáo sư Snape đang điểm danh trước khi bắt đầu bài học ngày hôm nay, và chuyện đặc sắc lại bắt đầu diễn ra nữa rồi, giáo sư Snape khi đọc đến cái tên của cậu chàng nổi tiếng thì dừng lại: “À, phải rồi. Harry Potter, một cái tên lừng lẫy mới của chúng ta” ông nói với giọng điệu châm chọc.
Nói xong câu ấy thì giáo sư mới tiếp tục công việc điểm danh giang dở của mình. Điểm danh xong thì giáo sư dùng tông giọng đều đều và gương mặt không biểu tình ấy của mình nói đôi lời về môn mà mình dạy: “ Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác để chế tạo độc dược. Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì các trò hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu các trò không phải là một lũ không não mà lâu nay ta vẫn phải dạy”
Bất thình lình giáo sư Snape đưa ra câu hỏi: “Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?”
Amaris nhìn cậu ta lúng túng đáp lời, lại đưa mắt nhìn chị Hermione hăng hái giơ tay muốn trả lời câu hỏi ấy của giáo sư để chứng minh rằng chị không phải một lũ không não mà giáo sư đã nhắc đến bên trên.
“Con không biết, thưa giáo sư”
Ông nhìn cậu ta nở nụ cười khinh bỉ: “Chà, đúng là có tiếng tăm nhưng chẳng tới đâu. Một câu khác, nếu muốn tìm be-zoar thì phải tìm ở đâu?” ông còn chả thèm quan tâm đến cánh tay đang giơ cao kia của Hermione.
“Thưa giáo sư con không biết” Harry cam chịu.
“Potter, trò nghĩ trò có thể đi học mà không cần chuẩn bị bài trước sao?” giáo sư Snape vẫn làm ngơ trước bàn tay đang giơ cao run rẩy kia của chị, Amaris nhịn không được nói: “Hermione, hay là chị bỏ tay xuống đi… em nghĩ giáo sư sẽ không gọi chị đâu”
Vừa mới dứt lời thì lần này đến lượt Amaris lãnh đạn: “Trò Watson! Trả lời cho ta những câu hỏi trên”
“Thưa giáo sư, cho rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây ta được một một thứ thuốc ngủ cực mạnh có tên gọi ‘Draught of living death*’. Và ta có thể tìm thấy be-zoar là sỏi nghiền trong bao tử của con dê”
Draught of living death: Cơn đau của cái chết đang sống, với nhiều bạn từng đọc QT thì cái tên quen thuộc là Sinh Tử Thủy.
Giáo sư liếc nhìn em một cái: “Ngồi xuống, xem ra hôm nay vẫn còn có người chuẩn bị bài. Potter, nghe cho kỹ chút kiến thức này, cho rễ bột lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta được thứ thuốc ngủ cực mạnh được gọi với cái tên Draught of living death, be-zoar là sỏi nghiền có thể tìm thấy trong bao tử con dê, và nó có công dụng giải hầu hết các loại chất độc. Ngoài ra mũ thầy tu và bả chó sói là cùng một loại, còn có tên gọi khác là cây phụ tử, các trò còn đợi gì nữa mà không bắt đầu ghi chép?”
“Phải rồi, nhà Gryffindor cộng một điểm vì câu trả lời xuất sắc của trò Watson” giáo sư vừa nói vừa liếc em bằng đôi mắt đen lạnh lẽo ấy của ông. Tiếng bút viết bài trong phòng bỗng biến mất, tất cả mọi người trừ tên Malfoy đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Amaris.
Ôi Merlin, chuyện gì thế này!? Giáo sư Snape cộng điểm cho nhà Gryffindor? Cái chuyện thần kỳ như này mà cũng có thể xảy ra à!?
Sau đó mọi thứ trong tiết học vẫn diễn ra khá là bình thường, ít nhất là bình thường cho đến khi giáo sư chia bọn trẻ thành từng đôi để thực hành pha chế một loại độc dược đơn giản để trị mụn nhọt, Amaris cùng Hermione là một tổ tất nhiên là sẽ như vậy rồi. Bởi vì đã từng học pha chế độc dược trước đó cho nên mọi việc Amaris làm đều rất thuận tay, cũng không mắc phải chút sai lầm nào trong việc xử lý dược liệu. Giáo sư đi qua nhìn xem cũng không keo kiệt mở miệng khen tặng đứa con đỡ đầu này của ông một chút dù nó ở trong nhà Gryffindor đáng chết: “Cộng một điểm cho nhà Gryffindor và nhà Slytherin vì kỹ thuật xử lý dược liệu hoàn mỹ của trò Watson, và trò Malfoy”
Trong khi mọi người quay lại nhìn cái gọi là kỹ thuật xử lý hoàn mỹ thì một tiếng nổ vang lên khiến tất cả hoảng hồn, và cậu nhóc mập nhút nhát Neville thì đang nằm rên rỉ đau đớn trên sàn, giáo sư Snape trầm mặt quát: “Ngu xuẩn! Ta cá là trò đã cho lông nhím vào trước khi nhấc cái vạc ra khỏi lửa chứ gì?” ông vung cây đũa phép làm sạch bãi chiến trường vừa rồi của cậu béo Neville, lại nghe ông nói với cậu học trò chung nhóm với Neville: “Trò đưa cậu ta xuống bệnh xá đi”
Sau đó lại thấy ông đến chỗ của Harry và Ron, chỗ của hai người này ngay bên cạnh chỗ của cậu nhóc Neville ban nãy, ông nói: “Nhà Gryffindor bị trừ một điểm vì Potter không nhắc nhở sai lầm của bạn” sau đó… làm gì còn có sau đó, lần này thì thật sự đã không còn chuyện gì xảy ra nữa, giờ học kết thúc trong sự đau khổ của học sinh nhà Gryffindor.
“Aris, tại sao em biết giáo sư Snape nhất định sẽ không gọi chị?” Hermione ngồi đối diện với Amaris trong thư viện, nhịn không được tò mò hỏi.
“À, cái này thì… giáo sư Snape chỉ nhắm vào mỗi mình cậu Potter mà thôi, nên giáo sư sẽ không gọi chị đâu” Amaris rất tự nhiên đáp, nhưng câu trả lời này còn khiến Hermione tò mò hơn nữa. Mà Amaris thì đã rất quen với gương mặt này của chị, nên rất nhanh chóng giải đáp thắc mắc ấy: “Giáo sư là bạn à không là có mối thù với cha của cậu Potter, mà cậu ta lại giống cha cậu ta quá cho nên có thể coi như cha làm con chịu đi… dù sao thì tính cách cha đỡ đầu em cũng là thù dai”
“...” Hermione kinh ngạc đến mức miệng không ngậm lại được luôn: “Ủa từ từ, cha đỡ đầu!? Giáo sư Snape? Cha đỡ đầu của ai cơ? Đừng nói là của em nha, Aris?”
Amaris cảm thấy hơi ngượng: “Phải, ông ấy là cha đỡ đầu của em”
“Vậy ông ấy gọi em sáng nay là để?”
“Khảo bài, ông ấy muốn xem em có chịu tìm hiểu bài mới và ôn tập lại những thứ mà ông ấy đã từng dạy cho em hay không?” Amaris bé ngoan thành thật đáp.
“...” vô ngữ, một trận vô ngữ thật dài.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)