Sau những rắc rối ở lớp học Độc dược của giáo sư Snape thì tiếp đến họ sẽ được học môn Bay, trong khi tất cả đang hưng phấn vì điều này, thì chỉ có Amaris là không quan tâm đến môn học mà gần như ai cũng yêu thích kia, và cảm thấy khó hiểu khi mà ai cũng tỏ ra hứng thú tới vậy.
Rời mắt khỏi quyển sách trên tay, cô nhìn chị còn đang tích cực gặm nhấm sách nói về Quidditch tại thư viện, vẻ mặt chứa đầy sự khó hiểu: “Hermione, chị đọc đống sách về Quidditch này làm gì? Em nhớ không lầm thì chị đâu có niềm yêu thích đối với thể thao?”
“Ôi chao, Aris em làm chị hết hồn” cô nàng giật nảy người nhìn Amaris, có vẻ chị đang vô cùng chú tâm cho nên mới không phát hiện ra em đã ở đây từ bao giờ: “Aris, em biết đấy… cuối tuần này chúng ta có lớp môn Bay…”
“Cho nên chị đọc mấy sách này để biết thêm về cách cưỡi chổi bay?” Amaris đặt nghi vấn, Hermione cam chịu gật nhẹ đầu xác nhận. Thấy chị xác nhận điều này, em đần thối cả mặt ra, vô cùng khó hiểu bật thốt một câu mà không hề suy nghĩ gì cả: “Chỉ vì vậy mà chị lãng phí thời gian để đọc đống sách chẳng giúp ích được gì này?”
“Lãng phí!?” chị như bùng nổ vì câu nói vừa rồi: “Aris! Em đang chế nhạo chị? Phải, em và bọn họ đều sinh ra trong gia đình phù thủy thuần chủng, đều đã được tiếp xúc với chổi bay từ nhỏ, đã có thể biết được chút ít về nó, còn chị thì khác, chị thì khác, chị sinh ra trong một gia đình thường, và cách để chị hiểu biết về nó là đọc sách mà em nói là lãng phí này đây”
Nhìn qua có vẻ chị đang rất tức giận, đây là lần đầu tiên Amaris thấy chị như thế, bất ngờ thì bất ngờ, nhưng dù vậy thì em cũng không cảm thấy tức giận vì những lời chị nói khi ấy, em biết chị là người thế nào mà: “Hermione, nghe em nói này. Cưỡi chổi bay nó giống như thể thao vậy đó, ví dụ nhé chị muốn giỏi một môn thể thao chị cần phải bỏ thời gian và công sức ra để luyện tập nó, và đôi khi cũng cần thiên phú nữa. Để cưỡi chổi bay chị cần thực hành thay vì tìm hiểu và học lý thuyết, Hermione ạ.
Và em biết chị luôn muốn thể hiện bản thân mình, muốn cho bọn họ biết chị cũng không hề thua kém bọn họ dù cho chị không xuất thân từ gia đình phù thủy thuần chủng. Nhưng chị à, xuất thân của phù thủy không phải là thước đo cho tài năng của phù thủy, chị ưu tú thì chính là ưu tú, không thể bởi vì chị là phù thủy Muggle mà không công nhận tài năng của chị được, đúng không nào?”
“Chị Hermione, để mà nói thì…” Amaris ngượng ngùng nhìn chị, ấp úng mãi thôi, không biết có nên nói hay không. Chị khó hiểu nhìn em: “Hửm?”
Em hít một hơi sâu, lấy dũng khí bắt đầu nói: “Thật sự để mà nói thì chị vẫn luôn ưu tú, chị ưu tú hơn rất nhiều các phù thủy nhỏ khác cùng tuổi, chị ạ. Chị đã có thể thuộc lòng sách giáo khoa và biết được nhiều điều khác mà không ai để ý. Có thể gốc gác là thứ khiến chị để ý Hermione, nhưng tất cả bọn họ không chắc đã có thể làm được như thế, tỷ như Ron Weasley hay Draco Malfoy, cả Harry Potter lừng danh và Neville Longbottom nữa, bọn họ đều xuất thân từ những gia tộc phù thủy, nhưng họ đâu có làm được như chị, đúng không?
Còn những câu chuyện cưỡi chổi bay của họ thì trăm phần trăm là khoác lác cả, Hermione chị phải biết rằng tất cả phù thủy đều không thể để Muggle biết được thân phận phù thủy của họ, và người lớn trong gia đình chắc chắn sẽ không để mấy chuyện nghịch ngu cưỡi chổi bị Muggle thấy rồi truy đuổi như thế diễn ra đâu, nếu họ muốn được Bộ Pháp Thuật gửi công văn về nhà.
Ừm… em chỉ muốn nói một điều cuối là, cho dù không ai công nhận chị thì… với em chị luôn là tuyệt vời nhất, luôn là người ưu tú nhất! Thật đấy” càng nói đầu em càng hạ thấp, thấp đến mức mặt sắp đáp xuống bàn luôn rồi, ngại vô cùng luôn đấy!
Nhìn cô gái nhỏ vì ngại ngùng mà cúi gằm cả mặt xuống kia, Hermione bất chợt nở nụ cười nhẹ, lòng chị như được sưởi ấm bởi những lời chân thành ấy, vươn tay xoa nhẹ đầu Amaris, chị nói: “Được rồi, chị biết rồi Aris. Cảm ơn em nhé, và cũng xin lỗi em vì những lời nóng nảy khi nãy nhé”
“Vâng… vâng, em biết chị không cố tình nói thế mà” dù gương mặt và cả đôi tai đang bị bao trùm bởi màu đỏ hồng, nhưng nụ cười xinh đẹp kia thì lại không tài nào bị che khuất. Chị như lạc vào cõi mộng mơ khi đôi mắt chạm đến nụ cười bẽn lẽn đẹp đẽ này của em.
Hermione đắm chìm vào nụ cười ấy, cảm xúc trong lòng như muốn bùng nổ. Chị có cảm giác như đã tìm thấy điều mà bản thân chị đánh mất từ lâu, nụ cười của em là điều chị không muốn mất đi, một nụ cười quá đỗi quen thuộc như đã từng có được, thân thuộc vô cùng lại cũng thật xa lạ. Bừng tỉnh khỏi cõi mộng và điều đầu tiên chị nhìn thấy là đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng của em, người luôn mang cho chị cảm giác hoài niệm, quá đỗi quen thuộc lại chẳng biết vì sao. Trước đôi mắt mang sắc màu đá quý kia, chị nở nụ cười gượng: “Xin lỗi, chị chỉ đang mãi suy nghĩ vài điều"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)