Hermione tuôn một tràng dài khi biết cậu bạn kia là Harry Potter: "Thật à? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi được Aris và Elai giới thiệu vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn «Lịch Sử Pháp Thuật Hiện Đại», cuốn «Sự Hưng Thịnh Và Suy Tàn Của Nghệ Thuật Hắc Ám» và cuốn «Sự Kiện Pháp Thuật Quan Trọng Thế Kỉ Hai Mươi»"
Harry nghe Hermione nói vậy trên gương mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng: "Bạn nói tôi sao!?"
"Bộ bạn không biết gì sao? Chuyện về bạn và cả Aris đều được viết rất nhiều trên sách đấy!" Hermione vẻ mặt không thể tin nhìn cậu ta, còn Amaris ngồi bên cạnh đang thả hồn theo gió bay nhìn Hermione, đột nhiên bị nhắc đến mặt lộ rõ ngu ngơ đáp lại Hermione theo bản năng: "Ơ hả?"
Nhìn cái vẻ ngây ngây ngô ngô kia của Amaris, Hermione nhịn không được bật cười thành tiếng, tay cũng không an phận xoa xoa mái tóc ngắn mang sắc màu đặc biệt kia của cô bé. Còn Elysian thì không biết lôi đâu ra cái camera bấm một chụp một cái tạch, ảnh để lưu gia truyền đây rồi!
Não còn chưa kịp load thì đã bị Hermione dẫn dắt sang chuyện khác: "Chị nói là chị đọc được trong mấy cuốn sách những câu chuyện viết về em và Harry Potter" vừa nói vừa âm thầm đưa tay ra sau cho Elysian một ngón cái, đùa chứ Amaris ban nãy nhìn dễ thương vậy cơ mà, ảnh đương nhiên không thể để Amaris xóa được, có gì phải đòi Elysian rửa cho một tấm.
"Câu chuyện về em?" Amaris nheo mày suy nghĩ, có hơi không xác định nói: "Chị đang nói tới việc em là đứa trẻ đầu tiên ngoài Harry Potter vẫn còn sống sau khi Voldemort tấn công trang viên gia tộc Watson?"
"Đúng, là chuyện đấy. Ở thời kỳ ấy chỉ có em và Harry Potter sống sót dưới tay của kẻ mà ai cũng biết"
"Cái này, em nghĩ..." Amaris có hơi ngập ngừng, đưa mắt nhìn Harry bên kia mang theo chút xin lỗi, nói tiếp: "Khụ, tôi chỉ nêu lên quan điểm và suy nghĩ của tôi nên nếu có khiến cậu buồn thì tôi xin lỗi trước nhé, cậu Potter"
Harry vẻ mặt hoang mang, nhưng vẫn tốt bụng đáp lại: "Không, không đâu. Cậu cứ nói đi, và cậu có thể gọi mình là Harry"
Nghe vậy, Amaris mới bắt đầu nói ra suy nghĩ của bản thân: "Cái việc em và Harry Potter là hai đứa trẻ duy nhất dưới tay của Voldemort, em nghĩ nó không thần kì như trong sách đâu chị Hermione. Em không cảm thấy em sống sót dưới tay Voldemort là một điều gì đó đáng vinh quang đâu, bởi vì để em được sống thì hơn hai mươi người trong nhà Watson bọn em đã phải hy sinh trong đó có cả ông của em và Elai.
Còn vì sao em sống sót được dưới câu chú Avada Kedarva của Voldemort thì, em nghĩ câu chú cuối cùng ấy của Voldemort đã bị ông em đánh trật đi từ trước và em chỉ trúng một phần nhỏ của câu chú đó thôi. Dù vậy di chứng từ nó là rất lớn, em của hiện tại là minh chứng" Amaris nói một hơi dài, gương mặt dần trở nên trắng bệch, vẻ bệnh trạng đã khó có thể giấu, hít thở một hơi sâu Amaris lại nói trong không khí nặng nề của cả toa tàu.
"Việc em sống sót cũng như Harry Potter sống sót, em sống thì Watson đánh mất hơn hai chục con người, Harry sống thì đánh mất gia đình của cậu ta, đều phải trả cái giá đắt mà được xem là tương đương. Còn làm sao, Harry Potter có thể sống dưới câu chú chết chóc kia của Voldemort thì em không chắc lắm. Nhưng em thà tin rằng đó là do cha mẹ cậu ta đã làm gì đó trước khi chết để bảo vệ cậu ta, rồi lại vô tình giết chết Voldemort còn hơn là phải tin vào câu chuyện hư cấu một cậu nhóc còn nằm trong nôi giết chết một Chúa Tể Hắc Ám đã khiến cả thế giới phù thủy lâm vào hỗn loạn"
Cả toa tàu chìm vào khoảng lặng khi Amaris vừa dứt lời, Harry nhìn có vẻ buồn, cảm xúc của cậu ta có chút không ổn định. Hermione đang định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên cửa toa của họ đột nhiên bị mở ra, ba thằng nhóc bước vào, đứa giữa nhìn có chút kênh kiệu, nó nói: "Đúng không vậy? Trên tàu có đứa nói Harry Potter ở đây. Vậy ra là mày đó hả?" trong mắt cậu ta như chỉ có Harry, những người sống sờ sờ còn lại chỉ như không khí không ai thấy.
Elysian nhìn cái cảnh này có chút nói không nên lời. Lại nghe cậu ta hững hờ giới thiệu bản thân cùng hai tên vệ sĩ to bự sau lưng: "À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy"
Ron bên cạnh Harry đang ém nhẹ đi mấy tiếng cười khẩy của cậu. Draco ngó Ron, khinh khỉnh nói: "Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì!"
"Khụ" Elysian ho nhẹ một tiếng khiến Draco chú ý tới, cậu ta kinh ngạc thốt lên: "Elysian! Cậu ở đây à? Tôi tìm cậu suốt đấy!"
Cậu ta vừa nói xong người trong cả toa tàu trừ Amaris lâm vào trạng thái kinh ngạc, lại nghe Elysian học ngữ điệu thiếu đánh của cậu ta đáp: "Malfoy thiếu gia, tôi kiến nghị cậu nên khám lại mắt của mình, tôi ngồi ở đây từ nãy tới giờ mà mắt cậu thì cứ như chỉ có thể nhìn thấy mỗi cậu Potter là sao?"
"..." Draco nhìn người nào đó học ngữ điệu của cậu, còn học đến vô cùng tốt có chút không nói nên lời.
Elysian nhìn vẻ mặt như ăn phải thứ gì đó cực kỳ ghê tởm của cậu ta thì cười ra tiếng: "Ha ha ha ha, Draco cậu mà để bác Lucius thấy được vẻ mắt này của cậu thì cậu chết chắc rồi"
"Elysian! Cậu đi chết đi!" Draco thẹn quá hóa giận rống lên một tiếng, thở phì phò nhìn Elysian với ánh mắt hung ác. Elysian cười đủ rồi mới nói tiếp: "Đúng rồi, Draco tôi muốn thông báo một tin quan trọng! Chị Aris biết chuyện chúng ta lén chơi chứng khoán rồi, và có lẽ chị ấy sẽ viết thư báo cáo chúng ta! Nên làm thế nào bây giờ?"
"... Elysian, cậu nhớ cậu từng nói gì với tôi không?" Draco dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Elysian: "Cậu nói, cậu chắc chắn sẽ giữ được bí mật!! Và giờ cậu nói, Amaris biết rồi!? Tôi điên rồi mới đi tin cậu! Elysian!!"
Amaris ở đàng kia nắm lấy bàn tay của Hermione nghịch ngợm như một thói quen, đầu cũng không ngẩng lên thờ ơ nói: "Thật ra thì, tôi chỉ định báo cáo mỗi mình Elai mà thôi, còn nếu mà cậu cũng bị hỏi tội thì nên hỏi đứa em họ này của tôi đã làm gì"
"Aris!! Chị nỡ lòng nào bán đứng đứa em đáng thương của chị?"
"Rất sẵn lòng bán nếu có giá, và chính xác là em họ chứ không phải em nhé, thêm nữa thì em không có đáng thương chút nào Elai à" Amaris không thương tình bổ đao.
Sau đó, dưới những con mắt ngập tràn tò mò cùng kinh ngạc, Elysian và Draco vừa "nhẹ nhàng nói chuyện" vừa rời khỏi toa tàu, cả hai làm ầm làm ĩ cả một đoạn hàng lang dài, ồn ào đến nỗi đã đi xa vẫn có thể nghe thấy.
Amaris dưới sự chờ mong được giải đáp của một đám người, thì chỉ bình tĩnh mà quăng một câu ngắn gọn: "Thuở nhỏ là bạn, không thân. Elai thì là bạn làm ăn, có vẻ thân" liền vẫy đuôi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà theo sau Hermione đi tìm cóc cho Neville, để lại hai cậu bạn Harry và Ron vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn nhau.
Nói là tìm cóc chứ thật ra là Amaris muốn đi theo Hermione mà thôi, hơn nữa em có thể dùng câu chú để tìm lại con cóc kia cho Neville nhưng mà em lại không làm vậy. Bởi vì em biết vật nuôi ở thế giới phù thủy luôn sẽ có cách quay trở về bên chủ nhân của chúng, nên không có gì đáng phải lo lắng cả.
Sau một chặng đường dài, rốt cuộc thì đã đến được Hogwarts. Amaris tay nắm tay Hermione cùng chen lấn trong đám người xuống tàu, theo sau là cậu nhóc Neville, lần này Amaris không có đi cùng Elysian vì Elysian hẳn là đang ở cùng với đám của Malfoy.
Amaris giương mắt nhìn bầu trời tối tăm, và những tiếng hít như bị giật mình vì lạnh của đám nhỏ xung quanh, em thầm cảm ơn mami và dì của mình vì đã lót thêm một tầng lông bên trong áo chùng để giữ ấm cho em. Còn đang ngẩn ngơ thì đột nhiên một thanh âm như sấm vang lên khiến Amaris giật cả mình vô thức lùi lại càng gần với Hermione hơn: " Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?"
Có vẻ Hermione nhận thức được hành động của Amaris nên đưa tay xoa mái tóc có chút rối vì ban nãy chen lấn thể hiện sự an ủi đối với cô bé. Mà Amaris cảm nhận được liền nở nụ cười tươi dành cho Hermione, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị Hermione" cũng đi tới bên người khổng lồ vừa nói bên kia.
"Ôi chao, Elysian đây là tình cảnh gì vậy? Amaris vậy mà lại cười với người khác cơ à!? Lại còn là Muggle cơ đấy" Draco trong đám đông nhìn thấy cảnh này có chút sửng sốt hỏi Elysian đang đứng bên cạnh.
Elysian cười trừ, đáp lại: "Draco, tôi khuyên cậu chọc ai thì chọc đừng chọc vào chị Hermione, bằng không cậu chết chắc với Amaris rồi"
"Bọn nhỏ theo ta, nhớ cẩn thận dưới chân đấy" đám bọn họ chậm rãi đi theo cái con người to lớn được Harry gọi là Hagrid kia, đi được một đoạn lại nghe ổng nói: "Chờ chút nữa là sẽ thấy được Hogwarts, qua khúc quanh này một chút thôi"
Đám nhỏ lại lít nha lít nhít bàn tán, ồn ào khiến Amaris vô thức nhíu lại mày. Đi hết con đường, trước mắt là một hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao, đẹp đẽ tựa như lâu đài trong truyện cổ tích vậy đó.
"Lên thuyền đi, một thuyền không chở quá bốn người" nghe vậy, Amaris theo sau Hermione lên thuyền, thêm một Neville. Bên kia thì Elysian đi cùng nhóm Draco, Harry thì đi với tên nhóc Ron. Cập được cảng, lại đi một đoạn thời gian ngắn thì rốt cuộc đã đến được tòa lâu đài, nơi bọn họ sẽ học tập trong bảy năm tới.
Hagrid dẫn bọn nhỏ đến trước thềm đá, nhìn ngó một lượt rồi mới đưa tay gõ gõ ba cái lên cánh cửa chính to lớn của lâu đài. Cửa lớn ngay lập tức mở, một nữ phù thủy lớn tuổi mặc chiếc áo choàng màu xanh ngọc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc bước ra. Hagrid liền nói: "Giáo sư McGonagall, tất cả học sinh năm nhất đều có mặt ở đây"
"Cảm ơn, Hagrid. Cậu để chúng lại cho tôi là được rồi" sau đó giáo sư dẫn đám nhóc năm nhất đi vào bên trong lâu đài, đến một phòng nhỏ ở cuối hành lang.
"Hoan nghênh các con đến với Hogwarts" giáo sư McGonagall đứng ở bậc cao, nghiêm túc nói: "Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá.
Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng đào tạo nên những nam nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận Cúp Nhà - một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình đang ở, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa"
Giáo sư McGonagall dừng một chút, đưa mắt nhìn đám nhỏ đang khẩn trương bên dưới, bổ sung: "Ta nghĩ các con nên sửa soạn lại chính mình một chút, khi đại sảnh đã chuẩn bị ổn, ta sẽ quay lại đón các con" dứt lời giáo sư liền rời đi, để lại các bạn nhỏ ồn ào náo nhiệt chỉnh sửa lại hình tượng mình.
"Aris, em nói xem chúng ta sẽ được phân vào nhà nào? Và làm sao họ có thể biết nên phân chúng ta vào nhà nào?" Hermione khẩn trương nhìn Amaris đang cầm lấy bàn tay mình nghịch ngợm, chơi đùa như trẻ con.
Amaris cũng không bất ngờ với câu hỏi như thế này từ Hermione, ngừng lại việc nghịch tay của Hermione, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nói: "Em không chắc em có thể biết được chúng ta sẽ vào nhà nào, nói chung là tùy vào mỗi chúng ta. Còn việc làm sao có thể phân loại thì... em không rõ, nhưng hẳn không phải là bài kiểm tra gì đó mà cậu Weasley bên kia nói đâu" hiển niên cuộc nói chuyện của Harry và Ron đều được cô và Hermione nghe rõ ràng.
"Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Harry nghe Amaris nói vậy có chút khó hiểu hỏi.
Amaris đưa mắt nhìn Harry với vẻ mặt như thể cậu thật sự không nghĩ ra? Thở dài một hơi, nghiêm túc đáp lại câu hỏi của cậu ta: "Điều này khá là đơn giản, cậu suy nghĩ thử xem, đa phần học sinh năm nhất đều là Muggle như chị Hermione, hay là phù thủy sinh sống lâu năm ở thế giới Muggle như tôi, và chính chúng tôi cũng chưa từng được tiếp xúc với pháp thuật hay bất cứ câu chú nào ngoài việc đọc sách... nên tôi nghĩ các bài kiểm tra là không có khả năng, vậy thôi"
"Ồ! Cậu thông minh thật đấy" Ron lẫn Harry nghe được Amaris nói vậy liền thán phục không thôi. Nhưng Amaris lại tặng cho hai người bọn họ ánh mắt xem thường: "Tại hai cậu đang hồi hộp quá nên không suy nghĩ kỹ lưỡng được thôi, chứ điều này bất cứ ai còn bình tĩnh đều có thể đoán ra được cơ mà"
"Phải rồi, cậu Weasley tôi nghĩ cậu nên xem lại mũi của cậu, bên trên có lọ nghẹ kìa" Amaris có lòng tốt nhắc nhở nhẹ cho cậu ta.
"Ối!" Ron luống cuống lau chùi mũi của mình, còn Harry thì lại nhìn Amaris với ánh mắt khá lạ, có chút xíu ngượng hỏi: "Amaris, à tớ gọi cậu vậy được không?"
Amaris có chút khó hiểu nhìn Harry, nhưng cũng gật nhẹ đầu xem như đồng ý cách gọi của cậu ta, lại nghe cậu ta tiếp lời: "Cậu... cậu là con trai à? Tại... đồng phục cậu... ừm..."
Amaris nghe cậu ta nói vậy liền đen hết cả gương mặt nhỏ, còn Hermione bên cạnh nghe vậy liền nhịn không được mà cười thành tiếng, vừa cười vừa nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhịn không được, hahaa"
Đang lúc Harry còn đang khó hiểu và Ron thì bất mãn với Hermione, Elysian đã đến chỗ bọn họ vừa lúc nghe được câu hỏi của Harry, rất là thiện tâm đáp: "Cậu nghĩ hơi xa rồi cậu Potter, đơn giản chỉ vì chị tôi có sức khỏe yếu và không thể bị lạnh mới phải dùng quần của đồng phục nam thay thế cho váy thôi. Còn tôi, thì đơn giản là tôi không thích váy"
Trả lời câu hỏi của Harry xong, Elysian liền đi đến bên cạnh Amaris dúi vào tay cô một vật: "Aris, ban nãy trên tàu em quên mất phải đưa cho chị cái này"
Nhìn cái vòng tay trên tay, Amaris vẻ mặt khó hiểu nhìn Elysian, hỏi: "Đây là?"
"Nó là vật phẩm bảo hộ cũng như giữ ấm mà mommy Lashay làm riêng cho chị, vậy nhé em đi đây, Draco bên kia còn chờ em bàn việc làm ăn. Hermione nhờ chị chăm sóc chị em dùm, bye bye" dứt lời liền biến mất khỏi tầm mắt của cả đám, đi nhanh như một cơn gió vậy đó.
"Cậu ta... đi nhanh thật" Ron cảm khái, Amaris nhìn sợi xích bạc trên tay, chậm rãi nói: "Elai rất có hứng thú với thứ gọi là kinh doanh ở thế giới Muggle, cho nên... như những gì mọi người thấy đấy"
Bên kia đột nhiên trở nên ồn ào và còn xuất hiện những tiếng gào thét chói tai... thì ra là bọn họ bị những con ma của trường hù dọa, may mắn là Amaris không phải chịu cái cảnh ồn ào này lâu vì giáo sư McGonagall đã trở lại và dẫn bọn họ vào trong đại sảnh đường.
Amaris nhìn xung quanh một cách tò mò, bên trên là hàng ngàn ngọn nến lung linh như những vì sao sáng trên bầu trời đêm, đang nhìn ngắm say sưa đột nhiên Amaris bị Hermione che lại mắt, vô cùng nghiêm túc nói: "Không được nhìn, sẽ bị choáng đấy"
Amaris vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu đáp lại Hermione: "Em biết mà chị Hermione, em chỉ tò mò một chút thôi" nghe Amaris nói vậy Hermione mới trả lại tự do cho đôi mắt của Amaris. Mà cảnh tượng có chút thân mật này đều đã được tất cả mọi người ở đây thu vào tầm mắt kể cả các vị giáo sư đang ngồi bên trên kia, nhưng có vẻ cả hai vị nhân vật chính đều không nhận ra bản thân mình vừa làm một hành động hết sức thân mật trước ánh mắt của bao nhiêu con người.
Sau khi cái mũ tồi tàn được gọi là Mũ Phân Loại ca xong bài hát, thì tiếp ngay sau đó là lễ phân loại khiến các cô cậu học sinh năm nhất bồn chồn từ nãy đến bây giờ.
Giáo sư McGonagall đã bắt đầu đọc tên, theo từng cái tên mà giáo sư gọi thì Hermione càng ngày càng khẩn trương, Amaris tinh ý nhận ra đưa tay nắm lấy bàn tay run run vì bồn chồn của chị ấy. Khi đã thành công thu hút được sự chú ý của Hermione, thì Amaris đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sở hữu màu nâu xinh đẹp của chị, khẽ nói với nụ cười tươi trên môi: "Đừng hồi hộp quá chị Hermione, mặc kệ chị ở đâu, ở nhà nào thì chị vẫn luôn là người ưu tú nhất, cho nên không cần hồi hộp và lo lắng như vậy đâu, cứ tự tin mà tiến bước"
Nhờ những câu này của Amaris, Hermione đã không còn ở trạng thái hồi hộp, mà đã chuyển sang trạng thái ngượng ngùng... ngượng chín cả mặt, Elysian ở xa vô ngữ nhìn... Draco thì sững sờ, và cảm thấy có chút đau răng, cậu lầm bầm: "Kỳ quái, chỉ nhìn hai người đó mà thôi, tại sao lại có cảm giác ê ê răng nhỉ", trên bàn của giáo sư cụ Dumbledore cười tủm tỉm nhìn cả hai người, còn Harry và Ron khá là may mắn vì... hai cậu nhóc này còn đang chăm chú vào lễ phân loại, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ tội những người trong đại sảnh đường đang và vô tình nhìn hai người rất tự nhiên thể hiện tình cảm với nhau chốn công cộng.
"Hermione Granger" giáo sư McGonagall bất ngờ hô tên của Hermione khiến chị ngớ người, Amaris tươi cười đưa tay đẩy nhẹ Hermione về phía trước: "Tới chị rồi kìa"
Nhờ hành động của Amaris, Hermione mới hoàn hồn và nhanh chóng tiến lên bắt đầu tìm kiếm nhà mà cô thuộc về.
Hermione đã đội lên đầu chiếc Mũ Phân Loại, thường thì khi đội lên mũ sẽ nhanh chóng đưa ra kết quả nhưng lần này lại khác với những lần trước, chiếc mũ cứ trầm ngâm bất động... Có vẻ lần này là một Hatstall*, à không chỉ là gần là Hastall mà thôi, bởi vì chiếc mũ đã đưa ra kết quả phân loại của nó vào phút thứ tư sau khoảng lặng: "Gryffindor!"
Hatstall: là một thuật ngữ cổ dành cho học sinh của Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, người mà mất hơn năm phút để phân loại, vì Chiếc Nón Phân Loại thấy họ có tính cách phù hợp với các nhà khác nhau trong Hogwarts. Chiếc Nón Phân Loại đôi khi cũng cân nhắc sự lựa chọn của học sinh trong những tình trạng như vậy. Những Hatstall thật sự rất hiếm, chỉ xuất hiện khoảng năm mươi năm một lần, nhưng những người gần-là-Hatstall xuất hiện nhiều hơn. (Cre: http://www.google.com/amp/s/oliudang.wordpress.com/2014/07/31/tat-ca-nhung-dieu-can-biet-ve-hatstall/amp/ )
Hermione trả lại mũ cho giáo sư, đi đến bàn của nhà Gryffindor trong tiếng reo hò chào đón nồng nhiệt, an vị xong liền chăm chú nhìn Amaris một cách mong chờ tựa như người tiếp theo lên sẽ là Amaris vậy.
Sau Hermione là Neville, và thật bất ngờ cậu ta được phân vào Gryffindor. Và sau rất nhiều cái tên nữa, giáo sư McGonagall đã gọi tên của cậu bạn Harry: "Harry Potter!"
Tên cậu ta vừa vang lên cả đại sảnh đường bắt đầu xì xào bàn tán, khá là ngạc nhiên vì lại được chứng kiến thêm một người gần như là Hatstall nữa.
"Gryffindor!" rốt cuộc thì vẫn không ngoài dự đoán, Amaris thầm nghĩ nhìn Harry Potter nở nụ cười sáng lạn tiến về bàn của Gryffindor trong tiếng reo hò ăn mừng, cô còn có thể nghe thấy hai anh em song sinh nhà Weasley hô to: "Chúng ta có Potter"
"Amaris Watson" bây giờ đã đến lượt của cô, cô quay sang nhìn Elysian nói: "Chị đi trước đây, chúc em được phân vào nhà như ý muốn, Elai" thong thả bước lên trên dưới hàng ngàn con mắt đổ dồn, và cả những tiếng xì xào bàn tán, thì dù sao Amaris Watson cũng là một cái tên nổi tiếng hệt như Harry Potter mà.
"Xem nào, thêm một đứa trẻ nhà Watson à. Ngươi thông minh ham học hỏi, có thừa dũng cảm, cũng có mưu trí và tham vọng, có cả sức mạnh, ngươi rất hợp với nhà Slytherin đấy" đội lên chiếc mũ, Amaris nghe thấy giọng ồm ồm vang lên trong đầu mình.
"Gryffindor, làm ơn"
"Tại sao phải là Gryffindor? Đến Slytherin sẽ tốt hơn cho tương lai của ngươi mà?"
"Gryffindor, xin hãy là Gryffindor" Amaris vẫn rất quả quyết.
"Vì cô nhóc kia sao? Nhưng nếu đến Slytherin ngươi sẽ có thể có được bất cứ điều gì ngươi mong muốn, ngươi sẽ bảo vệ được những điều ngươi muốn bảo vệ, ngươi sẽ có được quyền lực để làm những điều ấy"
Amaris có chút xao động, nhưng khi đôi mắt em chạm đến ánh mắt màu nâu đầy chờ mong kia thì: "Mong muốn của tôi là bảo vệ chị, tôi không cần bất kỳ thứ quyền lực nào được người khác hay bất cứ thứ gì ban cho để bảo vệ chị, bảo vệ gia đình của tôi. Việc bảo vệ thì nên để tự tôi làm lấy, vì thế xin hãy cho tôi vào Gryffindor, làm ơn"
"Hừm, nếu như đó là mong muốn của ngươi, vậy thì..." Mũ Phân Loại hô lên kết quả dành cho Amaris sau một khoảng thời gian dài: "Gryffindor!", nghe được kết quả mình muốn, Amaris khẽ nói một tiếng cảm ơn với chiếc mũ, trả lại mũ cho giáo sư McGonagall lễ phép chào sau đó mới chạy về bàn của nhà Gryffindor trong sự chào đón nồng nhiệt như bao lần khác, thậm chí có chút ồn ào hơn nữa.
Amaris rất tự nhiên đi đến ngồi cạnh Hermione, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống đã được Hermione cho một cái ôm mừng rỡ: "Tốt quá rồi, Aris! Chúng ta cùng một nhà!", hai anh em nhà Weasley lại lần nữa hò reo: "Chúng ta còn có cả Watson! Amaris Watson! Harry Potter và Amaris Watson đều về nhà chúng ta!"
Elysian u oán nhìn Hermione, chị có còn nhớ chị còn một người bạn nữa là em không chị Hermione? Rõ ràng là cả ba chơi cùng nhau, nhưng tại sao chị chỉ nhớ mỗi chị họ em, và em luôn là người ra rìa nhỉ? Elysian dù nghĩ vậy, nhưng vẫn thầm cảm thấy may mắn vì mọi chuyện đã khác rồi, hẳn là bi kịch sẽ không tiếp diễn đâu nhỉ, thở dài một hơi, Elysian chậm rãi đi lên để bắt đầu chọn nhà cho bản thân.
"Ravenclaw!" chiếc mũ rất nhanh chóng đưa ra kết quả dành cho Elysian, và tới đây buổi lễ cũng đã kết thúc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)