Rời khỏi cửa tiệm của ngài Ollivander, Ravi quyết định dẫn Amaris và Elysian tới Tiệm kem của Florean Frotestcue để hai đứa nhỏ có thể nghỉ ngơi, vì họ đã dành khá nhiều thời gian cho việc mua đũa phép thích hợp.
Lúc nào cũng vậy, người nhà Watson luôn là những khách hàng khó chịu theo lời của ngài Ollivander. Bởi vì bình thường chỉ cần hai đến ba lần là đã có thể tìm kiếm được một cây đũa phép thích hợp, khó khăn lắm cũng chỉ cỡ từ năm đến sáu lần thử... Nhưng với người nhà Watson thì số lần thử trung bình giao động từ tám đến mười hai lần chỉ để có tìm được đũa phép thích hợp với bản thân, thậm chí sáu lần thử còn là số lần thử ít nhất mà nhà Watson đạt được. Trước đó còn có một vị Watson đã lập kỷ lục về độ khó chịu của mình với con số lần thử lên đến lần thứ hai mươi, rất có tính kiên nhẫn.
Bất kì một ai thuộc dòng dõi nhà Watson đều không hề có ngoại lệ về việc tìm kiếm đũa phép hợp bản thân, đây cũng được xem như một đặc trưng riêng của nhà Watson trừ bỏ mái tóc và màu mắt đặc biệt kia... dù rằng cái đặc trưng này, ừm... vô cùng kỳ lạ.
"Hai đứa có mang theo danh sách đi kèm lá thư không?" Ravi hỏi.
"Bọn con có mang theo" Amaris vừa nói, vừa tìm tòi bên trong chiếc cặp xách một quai màu nâu đang đeo trên người: "Đây nè mommy" em vừa dứt lời trên tay Ravi đã là hai tờ danh sách đồ dùng cần mua, một là của Amaris còn lại là của Elysian.
"Mommy xem nào" Ravi cầm lấy tờ danh sách nhìn lướt qua, sờ sờ cằm đăm chiêu suy nghĩ một hồi lại cất tiếng: "Có khá nhiều thứ cần mua, thôi thì để tiết kiệm thời gian thì cả nhà chúng ta chia ra mua đồ nhé"
"Hai đứa đi theo mami và Willa mua đồng phục nhé, xong việc có thể dắt nhau vô Tiệm sách Flourish và Blotts* dạo quanh tìm tòi, việc mua sách thì cứ đợi mommy và Lashay trở về nhé, còn không thì cứ gọi Theory ra để nó giúp chuẩn bị. Những thứ khác thì để mommy và Lashay đi mua, thế nhé"
*Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn
"Sau khi cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi thì hẵng xuất phát, mommy và Lashay đi trước đây" Ravi nói xong, chậm rãi đứng dậy cầm lấy áo khoác đi đến hôn nhẹ trán Amaris, rồi lại hôn nhẹ môi vợ mình sau đó mới bận rộn rời đi cùng Lashay.
Mà trên mặt Lashay bây giờ thì hoàn toàn có thể nhìn ra hai từ u oán, nàng còn chưa kịp ôm vợ mình, Willa thân ái của nàng!!! Ravi chết tiệt! Hừ. Đã thế, Lashay còn bị chính đứa con mình thọc một đao khi mà con gái cô, Elysian vẻ mặt đắc ý ôm lấy cánh tay mami nó, cũng là vợ cô, quý cô Willa Aldine.
Lashay bày tỏ, lòng tui đau quá... con với chả cái, suốt ngày tranh giành mami nó với tui! Vợ tui mà!!! Đó là vợ tui mà!? Mi có ngon mi kiếm vợ về mà quấn quýt! Ai cấm mi kiếm vợ đâu mà cứ quấn lấy vợ mommy mi quài vậy con?
Willa rất là bất đắc dĩ, nhìn đứa nhỏ bên cạnh rồi lại nhìn đứa lớn đang đi xa... nàng cũng rất là đau đầu với cuộc chiến không có hồi kết này, hoặc là vẫn chưa tới hồi kết. Thật sự Elysian ngoan là không giả, Lashay trầm tính cũng không giả... nhưng mà việc tranh sủng một cách ấu trĩ cũng thật sự không giả. Thật tình, Elysian được di truyền quá tốt, tốt đến nỗi tình yêu mommy nó dành cho mami cũng ngang ngược di truyền cho được, giờ có khác nào một đứa nhóc mothercon không cơ chứ?
Willa bày tỏ, bản thân nàng cũng rất bất lực với đôi mẹ con này.
Aurora cùng Amaris đã quen với cái hình ảnh này lắm rồi, cho nên vẫn khá vô tư thản nhiên ngồi thưởng thức đồ uống của bản thân.
Rất hiếm khi Amaris có cơ hội đến những nơi kì lạ và thú vị của phù thủy như Hẻm Xéo, vì vậy Amaris rất hứng thú lôi ra tập tranh cùng bút chì chuyên dụng của mình từ trong cặp xách bắt đầu vẽ lại những thứ mà nàng cho là hay ho.
Vẽ tranh là một môn học Amaris vô tình phát hiện ở thế giới Muggle, sau một quãng thời gian học vẽ tranh, em cũng bắt đầu tìm hiểu và khám phá những điều mới lạ rồi tự học tập lấy như piano, vilolin và cả nhiếp ảnh. Nhưng so với việc chụp ảnh thì Amaris càng thích tận hưởng cái cảm giác được vẽ từng nét nguệch ngoạc trên giấy cho đến lúc hoàn thành bức tranh của riêng mình hơn. Đó là lý do mà tại sao Amaris luôn thích vẽ lại những điều mình thấy thú vị dưới cái nhìn của mình.
Vậy nên, cái chuyện mà Amaris đột nhiên lôi ra tập tranh ngồi vẽ lại những điều khiến nàng thấy thú vị đã là chuyện thường rồi, cũng giống như việc Elysian vô cùng hứng thú với việc kinh doanh ở thế giới Muggle vậy. Đều là hai đứa nhóc lắm tài lẻ, mà chẳng tài nào liên quan đến dòng máu phù thủy của hai đứa nó mới đau.
Sau một khoảng thời gian không quá lâu để hí hoáy hoàn thiện bản phác họa, Amaris mới chịu dừng lại để đi theo mami và dì Willa của mình cùng em họ Elai đến Tiệm áo chùng của Madam Malkin lấy số đo cũng như chọn mua đồng phục.
Ngoại trừ việc lựa chọn vải làm áo chùng đầy khó khăn của hai vị phu nhân nhà Watson ra, thì mọi việc đều rất thuận lợi. Thật sự thì người nhà Watson thường không quan tâm đến chất liệu áo chùng mình mặc có tốt hay không như đa số những phù thủy quý tộc khác, chỉ cần có thể mặc thoải mái và nhìn nghiêm túc là được.
Nhưng mà đối với Amaris thì mọi thứ đều phải cẩn thận, bởi vì thân thể Amaris từ lúc sinh ra đã rất yếu cho nên cần phải được bảo vệ hết mức, chính vì thế Aurora và Willa đã phải cân nhắc thật kĩ về chất liệu vải dùng để may đồng phục dành riêng cho Amaris, phải đảm bảo độ bền và sự dày dặn vừa đủ để bảo vệ cũng như đảm bảo độ thoải mái cho bạn nhỏ yếu ớt này.
Bởi vì thân thể yếu là do bẩm sinh cho nên Amaris cũng rất dễ mắc phải các bệnh vặt thông thường nếu bị lạnh, thế nên Amaris luôn phải mặc thật dày để ủ ấm bản thân tránh mắc phải bệnh. Tuy đó là bệnh vặt với người khác nhưng với cơ thể yếu như Amaris thì một khi bị bệnh thật sự là mất nửa cái mạng.
Vì đó, đồng phục của riêng Amaris phải được đặc biệt đặt may, và đồng phục của Amaris và cả Elysian đều không sử dụng váy mà được hai vị phu nhân chuyển sang loại quần dài như đồng phục nam, Amaris là bởi vì cơ thể yếu ớt không chịu được lạnh, còn Elysian thì do không quen mặc váy, cho nên Willa cũng chiều theo ý con mình.
Thường thì đồng phục sẽ được may sẵn chỉ cần chọn được chất liệu vải và lấy số đo rồi sửa lại là được. Nhưng bởi vì thể chất đặc biệt của Amaris mà đồng phục được đặc biệt đặt may và sẽ tốn một khoảng thời gian nhất định thì mới có thể nhận được, mà điều đó thì Amaris và Elysian đều không quá quan tâm bởi vì bọn họ đang nhìn chăm chăm vào số lượng sách đồ sộ trong Tiệm sách Flourich và Blotts.
"Được rồi, hai đứa có thể đi dạo xung quanh, nếu có gì muốn mua có thể trực tiếp bảo với Theory, mami và Willa sẽ đi mua những cuốn sách mà các con cần trong năm nay trước khi mommy con với dì Lashay trở về" Aurora ngồi xổm xuống, chỉnh lại mái tóc có chút rối của Amaris ôn nhu nói: "Aris, nhớ chú ý chăm sóc bản thân nha con, đừng để bản thân mệt mỏi quá, cần gì cứ bảo với Theory là được, nó sẽ luôn đi theo con" dứt lời lại đặt lên trán Amaris một nụ hôn.
"Vâng mami, con biết rồi ạ" Amaris cũng đáp lại mami mình một nụ hôn nhẹ trên má nàng.
"Theory" Willa khẽ hô một tiếng, bên cạnh liền xuất hiện một sinh vật kỳ lạ với đôi mắt to tròn và chiều cao thấp bé: "Willa chủ nhân cho gọi Theory?"
"Theory, chúng ta có thể nhờ ngươi trông chừng hai đứa nhỏ này không?" Willa chậm rãi nói với một trong những gia tinh nhà Watson thường theo bên cạnh bọn họ.
"Willa và Aurora chủ nhân xin cứ yên tâm, Theory chắc chắn sẽ trông chừng hai cô chủ nhỏ thật tốt" Theory vừa nghe xong liền nhanh nhảu đáp lại.
"Vậy cảm ơn ngươi nhiều, Theory" Aurora rất tự nhiên nói lời cảm ơn với gia tinh nhà mình. Điều này đối với các phù thủy là một điều đặc biệt kì lạ bởi vì địa vị của gia tinh ở thế giới phù thủy cực kì thấp kém, gia tinh tựa như nô lệ ở thế giới Muggle vậy... thế nên rất ít phù thủy nào giống như phù thủy nhà Watson nói lời cảm ơn với một gia tinh.
"Aurora chủ nhân nói lời cảm ơn với Theory! Aaaa, Theory sẽ làm thật tốt việc ngài giao, xin ngài cứ yên tâm" Theory kích động reo hò.
"Được rồi, hai đứa mau đi đi" Willa đẩy nhẹ hai đứa bé về những tủ sách đồ sộ: "Theory, xin nhờ. Cảm ơn" Willa cùng Aurora chậm rãi rời đi.
Hai đứa nhỏ nhìn bóng dáng mami mình rồi lại nhau sau đó thì nhìn Theory, cười nói: "Hai ta trông cậy vào Theory đấy"
Theory lại lần nữa kích động, hai bọn họ khá là bất đắc dĩ nhưng vẫn cười nói với Theory rất lịch sự. Bởi vì họ đã theo học ở trường của Muggle và cả hai người cũng rất ghét việc gia tinh bị xem thường còn hơn cả nô lệ như bây giờ, thế nhưng hai đứa trẻ như họ thì cũng chẳng thể làm gì được, phần vì đây là ý muốn của gia tinh và cũng vì năng lực hiện giờ của họ cũng không đủ để quản xa tới như vậy.
Dạo quanh một vòng, Amaris cũng không biết nên chọn quyển nào, mà bản thân cũng thấm mệt nên đành lựa đại một quyển tìm một góc an tĩnh bắt đầu đọc sách. Còn Elysian thì sau khi chọn được tựa sách thích hợp cũng đi đến bên cạnh ngồi cùng Amaris, cũng an tĩnh bắt đầu tập trung đọc sách.
"Aris?" trong lúc cả hai còn đang tập trung đọc sách thì, một giọng nói non nớt mang theo nghi vấn nhỏ giọng dò hỏi.
Đúng ngay tại thời khắc này, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển... Nếu như sau này có ai hỏi Amaris về cuộc gặp gỡ khi ấy thì câu trả lời của Amaris vẫn chỉ có một, đó là định mệnh.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)