Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Chuyến tàu và Harry Potter

506 0 4 0

Mang theo hai đứa nhỏ đến trước bức tường ở giữa sân ga số 9 và số 10, Ravi quay lại nhìn hai đứa nhỏ nói: "Nãy các con cũng thấy dì Molly đi vào sân ga như thế nào rồi đấy. Chỉ cần xuyên qua đây là được, nếu các con sợ thì có thể nhắm mắt mà đâm đầu vào..."

 

"Ravi, em nghĩ... chúng nó sẽ không sợ đâu" Aurora hơi buồn cười nhìn người nào đó còn đang nói, và hai đứa nhỏ thì đã ôm lồng cú đi thẳng vô sân ga số 9 ba phần tư từ lúc nào rồi.

 

"..." liếc xéo người em thân thương đang cười trên nỗi nhục của bản thân, Ravi hít thở sâu một hồi nói: "Đi thôi, lỡ lạc mất hai đứa nhỏ thì lại khổ"

 

Vừa đến đã thấy hai bạn nhỏ vẻ mặt ngoan ngoãn ngây thơ vô "số" tội nhìn bốn vị phụ huynh. Aurora nhìn đứa con cưng nhà mình, nhịn không được mà cúi xuống nhéo hai cái má của bạn nhỏ Amaris. Merlin ơi!!! Đáng yêu quá đi mất!

 

Bạn nhỏ Amaris cũng rất cam chịu để mami mình chơi đùa với đôi má nhỏ của mình. Còn Elysian thì đang được mami Willa bồng hôn lấy hôn để trong ánh mắt u oán của mommy Lashay.

 

Vẫn là Elysian vs Lashay, và kết quả vẫn là Elysian thắng, 2 : 0 cho Elysian.

 

Đứng trước xe lửa, cả Willa và Aurora đều không nỡ để hai đứa nhỏ đi, Ravi và Lashay đứng bên cạnh vô cùng bất đắc dĩ. Mà Elysian và Amaris cũng rất tri kỉ ở lại cùng với hai người người mẹ của mình cho tới gần đến giờ khởi hành.

 

"Aris, con cũng biết sức khỏe con không được tốt, cho nên con tuyệt đối không được vận động mạnh có biết không? Còn về môn Bay thì con không cần lo, mommy đã viết thư cho cụ Dumbledore về trường hợp của con rồi, mommy tin chắc là cụ và các giáo sư sẽ hiểu cho con, còn nữa môn Bay của trường cũng không tính điểm, nên con không cần phải lo lắng. Việc của con là chỉ cần có mặt trên lớp là đủ rồi" Ravi ngồi xuống mặt đối mặt với Amaris vô cùng nghiêm túc dặn dò.

 

Amaris mỉm cười đáp lại: "Vâng, con đã biết mommy... vậy bọn con đi đây ạ" nhận lấy những nụ hôn chứa chan yêu thương cùng chúc phúc, Amaris cùng Elysian lên xe, hành lý thì được hai gia tinh giúp đỡ mang lên nên cũng không lo trễ, có vẻ họ gần như là những người lên tàu cuối cùng.

 

Hai người men theo hành lang đi đến những toa cuối xe lửa với hi vọng có thể tìm thấy một toa trống nào đó, nhưng thật đáng tiếc là không còn bất kỳ một toa nào như thế cả. Thật ra thì họ cũng không cần phải khổ sở như thế vì họ có thể đến khu của quý tộc. Nhưng cả hai đều khá là chán ghét việc phải chịu đựng các quý tộc khác thăm hỏi và làm quen tạo mối quan hệ, dù đây là những chuyện hiển nhiên và cực kỳ bình thường trong giới quý tộc... lý do cho việc hai người ghét thì thật sự rất đơn giản, họ thích yên tĩnh chỉ thế mà thôi.

 

Bởi vì không còn toa trống nào, nên hai người đành gõ cửa một toa mà họ cảm thấy là có thể chứa chấp thêm họ, mở cửa lễ phép hỏi người bên trong toa: "Xin chào, bọn tôi có thể ngồi ở đây được không? Mấy toa khác đã đầy hết rồi"

 

Thật trùng hợp làm sao mà người ngồi ở toa này là thằng nhóc với đầu tóc rối bời mà Amaris thấy ban nãy cùng với dì Molly, thằng nhóc có hơi kinh ngạc nhìn cả hai, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại bằng cái gật đầu: "Hai bạn cứ ngồi đi" lại ngó thấy mấy cái rương hành lý sau lưng cả hai, thiện ý hỏi: "Hai bạn có cần giúp không?"

 

Elysian hơi buồn cười đáp lại anh bạn nhỏ này: "Bạn nghĩ bạn có thể nâng được nó hả?"

 

Nó ngượng ngùng không thôi, lắp bắp không biết nói gì cho phải, lại nghe Elysian nói tiếp: "Cảm ơn lòng tốt của bạn, nhưng bọn tôi có cách rồi"

 

"Theory, Agus xin nhờ" Amaris yên vị ở vị trí gần cửa sổ đối diện với hàng ghế của cậu nhóc kia, Elysian cũng nối bước theo sau yên vị bên cạnh chị họ mình. Mà mấy rương hành lý thì đã được xếp gọn gàng rồi, Elysian cùng Amaris rất cảm kích nói lời cảm ơn với hai gia tinh nhà mình: "Cảm ơn rất nhiều, Theory và Agus. Cả hai có thể trở về rồi, tạm biệt"

 

Cả hai gia tinh reo hò kích động rồi mới đi trở về, cậu nhóc bên kia cũng giống như Hermione lúc ban đầu nhìn đến gia tinh vậy đều vô cùng kinh ngạc.

 

"Toa này còn chỗ ngồi không bạn? Mình đã đi khắp các toa và đều hết chỗ cả rồi" đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng của một đứa nhóc khác nữa, cùng một đầu tóc đỏ nổi bật.

 

Cậu nhóc kia lại lắc đầu nói: "Bạn cứ tự nhiên" mà cả hai người cũng không để ý, đứa kia nghe vậy cũng an tâm cất gọn hành lý rồi ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc kia rồi bắt đầu hưng phấn nói: "Xin chào, mình là Ron Weasley, mà bạn thật sự là Harry Potter đó hả?"

 

"Harry Potter?" nghe được cái tên này, Amaris bất ngờ phản ứng lại, nheo mắt nhìn vào thằng nhóc tóc rối bù đấy.

 

Elysian thì có chút kinh ngạc nhìn cậu ta, nhưng cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh: "Thì ra cậu là Harry Potter, xem nào cậu bé được gọi là Chúa Cứu Thế nhỉ, người giết chết Voldemort" trước ánh mắt sợ hãi của nhóc tên Ron, Elysian mới ý thức được mình lỡ miệng gọi ra cái tên đó, bắt đầu chữa cháy: "À xin lỗi, là kẻ mà ai cũng biết"

 

"..." Ron nhìn Elysian, nuốt nuốt nước miếng cho bớt sợ hãi mới lên tiếng: "Merlin! Cậu vậy mà lại dám gọi thẳng tên của kẻ đó luôn!? Mà hai cậu là?"

 

"Elai... thà em đừng chữa lại còn hơn" Amaris hơi nghẹn họng nhìn Elysian, mà Elysian thì chỉ cười trừ nhìn em, lại nói: "Đúng rồi, chào hai cậu Ron Weasley và Harry Potter, có lẽ cậu bạn Ron này đã nghe qua tên của tụi tôi từ dì Molly rồi... nhưng chắc cậu cũng không nhớ đâu, thôi thì để tụi tôi tự giới thiệu nhé. Tôi là Elysian, Elysian Watson"

 

"Ôi chao!" Ron kinh hô một tiếng trước vẻ mặt khó hiểu của Harry.

 

"Elai, dạo này em nói có hơi nhiều rồi đấy" xoa huyệt thái dương phê bình Elysian xong thì Amaris mới bắt đầu giới thiệu về bản thân mình: "Chào hai cậu, tôi là Amaris, Amaris Ravi Watson... à ý tôi là Amaris Watson" phát hiện bản thân có chút trang trọng thái quá, liền sửa lại lời nói của mình.

 

"Thật là hai cậu! Ôi thánh Merlin!" Ron vẫn rất là kích động, còn Harry vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.

 

"Mình đã nghe mẹ mình nói về gia tộc Watson và cả hai cậu nữa. Watson là một gia tộc quý tộc đáng ngưỡng mộ khi mà dám đứng về phía của cụ Dumbledore chống lại kẻ mà ai cũng biết, không như đám quý tộc khác điển hình là Malfoy!" Ron nói rất hăng say và Amaris thì bắt đầu mất kiên nhẫn, hiện tại em rất có xúc động muốn đi tìm chị Hermione nhưng hơi khó rồi vì em không biết chị đang ở toa nào, và tàu thì có rất rất nhiều toa xe.

 

May mắn là trước khi Amaris sắp mất hết kiên nhẫn thì, ngoài toa xe vang lên thanh âm cứu rỗi em: "Dùng gì không các cháu?" theo đó thì Harry bắt đầu mua rất nhiều thứ, Elysian cũng có hứng ăn vặt nên chạy ra mua vài túi kẹo đủ vị.

 

Trở lại ghế ngồi Elysian thấy Ron không có động tĩnh gì, thấy khá lạ bèn hỏi: "Cậu không mua gì à?", trước câu hỏi này Ron khá là lúng túng đáp: "Mình có bữa sáng mẹ mình chuẩn bị cho rồi"

 

Còn định hỏi nữa, đã bị Amaris đá vào chân một cái, dùng âm lượng đủ để Elysian nghe thấy khẽ nói: "Kinh tế nhà dì Molly không được tốt lắm"

 

"Ồ" Elysian gãi gãi tóc, thật là... cô quên béng mất điều này. Amaris cũng không quan tâm nữa, mệt mỏi dựa vào cửa kính chậm rãi ngủ thiếp đi.

 

Trước sự tò mò của Harry và Ron vì sao trông Amaris cả người đều toát ra vẻ mệt mỏi của việc bị bệnh lâu năm như thế thì Elysian chỉ nhún vai, khẽ khàng đáp lại vài từ mấu chốt: "Di chứng, sức khỏe không tốt" rồi bắt đầu ăn những túi kẹo đủ vị vừa mua ban nãy.

 

Trong khoảng thời gian Amaris nghỉ ngơi cũng không có bất cứ chuyện gì đặc biệt xảy ra cả, ngoại trừ việc có một cậu nhóc mập mạp có hơi nhút nhát tới hỏi về con cóc mà cậu ta đánh mất.

 

Đang lúc Ron cùng Harry muốn thử làm phép với con chuột Scabbers của Ron và Elysian đang không dám tin vào mắt mình khi nhìn vào cây đũa phép của Ron, thì lại có người đẩy cửa bước vào, lần này không phải cậu nhóc kia nữa mà là một cô bé, tiếng đẩy cửa khá to đã vô tình đánh thức Amaris.

 

Amaris nheo mày khó chịu nhìn người đánh thức mình, thì phát hiện ra đó là người mà em quen, theo bản năng hưng phấn nhào vào lòng người kia gọi một tiếng: "Chị Hermione!" Elysian che mặt, không dám nhìn thẳng... Ron và Harry kinh ngạc nhìn Amaris, cái người mà từ đầu đến giờ chưa bao giờ thể hiện cảm xúc hay tỏ ra thân thiện với ai, bây giờ lại đang ôm lấy một cô bé vô cùng thân mật.

 

"Ối, Aris... em làm chị giật cả mình" Hermione đưa tay đỡ lấy Amaris trong lồng ngực mình, rồi mới nhìn sang Elysian và những người có mặt trong toa hơi ngượng nói lời chào: "Elai, chào em. Chào hai cậu"

 

Còn định nói thêm gì đó thì nghe được tiếng gọi mếu máo của cậu nhóc mập mạp theo sau, Hermione mới nhớ tới mình tới đây làm gì, lên tiếng hỏi: "Aris, Elai đây là Neville Longbottom. Cậu ấy đánh mất một con cóc, chị đang tìm nó cho cậu ấy. Nên em với mọi người ở đây có thấy một con cóc không?"

 

Ron có chút mất kiên nhẫn đáp lại: "Tụi này đã bảo là không có rồi mà", Amaris liếc nhìn Ron một cái, lòng âm thầm ghim Ron một lần. Elysian chú ý thấy ánh mắt chứa đầy thân thiện này của Amaris, ôi người chị thù dai của cô... Ron, tự cầu nhiều phúc đi cậu bé, thánh Merlin sẽ cứu rỗi được cậu hoặc không.

 

"Đang làm phép đó hả?" Hermione rất có hứng nhìn Ron và Harry bên kia, Amaris bĩu môi nghĩ làm phép thì có gì đáng xem, nhưng rồi cũng dắt Hermione tới ngồi cạnh Elysian xem Ron biểu diễn. Nhìn cây đũa phép te tua trên tay Ron, cả Elysian và Amaris đều vẻ mặt... không biết nên tỏ thái độ nào cho phải.

 

Trong lúc đó thì Ron đã bắt đầu đọc câu thần chú: "Nắng trời, mật bơ, hoa cúc. Có con chuột ngu béo núc. Hãy biến nó ra màu vàng" sau đó cậu ta vẫy đũa phép nhưng chẳng có gì xảy ra cả, con chuột đó vẫn một màu xám.

 

Amaris và Elysian vẻ mặt khó tin nhìn Ron, hai người bắt đầu nghi ngờ về độ chính xác của thần chú này. Hermione càng trực tiếp nói thẳng ra: "Cậu có chắc đấy là câu thần chú đúng không vậy?"

 

Ron tức đến mặt đỏ bừng nói: "Anh tôi dạy nó cho tôi!", Elysian chen vào nói: "Là do anh cậu nói cho cậu? Nhưng tôi nhớ là tôi chưa từng đọc qua quyển sách nào có câu thần chú kỳ cục như thế, kể cả đống sách giáo khoa mà trường yêu cầu"

 

"Anh nào dạy cậu?" Elysian ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi, Ron đáp một cách nhanh chóng: "Anh Fred và George"

 

Nghe đến hai cái tên này, Elysian như bừng tĩnh chậm rãi nói: "Vậy chắc cậu bị hai anh cậu lừa rồi, tôi nhớ hai ảnh vô cùng thích trêu chọc người khác. Tôi nghe kể, hồi nhỏ Aris được dì Ravi dẫn đến chơi nhà cậu đã bị hai ảnh trêu chọc đến mức mà Aris tức đỏ cả mặt" vai đột nhiên bị khều một cái, quay sang đã thấy gương mặt "tươi cười" của người chị gái thân yêu.

 

"Elai, hiện tại chị vô cùng sẵn lòng viết thư gửi về cho dì Lashay và dì Willa để báo cáo cho họ về chuyện em giấu họ chơi chứng khoán" Amaris nheo mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn cô em họ đáng quý của mình nói.

 

Mà Elysian nghe được lời Amaris nói mặt lập tức tái xanh, hoảng loạn nói: "Aris, em sai rồi! Chị đừng làm thế mà, chị mà làm thế thì Giáng Sinh này về em sống sao được với mommy và mami em đây?"

 

"Hừ" Amaris rất vô tình mà hừ một tiếng không thèm để ý tới Elysian, trong khi Elysian đang nhìn em với vẻ mặt vô cùng đáng thương. Hermione buồn cười nhìn hai chị em nhà Watson giận dỗi nhau.

 

Elysian biết mình giả vờ đáng thương với Amaris không được, liền chuyển hướng sang Hermione xin sự giúp đỡ. Hermione cười trừ, bất đắc dĩ giúp Elysian xoa dịu Amaris.

 

"À, đúng rồi, tôi là Hermione Granger, còn hai cậu là?" Hermione nhìn hai cậu bạn đang lâm vào tự hỏi nhân sinh bên kia nói.

 

"Tôi là Ron Weasley" Ron thẩn thờ theo bản năng đáp lại Hermione, Harry cũng theo sau đáp lời: "Mình là Harry Potter"

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: