"Hai đứa xuống rồi, còn vị tiểu thư xinh xắn này là?" Ravi nghênh đón cái ôm nồng nhiệt của con gái, nở nụ cười thân thiện ôn tồn nói.
"Mommy, mami, hai dì đây là chị Hermione, Hermione Granger. Con từng nhắc về chị ấy với mọi người rồi, chị ấy từng cứu con lúc con phát bệnh, chị cũng học cùng trường với con luôn!" Amaris nhanh nhảu giới thiệu Hermione với cả nhà mình, rồi lại quay sang Hermione giới thiệu từng người cho chị: "Chị Hermione Granger đây là mommy và mami em Ravi Watson và Aurora Trần, nói cho chị biết nha Mommy em tới từ một đất nước phương Đông huyền bí á. Còn kia là hai dì em cũng là mẹ của Elai, Lashay Watson và Willa Aldine, dì Willa đến từ một gia tộc có tiếng ở nước Pháp đấy chị"
Elysian tay níu lấy vạt áo mami nhà mình, ngoài mặt vô biểu tình cũng thật ngoan ngoãn nhưng trong lòng đã trợn trắng mắt xem thường Amaris cả chục lần, không ai hỏi mà đã khai hết gốc gác nhà mình ra rồi! Chị xem chị có khác nào dẫn vợ về gặp gia đình không chứ?
"Mọi người buổi chiều tốt lành" Hermione có chút ngượng ngùng nói lời xin chào.
Mọi người đều rất nhiệt tình đáp lại Hermione, mà Ravi lẫn Aurora nghe con gái cưng mình bảo rằng Hermione là người từng cứu con mình, thì đã dùng đôi mắt tràn ngập cảm kích nhìn Hermione kích động. Ravi vui sướng đáp lại: "Buổi chiều tốt lành, Granger tiểu thư. Rất cảm ơn vì tiểu thư đã cứu đứa nhỏ nhà ta một mạng! Không biết chúng ta có thể mời tiểu thư một bữa ăn để bày tỏ lòng cảm kích hay không?"
Hai mắt Amaris tràn đầy chờ mong nhìn Hermione chấp nhận. Hermione có chút không biết phải làm sao, xấu hổ đáp: "Gọi con là Hermione được rồi ạ, với lại con tới đây với cha mẹ nên là..."
"Như vậy thì ta có thể mời cả nhà Hermione chứ?" Ravi cười vẫn rất có phép mà đáp lời, nhưng có vẻ Amaris thì không như thế, rất là ấu trĩ lay lay cánh tay Hermione dùng đôi mắt cún con năn nỉ: "Chị Hermione~ Đi mà"
Ôi Merlin! Con gái tui/ cháu gái tui, nó còn biết làm nũng cơ đấy!!! Mà còn là với một người ngoài! Hôm nay có phải chúng tui ra cửa sai chân không? Cái chuyện hy hữu này mà cũng có thể xảy ra à? Bốn người nhìn nhau, ai cũng thấy trong mắt đối phương có sự bàng hoàng rõ rệt đến từng centimet!
Nhìn từng gương mặt viết rõ ràng hai chữ 'ngỡ ngàng' của mấy vị phụ huynh nhà mình, Elysian rất vui lòng xoa dịu cơn hoảng hốt của mami nhà mình. Nhưng khi trông thấy mấy vị phụ huynh nhà mình vẻ mặt như khó có thể tin được nhìn cảnh tượng đang diễn ra, Elysian cũng chỉ có thể bất lực bày tỏ, mọi người tập dần cũng quen thôi, bởi vì con đã bị đả kích quá nhiều lần và nhiêu đó đủ để miễn dịch rồi.
Sau khi cùng cả nhà Granger rời khỏi Hẻm Xéo thì Ravi mang mọi người đến một nhà hàng ở thế giới Muggle cùng nhau ăn một bữa, một bữa ăn thôi nhưng cả bốn vị phụ huynh Watson đã phải nhìn Hermione với một con mắt khác. Nếu để so sánh Amaris với một loài động vật, thì cả bốn người rất đồng lòng bình chọn là Sói!
Sói nguy hiểm, hung mãnh mà cũng đủ giảo hoạt và mưu mô, nó có thể sống theo bầy đàn cũng có thể sống một mình cô độc, đó chính là Amaris, Amaris Ravi Watson. Cho nên một con người như thế vậy mà lại ở trước mặt Hermione ngoan ngoãn như cún thế kia, thì có muốn nhìn bằng con mắt bình thường cũng khó mà làm được!
Ôi Merlin! Thánh Merlin ơi! Là những câu được bốn vị phụ huynh nhà Watson spam nhiều nhất trong buổi tối hôm nay, và tất nhiên là réo gọi trong lòng. Vâng, hôm nay nhà Watson gọi hồn ngài Merlin hơi nhiều vì ai đó.
Mà, bữa ăn thì vẫn diễn ra rất suôn sẻ và vui vẻ. Kết thúc thì Amaris được Hermione tặng cho cái ôm nồng nhiệt cùng với lời hẹn gặp lại trên chuyến xe lửa đến trường nếu có thể, còn không thì gặp nhau ở trường sau vậy.
Cũng không để Amaris chờ lâu, ngày 9 tháng 1 ấy cũng đã tới trong sự chờ mong của em. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay Amaris và cả Elysian đều dậy từ rất sớm, ờm thật sự thì lúc nào cả hai đều dậy khá là sớm, bởi vì hai người luôn giữ thói quen tốt là chạy bộ mỗi sáng, vì thế việc hai đứa nhỏ này dậy sớm đã không còn là điều gì đáng ngạc nhiên... nhưng hôm nay thì lại đặc biệt sớm.
Sau khi sửa soạn thật tốt, thì hai đứa nhỏ đã có mặt ở phòng ăn trước ánh mắt đầy yêu thương của người lớn trong nhà.
“Mommy, mami, các dì buổi sáng tốt lành” ngoan ngoãn cùng các vị phụ huynh chào buổi sáng, nhận lấy phần ăn của bản thân bắt đầu ngoan ngoãn chén gọn bữa sáng. Thường thì đồ ăn sẽ được các gia tinh trong nhà chuẩn bị, nhưng hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt nên Aurora đã tự mình xuống bếp chuẩn bị, mà tài nấu nướng của mami Amaris thì không thể nào bàn cãi được, ngon khó cưỡng luôn đấy! Amaris và Elysian lâu lắm mới có dịp được thưởng thức tay nghề của Aurora cho nên dồn hết tinh thần vào việc ăn, nhìn khá là đáng yêu.
Ravi cùng Aurora dành cho Amaris cái hôn nhẹ trên trán đầy yêu thương, đáp: “Buổi sáng tốt lành, Aris bảo bối”, Lashay thì khá là lạnh nhạt chỉ dành cho Elysian cái xoa đầu… còn là xoa đến rối hết cả mái tóc dài đã được chải chuốt kỹ càng của bé Elysian, Willa thật sự rất là bất đắc dĩ mà nhìn một lớn một nhỏ bên kia, đứa nhỏ thì ngoan ngoãn mặc kệ bạn lớn ra vẻ đứng đắn rồi lại trẻ con đến khó tin đang xoa đến rối bù đầu mình.
Willa không thể nhìn nổi nữa đành lên tiếng: “Las, em xem em đã làm gì với đầu tóc con bé kìa!”
“Em có làm gì đâu mà, em chỉ đang thể hiện tình yêu với con bé thôi mà” Lashay ra vẻ oan ức nói. Elysian gật gù nói: “Rất yêu thương”
“Em tránh ra, để chị sửa lại tóc cho con bé” Willa đi tới liếc nhìn Lashay đẩy nhẹ một cái, đi đến bên con gái bắt đầu bận bịu, Elysian ôm mami nhà mình nở nụ cười ngọt ngào. Mà Lashay thì đứng một bên mỉm cười đem hình ảnh bình dị lại ấm đến tận lòng này khắc ghi vào tâm trí.
Bữa sáng cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua, Ravi cùng với Lashay đang kiểm tra lại hành lý của hai đứa nhỏ, còn Aurora và Willa thì đang bắt đầu căn dặn cặn kẽ đủ mọi thứ trên đời với cả hai, không biết còn tưởng là cả hai vị phu nhân nhà Watson đang rầy la hai đứa nhỏ chứ đùa.
Ravi đang kiểm tra, nghe không nổi nữa huống chi hai đứa nhỏ... nhịn không được xen mồm vào: "Aurora, Willa bình tĩnh nào. Hai em đang làm quá mọi chuyện lên đấy, hai đứa nhỏ nhà mình em cũng biết chúng có thể tự lo mà...", Ravi còn đang luyên thuyên khuyên bảo đã bị Lashay húc vào eo một cái ra hiệu, rốt cuộc thì cứu không được hai đứa nhỏ còn phải thẳng lưng hứng chịu ánh mắt sắc bén như dao cạo của hai vị phu nhân quăng tới, Ravi hiện tại chỉ có thể thầm than khổ trong lòng.
"Chị em nói cũng đúng mà hai người, hai đứa trẻ nhà mình mà còn không đáng tin thì đứa trẻ như nào mới đáng tin đây. Với lại ở Hogwarts còn có cụ Dumbledore và dì Poppy mà, hai người đó sẽ giúp chúng ta trông chừng lũ nhỏ khi chúng đến trường, chẳng lẽ hai người ấy vẫn chưa đủ đáng tin?" Lashay quyết định giúp người chị đáng thương của mình, chỉ khi nhắc đến cụ Dumbledore đáng kính và người dì Poppy thân thương thì lúc này mới đủ để xoa dịu nỗi lo lắng của hai vị phu nhân sắp tiễn đứa con đáng yêu của họ đi xa.
"Được rồi, hai đứa ở trường nhớ ăn uống đầy đủ vào đấy, nhất là con đấy Aris" Aurora khá là miễn cưỡng dừng lại việc dặn dò, đưa tay cầm lấy chiếc cặp xách màu nâu đang nằm một góc trên ghế sofa của Amaris lên vừa nói vừa đeo lên cho cô bé, lại chỉnh sửa lại một vài chỗ nhăn nheo trên áo sơ mi trắng phau mà bạn nhỏ đang mặc.
Mà Amaris thì rất ngoan ngoãn vâng một tiếng đáp lại lời dặn dò của mami nhà mình. Rồi cũng lại vô cùng an tĩnh để mami chỉnh sửa cho bản thân, sau khi xong cũng không ngần ngại mà ôm cổ mami hôn cái chóc lên má mami thân ái, ngọt xớt nói: "Cảm ơn mami nhiều lắm luôn á"
Bên kia Elysian thì đang rất vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm của mami nhà mình, cũng rất huênh hoang nhìn mommy Lashay đang tức tối bên kia.
Elysian vs Lashay, Elysian thắng! Vâng, vẫn là trận chiến không hồi kết.
Ravi sau khi kiểm tra xong hành lý, mọi thứ đều ổn thì mới lên tiếng: "Thời gian cũng không còn sớm, hành lý cũng đủ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi"
"Đi thôi, bé con" Ravi đi tới bồng lên Amaris hôn lên cái mũi nhỏ của cô bé, cười ôn hòa nói. Một tay bồng Amaris một tay dắt lấy tay vợ mình đi tới xe đã đậu chờ sẵn bên ngoài.
Trái ngược với khung cảnh hài hòa nhà Ravi thì nhà của Lashay lại tràn ngập mùi thuốc súng, Willa ở giữa nhìn hai mẹ con đứng hai bên cầm tay mình mà mắt thì đang nhìn nhau tóe lửa thở dài một tiếng đầy bất lực.
Hai gia đình hai chiếc xe cùng nhau xuất phát đến nhà ga King's Cross*, đi không bao lâu cũng đã đến được ga... thoạt nhìn khá là đông đúc, mi mắt Amaris hơi nhíu lại một chút, chỉ là thoáng qua cho nên cũng không ai chú ý.
King's Cross: Ngã Tư Vua
Từ lúc hai chiếc xe chở gia đình nhà Watson đến nơi thì ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn một cái mới chịu, bởi vì nhà Watson đi một chiếc xe khá là sang... cũng vì vị gia chủ nào đó từ lúc đến thế giới Muggle không biết học từ ai cái niềm đam mê xe, nên là nhà cả đống xe từ bình dân đến sang, mỗi ngày đi một chiếc thì hẳn không phải nói quá.
Aurora bình luận, cái đồ phá của!
Xuống xe đứng cạnh mami nhìn quanh một hồi, rồi lại nhìn mommy mình lẫn dì Lashay đang cố chất những chiếc rương nặng trịch lên xe đẩy, trong khi mami thì đang xách trên tay cái lồng cú của em. Con Cú Tuyết này là người bạn thuở nhỏ của Amaris, được em lấy cho cái tên Eirlys mang ý nghĩa vô cùng đơn giản là "hạt tuyết".
Chất xong đống hành lý của hai đứa nhỏ, Ravi thở có chút không ra hơi, gắng gượng nói: "Giờ thì vào ga thôi", Lashay vẫn vẻ mặt điềm nhiên như thường chỉ là hơi thở cũng nặng nề không kém gì người chị của mình đã bán đứng cô.
Aurora đưa lồng cú cho Amaris, đi tới bên Ravi móc ra khăn tay lau đi mồ hôi trên gương mặt vợ mình, có chút buồn cười nói: "Đã bảo là để Theory và Agus đỡ giúp chút cho thì không chịu, giờ mệt đến thở không ra hơi kìa. Cho chị chừa cái tật thích ra vẻ"
Willa thì lại không ôn nhu như Aurora, thẳng thắn mà cười vô mặt người vợ thân thương của mình: "Đấy, cho em thích sĩ diện. Mặt tái xanh lên cả rồi kìa"
Ravi lẫn Lashay nhìn nhau, tâm ý tương thông đồng lòng nói: "Con còn trước mặt, em/chị không thể cho chị/em chút mặt mũi nào sao?" vô cùng đáng thương nhìn vợ mình. Thế nhưng hai đứa con gái đáng yêu của họ cũng không cho người mẹ đáng thương này một chút an ủi nào, thẳng thừng đáp: "Xin lỗi, bọn con chưa từng thấy mặt mũi của hai người, kể từ lúc hai người hóa thân những đứa trẻ rồi làm nũng với mami bọn con"
Nghe đâu đó tiếng lòng người vỡ vụn, có hai vị phu nhân đang không kiêng nể gì cười vô mặt hai người nào đấy.
"Khụ, được rồi, chúng ta đi vào thôi" Ravi ngượng ngùng dời đi đề tài. Mang theo xe đẩy với một đống hành lý nặng nề đã nhẹ hơn trước nhờ sự trợ giúp đến từ vị trí của gia tinh Theory và Agus, một nhà sáu người hòa cùng đám đông đi vào nhà ga, mục tiêu của họ là sân ga số 9 ba phần tư.
Ở bức tường giữa sân ga số 9 và số 10, điểm đến của họ, Amaris tinh mắt nhìn thấy đứng trước tường là một thằng nhóc đầu tóc bù xù vẻ mặt hoang mang có vẻ bằng tuổi cô đang nói hoặc là hỏi chuyện một gia đình tóc đỏ, tóc đỏ... như để chứng thực suy nghĩ của mình, Amaris níu tay áo mami mình, được đến sự chú ý liền đặt ra nghi vấn của bản thân: "Mami, đó có phải là dì Molly?"
Nhìn theo hướng mà Amaris chỉ, sau khi nhìn thật kỹ thì Aurora mới đáp lại con mình: "Đúng rồi đó con, đó là dì Molly. Ravi, hình như đã lâu rồi chúng ta không thăm hỏi gia đình chú Authur và dì Molly thì phải?" được đến câu trả lời Amaris liền an tĩnh nhường lại cuộc trò chuyện cho hai người mẹ và dì của mình.
"Khá lâu rồi, từ sau trận chiến ấy kết thúc thì phải. Lashay và chị quay cuồng với mớ công việc của gia tộc, và đống rắc rối mà cha để lại" Ravi nghiêm túc nói, Lashay tiếp lời: "Đó là cả một mớ hỗn độn! Chúng em đã phải tốn rất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể giải quyết mớ được vấn đề ấy, chị cũng biết đấy nhà Watson chúng ta cũng đã có rất nhiều mất mát khi ấy, cả cha bọn em... thôi bỏ đi"
"Chúng ta có thể ghé thăm nhà dì Molly sau mà mấy đứa, điều quan trọng bây giờ là đưa hai đứa nhỏ đến sân ga đây này" Willa xen vào cuộc trò chuyện dưới ánh mắt ngập tràn tò mò của hai bạn nhỏ.
"Phải rồi, đi thôi hai đứa" Ravi đẩy xe đẩy cùng Lashay đi song song ở phía trước, Aurora và Willa dắt tay hai đứa nhỏ đi theo sau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)