Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 1

3111 3 70 0

Chương 1

Máu, rất nhiều máu đỏ bắn khắp nơi, hiện tại Mộc Nguyên Khê chỉ có thể thấy duy nhất cảnh tượng này.

Lúc này, Mộc Nguyên Khê ôm chặt lấy muội muội nhỏ tuổi của mình - Mộc Nguyên Thanh, từ trong góc tối qua khe hở, nhìn chính người nhà và gia nô bị một đám hắc nhân bịt kín mặt tàn sát. Không sai, chính là đơn độc bị tàn sát. 

Bạch Sâm bị dao găm đâm vào cơ thể, lại trong nháy mắt rút ra, máu tươi phun đầy trời. Cũng không biết có phải trùng hợp không, máu tươi bắn ra tung tóe lại phun đến gương mặt của Mộc Nguyên Khê. Cảm thấy trên mặt lúc này nhiệt độ chất lỏng từ ấm áp nhanh chóng lạnh đi, làm cho ánh mắt của Mộc Nguyên Khê đều biến thành màu đỏ.

Nhìn người nhà vừa mới bồi tiếp mình vui vẻ, chỉ trong chớp mắt cả người chỉ là máu, ngã xuống trước mắt mình. Máu tươi từ người nương thân đổ ra, khuôn mặt nguyên bản dịu dàng bởi vì vết thương trên ngực mà đau đớn co lại, ánh mắt vẫn nhìn về phương hướng của mình, tồn tại nỗi bất lực, còn có lo lắng và thống khổ. Mà cách đó không xa chính là mẫu thân luôn đối với mình rất nghiêm khắc, thân thể đứt lìa, chết không toàn thây.

Nén nước mắt, nỗ lực khống chế không để mình phát ra tiếng động. Nàng oán. Nàng hận! Nếu không phải cố kỵ muội muội ở bên, nếu không phải cố kỵ thân phận của chính mình, nàng hận không thể lao ra cùng mọi người quyết một trận tử chiến. Môi đã sớm bị cắn nát, máu đỏ chảy thành từng giọt, Mộc Nguyên Khê không chút nào phát hiện. Bất giác thấy muội muội đang ngủ say trong lòng động đậy, lông mi run lên chỉ một lát nữa sợ là sẽ tỉnh lại. Mộc Nguyên Khê vội vàng điểm huyệt ngủ của muội ấy, thân thể nhỏ nhắn lại mềm mại một mảnh.

“Thủ lĩnh, thiếu mất hai người.” Một người áo đen tiến đến bên cạnh hắc y nhân duy nhất không có nhuốm máu, thấp giọng nói.

“Chỉ là một ngoại tử 14 tuổi cùng một nội tử 5 tuổi, các ngươi cư nhiên không bắt được? Cần các ngươi để làm gì?” Giọng nữ khàn khàn lạnh lẽo cười lạnh, tay trực tiếp vặn gãy cổ tên hắc y nhân, hắn ta liền không kịp kêu một tiếng liền ngã xuống. Tên thủ lĩnh vẩy vẩy tay, một tên áo đen khác xuất hiện liền chỉnh tề đứng trước mặt nàng, cũng không cúi đầu xem đồng bọn của mình thế nào, xem như chuyện thủ lĩnh vừa làm là chuyện đương nhiên.

Khoảng cách quá xa, Mộc Nguyên Khê không nghe được thủ lĩnh nói gì, chỉ nhìn thấy miệng của nàng mấp máy mấy lần, liền dẫn đám người áo đen rời đi.

Mộc Nguyên Khê không dám đi ra, nàng không biết đám người kia có còn ở bên ngoài phục kích, nàng chỉ có thể khắc chế nước mắt quan sát từ khe nhỏ nhìn trên mặt đất đang chất đầy thi thể, chỉ mới vừa cùng bản thân và cả nhà trò chuyện vui vẻ, trong chớp mắt liền toàn bộ… Đáng hận…

Rào. Rào. Rào… Đột nhiên rất nhiều mũi tên được châm lửa từ bên ngoài bắn vào, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, dĩ nhiên muốn phóng hỏa đốt nhà.

Mộc Nguyên Khê vội vã đẩy cánh cửa ngầm ra, nhanh chóng từ một bên lấy bộ quần áo. Cũng may là Mộc gia vốn yêu thích uống trà, mặc kệ là nơi nào cũng có vại nước nhỏ gần bằng đầu người để dùng, nàng đem y phục thấm ướt, một tầng lại một tầng bao lấy cơ thể nhỏ trong lòng, tiện tay khoác thêm một bộ y phục ướt lên người. 

Từ cửa chính đi ra ngoài là không thể nào, dùng hỏa công nhất định sẽ có nhân thủ mai phục bên ngoài. Mà cửa sau cùng những lối ra khác nhất định cũng sẽ có người canh chừng.

Như vậy chỉ còn duy nhất một lối ra thôi. Mộc Nguyên Khê ôm muội muội nhanh chóng chạy về sân sau, nơi đó có một cánh cửa nhỏ. Đây là lúc nàng chưa vào cung, yêu cầu mẫu thân thay nàng xây dựng, cửa nhỏ này có thể dẫn thẳng đến phía sau núi, đã rất lâu không dùng tới hy vọng không bị người làm lấp đi.

“Chết tiệt…” Mộc Nguyên Khê né tránh những cung tên lửa, trong ký ức chỗ cánh cửa kia cũng không xa. Nhưng bị những đám lửa lớn phía trước ngăn cản đường đi. Nàng cắn răng đem quần áo ướt sũng trên người che lại, hướng về ngọn lửa đang cháy rực mà lao tới.

Đau đớn… Cả người đau đớn dữ dội… Nhưng rất nhanh liền tê liệt, bằng tốc độ nhanh nhất Mộc Nguyên Khê đi đến trước cánh cửa rồi mở ra, nắm cửa nóng đỏ khiến bàn tay vang lên tiếng xì xì. Dùng sức kéo bàn tay ra, một mảng thịt đen lớn dính vào bề mặt. Nhưng đây cũng không phải là chuyện cần để ý đến lúc này, cong người xuống đem muội muội cùng chính mình đi vào, nàng đẩy muội muội chỉ cao bằng nửa người theo đường hầm bên trong bò lết từ từ lên. 

Vết bỏng kèm theo da thịt bị cát đá không ngừng chà sát, toàn thân đau đớn không ngừng cũng nhắc nhở Mộc Nguyên Khê hiện tại không cho phép bản thân ngã gục. Thân là người duy nhất của Mộc gia còn sống sót, vì em gái của mình, vì Mộc gia, nàng nhất định phải tiến về phía trước.

Liên tục tiến về phía trước, bỗng nhiên muội muội đột ngột rơi xuống. Mộc Nguyên Khê vội vã đưa tay ra níu lại, nhưng bởi vì toàn thân vô lực mà bị kéo cả nửa người ra phía ngoài. Cầm chắc tay phải của muội muội, thậm chí bởi vì khối lượng quá lớn mà xé rách cả da thịt, máu tươi lại chảy ra.

Mộc Nguyên Khê muốn đem muội muội kéo lên, nhưng vì cảm giác đau đớn bởi da thịt bị lột ra làm nàng không thể nào lấy sức nổi, chính mình trái lại còn đang bị kéo xuống, cuối cùng vẫn là cùng nhau rơi xuống. 

Một tiếng phù phù… Mộc Nguyên Khê chỉ cảm thấy mắt trái đau đớn không ngừng, thân thể mệt mỏi vẫn chìm xuống dưới. Hiện tại Mộc Nguyên Khê đã không còn khí lực để giãy giụa nữa. Có lẽ bởi vì sinh mệnh sắp biến mất, trong đầu của nàng hiện ra những chuyện trước kia từng chút từng chút một. 

Mộc Nguyên Khê bởi vì phát bệnh hôn mê mà xuyên đến thế giới này. Thế giới này do 3 quốc gia tạo thành: Phong Hạo quốc, Liệt An quốc, Bích Thiên quốc. Những đất nước này có thế lực ngang nhau. Mà nàng sinh ra ở Liệt An quốc, bây giờ mang tư cách là Trấn quốc Đại tướng quân Liệt An quốc, trưởng nữ Mộc gia, cũng là người thừa kế đời thứ 16 của Mộc gia. 

Thế giới này tương đối đặc biệt, không có nam giới, toàn bộ là nữ giới tạo thành thế giới, trong đó chia thành ngoại tử và nội tử.

Nội tử ở chính giữa trán có một hoa mai màu đỏ, ngoại tử thì không, khác biệt lớn nhất chính là khả năng sinh sản rất mạnh. Vì lẽ đó nội tử tuy rằng có thể tham gia quân đội hoặc vào triều làm quan, nhưng thông thường vẫn giống nữ nhân cổ đại thông hiểu cầm, kỳ, thi, họa.

Ngoại nữ lại chủ yếu đảm nhận những nhiệm vụ bên ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao người thừa kế đời tiếp theo của Mộc gia lại là Mộc Nguyên Khê, hơn nữa nàng là ngoại nữ đầu tiên trong nhà.

Địa vị Mộc gia ở Liệt An quốc chỉ đứng sau Hoàng tộc, Mộc gia trung thành tuyệt đối thay Liệt An quốc cùng Hoàng thất gầy dựng nên giang sơn này, cùng Hoàng thất có quan hệ chặt chẽ. Nhưng cũng chính vì công cao chấn chủ*, mỗi một đời Gia chủ Mộc gia sau 5 tuổi sẽ được đưa vào trong cung. Nói dễ nghe là vào trong cung học tập, nhưng nói khó nghe chính là làm con tin của Mộc gia. 

*công cao chấn chủ: công lao quá lớn lấn át cả địa vị của quân vương (từ khai quốc công thần một bước thành "cái họa tâm phúc", rồi thành tội đồ khi quân).

Đương nhiên đây chỉ là làm cho người ngoài nhìn vào, kỳ thực Gia chủ Mộc gia đối với Hoàng đế là trung thành tuyệt đối, một nguyên nhân quan trọng là bởi bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mà cái này đều dựa theo việc mỗi gia chủ kế nhiệm của Mộc gia đều được chọn lựa khi tròn 1 tuổi. 

Cùng những hài tử khác được sắp đặt tương lai đẹp đẽ muôn màu gì đó không giống nhau, hài tử Mộc gia chỉ có mấy cái danh hiệu, phía trên được nằm trong danh sách hài tử của Đương kim Hoàng thượng, hài tử nào của Mộc gia nằm bên trong danh sách này, khi tiến cung sẽ có thể ở bên cạnh Hoàng thương. Mà người đó cũng là người có khả năng trở thành người kế thừa của Hoàng thượng nhất. 

Tại sao? Mỗi đời thừa kế Mộc gia mang lấy danh hiệu, đều trùng hợp là Hoàng đế kế vị, không có ngoại lệ. Vì lẽ đó, đây chính là quy định bất thành văn, thành thật mà nói, lấy một đứa bé được bốc thăm tới chọn làm Hoàng nữ là chuyện rất nực cười, nhưng đây chính là mê tín mà.

Mà Mộc Nguyên Khê cũng không biết là, nàng tiện tay với một cái đã bắt đến lại chính là người trọng yếu nhất đời mình. Chính là con gái của Đương kim Hoàng Nữ Đồng Tử Ngọc, khi Mộc Nguyên Khê một tuổi bốc thăm lấy nội tử của mình. Duyên phận định từ 2 tuổi nàng liền được phong làm Hoàng Thái nữ.

Đồng Tử Ngọc chỉ có thể dùng cực kỳ ưu tú để hình dung, mới 6 tuổi nàng đã có thể tinh thông cầm kỳ thi họa, thậm chí ngay cả võ thuật đều học đến thật sự nghiêm túc. Này liền từ khi 2 tuổi liền bắt đầu luyện tập những bài võ thuật, so với Mộc Nguyên Khê còn lợi hại hơn rất nhiều. Tất nhiên, không thể quên Mộc Nguyên Khê là người đã sống hai mươi mấy năm, có căn cơ bẩm sinh nhưng vẫn chỉ cùng Đồng Tử Ngọc sánh vai nhau. Bởi vậy có thể thấy được Hoàng Thái nữ là cỡ nào ưu tú.

Ngoại trừ thân là Hoàng Thái nữ, Đồng Tử Ngọc còn có một người bạn thanh mai là khuê nữ Dương gia Dương Chử Vi, thân phận cũng tương tự với đại gia tộc Mộc gia. Nàng là nội tử của Dương gia, cũng là một hài tử cực kỳ thông minh. Ba người khi còn thiếu thời đều như hình với bóng, chỉ ngoại trừ lúc ngủ, thời gian còn lại đều là cùng ăn cơm, cùng nhau đi học, đồng thời rèn luyện võ nghệ. 

Đừng xem Dương Chử Vi chỉ là một nội tử, võ nghệ cũng chỉ kém Mộc Nguyên Khê và Đồng Tử Ngọc một bậc, vẫn có thể thảnh thơi đánh bại những Hoàng nữ hay công chúa khác. (Ngoại tử được phong hào Hoàng nữ, còn Nội tử thì phong hào Công chúa.)

Ba người tài giỏi ở cùng một chỗ, đều sẽ dẫn đến lòng cố kỵ rất nặng, nhiều người đều muốn chia rẽ các nàng. Trong đó có người cùng tuổi với Mộc Nguyên Khê, Nhị Hoàng nữ Đồng Tử Ngôn. Cũng không biết vì sao tiểu cô nương này lại có nhiều thủ đoạn như vậy, cũng có thể là khả năng thiên phú, thỉnh thoảng sai khiến thuộc hạ mang đến cho ba người các nàng phiền phức, nhưng đều bị cả ba phớt lờ. 

Mộc Nguyên Khê cũng không biết từ lúc nào ánh mắt của mình đều rơi trên người Đồng Tử Ngọc, rõ ràng cả hai đều là ngoại tử, không thể nào đến với nhau được. Thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại có ý niệm, chính mình đối với Đồng Tử Ngọc đã nảy sinh tình cảm không thể nói rõ. 

Nhưng Đồng Tử Ngọc băng thanh, Mộc Nguyên Khê ôn nhu, Dương Chử Vi cởi mở. Ba đứa trẻ thần đồng danh tiếng không ai không biết, mà chỉ có duy nhất Dương Chử Vi là nội tử, càng khiến cho mọi người nhận định, nàng nhất định sẽ là Hoàng Thái Phi tương lai.

Nghe những lời đồn đãi, lại nhìn hai người một ngũ quan tinh xảo, còn nhỏ nhưng nét mặt liền mang theo anh khí. Một khuôn mặt đẹp đẽ khác, dù bây giờ vẫn còn non nớt nhưng đã có thần thái của một mỹ nhân khuynh thành. Hai người đứng cùng một chỗ chính là một đôi trời sinh, Mộc Nguyên Khê cũng có mong muốn như vậy. So với chính mình không thể nói thành lời, cũng không thể đạt được nguyện vọng, không bằng chúc phúc cho hai người như hiện tại. Chính mình chỉ cần đứng ở phía sau, bảo vệ tốt cho các nàng là được rồi.

Nhưng là mình bây giờ còn có cơ hội này sao?... Mộc Nguyên Khê trong nội tâm tự giễu, lập tức rơi vào tăm tối. 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: