Chương 2
Toàn thân từ trên xuống dưới như bị hàng vạn cây kim đâm vào đau nhói, cảm giác đau đớn này có thể so với Địa ngục. Đây là cảm giác duy nhất của Mộc Nguyên Khê, ý thức vẫn còn rất mơ hồ, chống đỡ một hồi nàng rất nhanh lại ngất đi.
Cứ như vậy tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, Mộc Nguyên Khê cũng không biết trạng thái này sẽ còn duy trì đến bao lâu nữa. Thời điểm nàng chân chính tỉnh lại, cảm thấy toàn thân bị nước nóng bao phủ, đầu mũi chỉ toàn mùi vị của thảo dược.
Chính mình vẫn không chết sao? Trong thâm tâm Mộc Nguyên Khê cũng không biết bản thân nên vui hay nên buồn. Trừ mình ra, muội muội mà mình yêu thương nhất, người nhà duy nhất còn sót lại cũng đã không còn.
Vất vả đem mí mắt đang rất nặng nề hé ra một khe nhỏ, trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ, từ từ chớp mắt mấy lần mới dần rõ ràng hơn.
Ánh mắt chuyển động, hiện tại nàng đang ở trong một căn nhà gỗ, cả người bị cố định bởi một thanh gỗ, còn bị buộc chặt bằng băng gạc, ngâm mình trong nước nóng bên trong có thảo dược màu nâu đậm. Muốn đứng dậy thế nhưng thân thể không có sức lực, không thể động đậy. Trái lại bởi vì dùng sức, da thịt toàn thân như muốn vỡ nát, đau đớn kịch liệt khiến gương mặt Mộc Nguyên Khê không khỏi vặn vẹo. Nếu có gương, lúc này vẻ mặt của Mộc Nguyên Khê nhất định sẽ rất dữ tợn đi.
“Nha đầu, ngươi đừng nghĩ lại động, vết thương sẽ nứt ra, đến lúc đó liền chuẩn bị tàn phế luôn đi.”
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giọng điệu này khiến cho Mộc Nguyên Khê nghe xong đều chấn động toàn thân, đau đớn lại tiếp tục kéo đến, khiến Mộc Nguyên Khê phải nhếch miệng nhe răng ra.
“Ôi, ôi, ôi. Nha đầu, thật sự không nghe lời.”
Một khuôn mặt nữ nhân phóng đại trước mắt Mộc Nguyên Khê, nếu có thể cử động, Mộc Nguyên Khê sớm đã phóng ra một chưởng.
Khuôn mặt lui về phía sau, toàn bộ dáng vẻ của nữ nhân đó xuất hiện trong mắt Mộc Nguyên Khê. Nữ tử có ngũ quan phi thường đẹp đẽ, thuộc hàng đại mỹ nhân. Thế nhưng khí tức trên người tản mát, ở hiện đại sẽ trở thành người bị gọi là hồ ly, trong miệng nam nhân sẽ là vưu vật, còn trong miệng những nữ nhân khác là Tiểu Tam.
Nữ nhân này đại khái khoảng trên dưới 30 tuổi, lúc này đang hờ hững đứng trên đất mà đánh giá Mộc Nguyên Khê. Nhìn giữa hai lông mày của nữ nhân này có hoa mai màu đỏ, đại diện cho nữ nhân này chính là nội tử. Nếu như chính nội tử của mình mang dáng vẻ ấy, ngoại tử kia còn không phiền chết. Mỗi ngày đều ở trong lòng đề phòng xem có kẻ khác đến gần lão bà của mình hay không. Mộc Nguyên Khê là vì vị ngoại tử này mà mặc niệm một hồi.
“Khụ… Còn Thanh… Thanh Nhi thì sao?” Mộc Nguyên Khê miễn cưỡng nói ra bằng thanh âm khàn khàn của mình. Mới nói vài tiếng, cổ họng như bị xé rách cực kỳ đau đớn, nữ tử bên cạnh lập tức đưa đến miệng Mộc Nguyên Khê một chén nước mà đổ vào.
Tuy rằng nuốt xuống rất đau đớn, cũng không biết có phải do cuống họng có vết thương hay là do quá lâu không có uống nước. Nói chung một ngụm nước này liền giúp cổ họng Mộc Nguyên Khê thoải mái hơn rất nhiều, sắc mặt cũng dần hòa hoãn lại.
“À… Ngươi đang nhắc đến là Mộc Nguyên Thanh phải không? Muội ấy đang giúp ta thu dọn thảo dược, ngươi đã duy trì trạng thái này hơn một tháng. Nếu như vẫn tiếp tục bất tỉnh, ta đây liền muốn buông bỏ.” Nữ tử đặt một chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện Mộc Nguyên Khê, chính Mộc Nguyên Khê cũng không thể hiểu nổi tại sao chỉ một động tác đơn giản, lại bị nữ nhân này làm đến mê hoặc mười phần. Vì vậy, nàng không thể không nhìn đi chỗ khác, sợ nữ nhân kia lại làm động tác gì khiến ánh mắt nàng bị cuốn vào.
“Haha, tiểu nữ nhân thẹn thùng rồi.” Nữ nhân trêu đùa, điểm điểm lên mũi Mộc Nguyên Khê.
“Cảm giác thế nào?”
“... Toàn bộ… thân thể… có chút… nhói… đau, thân thể… rất nặng… không… có một chút… khí lực.” Cho dù đã uống nước, Mộc Nguyên Khê vẫn không có khí lực, chỉ có thể từ từ nói từng chữ từng chữ một.
“Ừ, tình huống đã đỡ hơn.” Nữ tử từ trong lồng ngực lấy ra một cuốn sổ nhỏ, tựa như đang ghi chép điều gì, vừa viết vừa nói.
“Hiện tại, ngươi là bệnh nhân nặng nhất mà ta từng thấy… Ừ, có thể nói là như vậy… Đại khái, bên ngoài bị thương thảm nhất, toàn thân không có điểm nào không tổn thương đã không nói. Còn có nhiều chỗ thị bị cháy đen, thịt hư cần phải được cạo ra. Trên người đều là vết xước, nhỏ có lớn có, may là đều không có sâu đến mức lộ xương. Những vết thương này cũng đơn giản, rất dễ để chữa trị. Nhưng mà thảm nhất chính là cánh tay phải cùng mắt trái của ngươi. Cánh tay phải có vết thương bị xé rách, nơi bả vai cũng như những bộ phận gần đó hầu như toàn bộ gân cốt đều bị đứt mất. Dù không gãy nhưng thương thế lại rất lợi hại, tuy rằng ta có thể chữa trị nhưng về sau sẽ lưu lại vết sẹo hoặc chứng bệnh mãn tính, rất khó tránh khỏi. Còn mắt trái của ngươi bị một vật nhọn đâm vào, lại không có kịp thời được chữa trị, khả năng về sau sẽ không nhìn thấy được.”
Mộc Nguyên Khê lẳng lặng nghe tình hình của chính mình, cũng không lộ ra chút nào tuyệt vọng hay cảm xúc gì. Chí ít nàng vẫn sống sót, cũng chính là Mộc gia còn có cơ hội tái sinh.
“Đáng thương cho khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn này.” Nữ tử xoa nắn phần mặt không bị thương của Mộc Nguyên Khê, giọng nói tràn đầy tiếc hận.
“Xin hỏi… mất… bao lâu… mới có thể lành lại?” Mộc Nguyên Khê đối với việc gương mặt của chính mình bị phá hủy cũng không có cảm thụ gì. Trải qua lễ rửa tội đẫm máu đó, nàng đã khắc sâu sinh mạng quý giá như thế nào. Hơn nữa, tính mạng này không còn thuộc về riêng nàng nữa rồi, mà buộc hy vọng của tất cả người nhà Mộc gia vào.
“Thương thế của ngươi đều không có tổn thương đến xương, nhưng gân mạch bị hư hao nghiêm trọng. Coi như vẻ ngoài lành lặn, cũng có thể chẳng có khí lực, cần tăng cường phục hồi chức năng. Người bình thường chí ít phải mất đến mấy năm đi, nhưng mà ta xem gân cốt ngươi có tập qua võ thuật, mà còn không tệ đi! Tính toán chắc mất khoảng 2 năm.”
“... Cám ơn …” Mộc Nguyên Khê cảm kích nhìn nữ nhân trước mắt.
“Không cần cám ơn, chẳng qua là ta nhất thời hứng thú, huống hồ còn có người giúp ta thu dọn thảo dược miễn phí đây.” Nữ nhân nhún nhún vai liền đi ra ngoài.
Mộc Nguyên Khê ngơ ngác nhìn trần nhà, ánh mắt chậm rãi trở nên sắc bén. Rốt cuộc là ai lại đối xử với Mộc gia như thế, nàng nhất định phải tìm ra hung thủ.
………..
Thời gian vội vã, năm năm nhanh chóng trôi qua. Một mảnh đất trống lấp đầy lá rụng, một đầu thương buộc bằng đuôi ngựa, nữ tử đang cầm trong tay rõ ràng chỉ là một thanh gỗ dày cực kỳ thô nặng. Nhưng vì động tác của nàng ấy nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, mà lá rụng trên mặt đất đều theo đường múa mà bay lên, lại tựa như một con rồng đang bay lượn vòng quanh nữ tử kia.
“Hô…” Nữ tử dừng lại động tác múa quyền của mình, một nữ hài tử trắng mịn hồng hào, gương mặt như chiếc bánh bao rất dễ thương, chừng 10 tuổi chạy đến.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Thương pháp lại tiến bộ! Thật là lợi hại!” Nữ hài tử vừa nói, vừa đưa đến một chiếc khăn mặt cho nữ tử.
“Cám ơn muội, Thanh Nhi.” Nữ tử mỉm cười, tiếp nhận khăn mặt mà tiểu hài tử mang đến, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên mặt. Cẩn thận tránh đi vị trí mắt trái, vốn dĩ nơi đó mang theo một đồ bịt mắt màu đen, nó giống bị mù.
“Thanh Khê, thân thể có cảm thấy không ổn chỗ nào không?” Một nữ nhân nhàn nhã phẩy quạt mà đi tới.
“Ta không sao, Sơ Tuyết.” Nữ nhân này lắc đầu một cái, không sai, nữ nhân luyện võ kia chính là Mộc Nguyên Khê, tiểu nữ nhân bên cạnh chính là muội muội Mộc Nguyên Thanh 10 tuổi. Mà nữ nhân còn lại chính là người đã cứu hai nàng, tên là Tần Sơ Tuyết, một nội tử, cũng là một thầy thuốc.
“Thực sự là làm người khác kinh ngạc, bỏ ra một năm ngươi liền lấy lại hoàn toàn sức lực, võ công cũng nhanh chóng tiến bộ. Ta dám đánh cuộc trong thiên hạ này, võ công của ngươi có thể đứng vào hàng ngũ 50 vị trí đầu, hơn nữa, ngươi hiện tại mới chỉ 19 tuổi.” Tần Sơ Tuyết vuốt quanh cằm Mộc Nguyên Khê, trên mặt đều là dáng vẻ rạng rỡ. Làm cho Mộc Nguyên Khê cảm thấy nếu như nơi này là phòng thí nghiệm, chính mình cũng phải để cho Tần Sơ Tuyết làm giải phẫu rồi.
“Các ngươi là đang làm gì?” Giọng nói lạnh băng truyền đến, một thân đeo kiếm, cả người nữ nhân đó tỏa ra khí khái đi đến, toàn thân tỏ ra nhàn nhã không giống với khí tức phàm nhân.
“Ôi chao, Tiểu Vũ đã về rồi?” Tần Sơ Tuyết nhào vào trong lòng của nữ tử, mà khuôn mặt lạnh nhạt của nữ tử kia cũng hòa hoãn trở lại lộ ra nét mặt ôn hòa. Mục Vũ, một ngoại tử võ công cao cường, luôn đúng giờ rời đi rồi đúng giờ trở về nhà, cùng Tần Sơ Tuyết là một đôi thê thê.
Thời gian này, võ công của Mộc Nguyên Khê tiến bộ thần tốc cũng không thiếu phần Mục Vũ chỉ điểm. Tuy nói Mục Vũ không có ý định thu nhận đồ đệ, nhưng Mộc Nguyên Khê đã sớm đem Mục Vũ coi như sư phụ chưa thừa nhận của chính mình.
“Nguyên Khê, cái này cho ngươi.” Lúc nói chuyện cùng Mộc Nguyên Khê, Mục Vũ liền khôi phục trở về dáng vẻ lạnh băng nguyên bản. Biến hóa này Mộc Nguyên Khê đã sớm thành thói quen, bởi vì nàng biết Mục Vũ chỉ dành ôn nhu cho Tần Sơ Tuyết.
“Cảm tạ Mục tỷ.”
Tiếp nhận mộc bài to bằng lòng bàn tay từ Mục tỷ, mặt trên có chạm khắc đặc biệt của Liệt An quốc. Đây là… mộc bài nhập thành để thi cử của Liệt An quốc.
Ở Liệt An quốc, mặc dù làm quan không phân biệt nội tử hay ngoại tử, nhưng đều phải dựa vào mộc bài này để đi vào. Đây là quy định không thể thay đổi. Vốn đang sầu não làm sao đem vật này chiếm về, không nghĩ đến Mục tỷ lại mang đến kinh hỷ này cho mình. Phải biết mộc bài này, cả nước trên dưới chỉ có một ngàn cái, cũng chính là mỗi năm chỉ có một ngàn thí sinh có thể tiến vào trường thi, có thể nói là quý hiếm vô cùng.
“Tiểu Vũ đúng là rất thương yêu Thanh Khê đi. Nhân gia ghen tỵ!” Tần Sơ Tuyết ôm lấy cổ Mục Vũ, ở trên gương mặt nàng hôn một cái. Mộc Nguyên Khê không cảm thấy kinh ngạc, nhìn sắc mặt Mục Vũ trắng nõn nhanh chóng đổi thành hồng thuận, vội ho khan một tiếng.
“Nguyên Khê, ngày mai ngươi lập tức lên đường đi, nhớ chuẩn bị hành lý thật kỹ.” Vô vị nói xong, Mục Vũ khom người đem Tần Sơ Tuyết ôm lấy, chạy nhanh vào nhà gỗ nhỏ.
“Vũ tỷ tỷ cùng Tuyết tỷ tỷ đang làm gì? Muội cũng đi cùng nữa.” Tiểu nữ nhân ngây thơ nghiêng đầu hỏi, nhấc chân liền muốn chạy về phía nhà gỗ. Mộc Nguyên Khê nhanh tay lẹ mắt bắt muội ấy lại.
“Mục tỷ cùng Tần tỷ chính là đang… thảo luận việc trong nhà, chúng ta không thể đi quấy rối.” Thân là người tập võ, tai mắt cũng mẫn cảm hơn bình thường. Huống hồ, từ nhỏ Mộc Nguyên Khê đã sớm nghe thấy một ít âm thanh không hài hòa phát ra từ nhà gỗ, nhưng lại không thể cùng Mộc Nguyên Thanh giải thích rõ, tùy tiện tìm một cái cớ vậy.
“Được, vậy muội tiếp tục đi phân loại thảo dược.” Mộc Nguyên Thanh cũng không tìm hiểu tiếp nữa, một hài tử mười tuổi rất nhanh bị dời đi sự chú ý, hướng về thảo được đang được chất thành đống lớn cách đó không xa mà chạy tới.
Mộc Nguyên Khê nhìn Mộc Nguyên Thanh rời đi, âm thầm cười khẽ. Đem thương gỗ bên cạnh, vận khinh công bay lên tảng đá lớn cao vót, nhìn xuống thị trấn nhỏ phía dưới. Mộc Nguyên Khê nắm chặt mộc bài trong tay.
Liệt An quốc, rốt cuộc phải trở về rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)