Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 5

1136 0 28 0

Chương 5

Vừa đến giờ Dần, Mộc Nguyên Khê liền mở mắt ra, từ trên tháp quý phi ngồi dậy, động tác của nàng rất nhỏ vì lẽ đó không có đánh thức đến Nguyệt Lâm. Chỉnh lý y phục xong, Mộc Nguyên Khê liền nhanh chóng trở về quán trọ của mình. Qua một khắc nữa, kỳ thi sẽ bắt đầu, nhất định phải giả trang thật tốt mới được.

Ngoại trừ một số cửa hàng bắt đầu kinh doanh, dòng người hiện giờ cũng không coi là đông. Lách người một cái liền tiến về gian phòng của mình, nhìn Mộc Nguyên Thanh vẫn còn đang ngủ say, bất đắc dĩ cầm lấy chăn mền bị muội ấy đá rơi xuống dưới đắp lên, Mộc Nguyên Khê mới bắt đầu đem lớp ngụy trang của mình thanh tẩy.

Lớp trang điểm bị loại bỏ để lộ ra gương mặt thanh tú, thế nhưng Mộc Nguyên Khê cũng không ngừng động tác của mình, mà tiếp tục hóa trang. Một chút trang điểm, cả gương mặt đều mang nét thanh tú như trước. Chỉ trong chớp mắt, Mộc Nguyên Khê liền biến trở về nữ tử thanh tú mang theo muội muội lúc trước. 

Trang điểm xong, Mộc Nguyên Khê mới cầm lấy đồ bịt mắt, bao lấy mắt trái đang nhắm lại, phía trên khoảng ba phân có một vết sẹo. Mộc Nguyên Khê cầm một hộp thuốc mỡ bôi lên một lớp mỏng, lúc này mới tiếp tục đeo đồ bịt mắt.

“Hô....” Rốt cục cũng xong, Mộc Nguyên Khê nhẹ nhàng thở phào, lúc này mới dặn tiểu nhị ngoài cửa chuẩn bị điểm tâm. Sau đó đi đến bên người Mộc Nguyên Thanh,

“Thanh Nhi, tỉnh lại đi, nên rời giường rồi.”

“Ưm…” Mộc Nguyên Thanh lẩm bẩm một tiếng, lúc này mới hí hí mở đôi mắt nhỏ, xoa xoa mắt, nói lầm bầm,

“Ơ… tỷ tỷ… Hiện tại… còn rất sớm mà…” 

Mộc Nguyên Khê thở dài, xác thực so với thường ngày, Thanh Nhi tỉnh lại sớm hơn nửa canh giờ. Thế nhưng, nàng cần phải đi thi, nhất định phải đánh thức Thanh Nhi trước đã. Nếu không một đứa bé đợi ở đây sẽ làm người khác rất lo lắng.

“Thanh Nhi, tỉnh lại, một lát nữa tỷ tỷ phải ra ngoài, hôm nay liền tỉnh sớm hơn một chút đi.”

“A… Được…” Mộc Nguyên Thanh lẩm bẩm, ngay thời điểm Mộc Nguyên Khê cho rằng nàng lại muốn nằm xuống một lúc, từ từ nhảy xuống giường, ngáp một cái rồi đi rửa mặt.

Mà lúc này, tiểu nhị cũng sớm đem đến hai lồng bánh bao hấp cùng một bình sữa đậu nành, và một ít món ăn phụ.

“Thanh Nhi, tỷ tỷ một chút nữa muốn đi ra ngoài, trước buổi trưa sẽ trở lại, muội không nên chạy loạn. Ở đây luyện chữ một chút hay nghiên cứu những y thư kia. Buổi chiều tỷ tỷ về, lại mang muội ra ngoài chơi.” Gắp cho Mộc Nguyên Thanh một quả trứng, Mộc Nguyên Khê dặn dò nàng. Mặc dù biết Nguyên Thanh thật ngoan, sẽ không chạy loạn, nhưng ở đây có nhiều người rất phức tạp, khó tránh được sẽ không có gì bất ngờ xảy ra. 

“Vâng, vâng… Thanh Nhi biết…” Cái miệng nhỏ của Mộc Nguyên Thanh vừa ăn bánh bao nóng, hai gò má vì nhai mà nhẹ nhàng di chuyển, càng đáng yêu. Hơn nữa lại ngoan ngoãn gật đầu, khiến Mộc Nguyên Khê không nhịn được mà nặn nặn gò má Mộc Nguyên Thanh.

Nhanh chóng giải quyết xong điểm tâm, Mộc Nguyên Khê vuốt đầu Mộc Nguyên Thanh, đem giấy mực cùng với mộc bài chuẩn bị kỹ càng. Chờ Mộc Nguyên Thanh ăn no sau đó mới gọi tiểu nhị thu dọn bát đĩa, xác định tiểu muội muội vâng lời của mình đang ngồi yên trên ghế luyện chữ, Mộc Nguyên Khê mới đeo tay nải đi ra ngoài.

Đến trường thi, nơi đó đã có không ít người, nội tử cũng có mà ngoại tử cũng có. Khóa này, nội tử đặc biệt nhiều đi… Mộc Nguyên Khê quan sát một chút, mười thí sinh dự thi lại có sáu nội tử, cũng chính là cuộc thi lần này số lượng nội tử so với ngoại tử nhiều hơn thật hiếm thấy. Nếu như trước đây, mười thí sinh thì bên trong chỉ có ba nội tử đã là rất hiếm lạ, lần này lại trực tiếp nhiều hơn hai, ba lần.

“Xin lấy mộc bài ra.” Thị vệ dùng chuôi kiếm ngăn Mộc Nguyên Khê lại.

“A… Xin lỗi.” Mộc Nguyên Khê đem mộc bài đưa cho thị vệ xem, nhìn thị vệ ghi lại tên giả của mình “Mộc Khê”, sau đó thuận lợi đi theo cung nữ đến hoa viên. Bên trong đã có không ít người, đứng túm năm tụm ba thành nhóm, xem ra không ít người đã quen biết nhau từ trước. 

Mộc Nguyên Khê lẳng lặng đi đến một góc chờ cuộc thi bắt đầu, thuận tiện quan sát bốn phía một chút. Nàng nhớ nàng đã từng đi qua nơi này, tuy nói cảnh vật và kiến trúc không khác là mấy, thế nhưng người ở chỗ này cũng không giống trước.

“Tất cả mọi người mời theo ta.” Một người mặc áo màu xanh lam, đại diện cho cung nữ cao đẳng. Nữ tử đi tới, Mộc Nguyên Khê nhận ra, nàng gọi là Lam Hề, người tâm phúc bên cạnh Nữ Hoàng. Nghe nói là người cùng Nữ Hoàng lớn lên từ nhỏ, đối với Nữ Hoàng trung thành tuyệt đối.

Tất cả mọi người đứng dậy theo bước chân của Lam Hề, Mộc Nguyên Khê đi ở phía sau cùng, chậm rãi thưởng thức. Lúc này, bên cạnh có một đám người khác đi qua, Mộc Nguyên Khê mới nhớ đến hôm nay cũng là ngày thi của võ quan, bên trong cũng có không ít nội tử. Năm nay như thế nào nội tử lại nhiều đến như vậy, đều rất hiếm lạ.

Kỳ thi ở Liệt An Quốc không giống như khoa cử thông thường phải trải qua rất nhiều trình tự, mà trực tiếp tiến vào cung điện do Nữ Hoàng giám thị. Trong ngày liền công bố ba người đứng đầu, ba ngày sau liền công bố những thí sinh trúng cử còn lại, vì lẽ đó quy trình thi cực kỳ nhanh chóng.

Lúc này trên cung điện, vốn là nơi lâm triều đã bày ra gần 500 cái bàn cùng đệm ngồi cho thí sinh. Hai bên này có rất nhiều quan chức đứng, đều là giám thị, chỉ cần gian lận, quay cóp liền mất đi tư cách, đặc biệt là vĩnh viễn mất đi tư cách thi sau này. Cũng chính là chỉ cần thí sinh gian lận một lần, liền không có cơ hội thứ hai nữa.

Mộc Nguyên Khê đi đến cái bàn bên phải phía sau liền đứng lại, không có ai ngồi xuống, bởi vì một lát khi Nữ Hoàng giá lâm, nếu như hoảng loạn mà đứng dậy là chuyện rất thất lễ.

Khoảng chừng một khắc, 

“Nữ hoàng giá lâm!” Tiếng truyền vang dội nhắc nhở mọi người, người nắm quyền lực cao nhất Liệt An Quốc đã đến.

“Bái kiến Nữ Hoàng.” Tất cả mọi người đều chắp tay thi lễ.

“Các vị, hãy bình thân.” Nữ Hoàng Đồng Văn Linh đi đến trước ghế rồng, mới xoay người ôn hòa nói.

“Tạ ơn bệ hạ!”

Mộc Nguyên Khê ngồi trên đệm, lấy chính mình giấy mực ra, cung nữ ở mỗi một bàn thả một túi giấy, đề thi liền đựng ở bên trong túi giấy, cũng là để phòng ngừa người được phát đầu tiên xem bài thi trước, ảnh hưởng đến sự công bằng của kỳ thi.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã có đề thi trên bàn, Đồng Văn Linh hướng về Lam Hề gật đầu. Lam Hề liền tiến lên trước một bước, lớn tiếng tuyên bố.

“Hiện tại, kỳ thi bắt đầu.”

Nhìn tất cả mọi người nhanh chóng lấy đề thi ra, đề bút bắt đầu viết, Mộc Nguyên Khê cũng không gấp gáp mà từ từ nhìn toàn bộ nội dung đề thi một lần, mới bắt đầu viết.

Chẳng mấy chốc ở trên cùng điện chỉ còn lại tiếng giất bút ma sát soàn soạt, thời gian thi nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua. 

Mộc Nguyên Khê để bút xuống, liền có cung nữ đến hỏi thăm, xác nhận đã hoàn thành bài thi sẽ đưa đến trước mặt Đồng Văn Linh. Lúc này đã có không ít thí sinh nộp bài thi, nhìn khay trong tay Lam Hề chồng chất bài thi là hiểu được.

“Đã đến giờ, tất cả mọi người dừng bút.” Lam Hề cất tiếng, đồng thời cung nữ cũng đem tất cả bài thi, mặc kệ có xong hay không thu lại mang đến trước mặt Đồng Văn Linh.

Mộc Nguyên Khê nhìn thấy có mấy người vẻ mặt đưa đám, liền biết các nàng không phải không viết xong bài thi mà chính là qua loa phần cuối, trong lòng các nàng cảm thấy tiếc hận. Khi thi nghĩ quá nhiều hoặc thao thao bất tuyệt không phải là tốt, dù sao thời gian Nữ Hoàng nhìn đến là có hạn, viết nhiều trái lại Nữ Hoàng sẽ không xem đến hết, viết ngắn gọn dễ hiểu trái lại có nhiều điểm lợi.

Đợi gần nửa canh giờ, Đồng Văn Linh thả xuống bài thi cuối cùng, lúc này mới nói,

“Rất cảm tạ các vị lần này đến tham gia thi cử, hiện tại công bố ba người đứng đầu… Vị trí thứ ba Lý Ngôn Hề, vị trí thứ hai Tô Thiên Lâm, vị trí đầu bảng Mộc Khê.”

Lý Ngôn Hề, Tô Thiên Lâm? Mộc Nguyên Khê không có chú ý đến vị trí đầu bảng của mình, nàng ngạc nhiên chính là vị trí thứ hai cùng vị trí thứ ba rõ ràng đều là nội tử. Hơn nữa, Tô Thiên Lâm thân là hòn ngọc quý trên tay tướng quân Tô Thần, lại để nàng tham gia khoa cử. Còn có Lý Ngôn Hề là nội tử, cũng là thiên kim của Lý thượng thư. Tất cả đều là nữ nhi bảo bối của đại quan triều đình. Chuyện gì thế này?

“Mộc Khê các hạ… Mộc Khê các hạ…” Lúc này bên tai truyền đến âm thanh hô hoán, Mộc Nguyên Khê lấy lại tinh thần mới phát hiện ánh mắt mọi người đều ở trên người mình. Mà hai người kia cũng đã đứng ở phía trước, còn thiếu mỗi bản thân, vội vã đứng lên bước nhanh đến.

“Thất lễ.” Mộc Nguyên Khê hướng về mọi người chắp tay, trên mặt mang nụ cười áy náy.

“Được rồi, chúng ta chúc mừng ba vị trở thành ba người đứng đầu, xin mời ba vị đợi một lát. Lam Hề, hiện tại ngươi mang những người còn lại đi xuống đi.” Đồng Văn Linh nói.

“Vâng, bệ hạ,” Lam Hề mang theo những thí sinh không phải trong danh sách ba người đứng đầu rời đi. Mộc Nguyên Khê không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy những nội tử kia nhìn về phía mình, ánh mắt vô cùng ai oán. Mà hai nội tử dùng ánh mắt đố kỵ nhìn nàng, mới thật sự là kỳ quái.

“Bệ hạ, người đã dẫn tới.” Lúc này, một cô gái cũng mặc áo lam đi đến, nàng cùng Lam Hề giống nhau, đều là một trong những cung nữ đắc lực của Đồng Văn Linh, tên là Lục Doanh.

Phía sau Lục Doanh có ba người đi theo, theo suy đoán thì đây là ba người đứng đầu trong kỳ thi võ. Dù sao nghe bước chân của các nàng cũng biết là người tập võ, bên trong lại có một nội tử. Đối với Mục Thanh Lê có một chút ấn tượng, hẳn là thiên kim của một vị tướng quân nào đó, thế nhưng là ai thì Mộc Nguyên Khê lại không nhớ rõ.

“Chúc mừng sáu vị, ba vị trí đứng đầu Văn Khoa cùng với ba vị trí đầu bảng Võ Khoa. Ngày hôm nay, ngoại trừ công bố ba người đứng đầu của hai kỳ thi ra, còn có một việc vô cùng trọng yếu. Ngọc Nhi, ra đây đi.” Đồng Văn Linh mỉm cười nói, theo lời của nàng, Mộc Nguyên Khê cảm nhận được tâm tình vô cùng kích động và khát vọng của ba người đứng đầu Văn Khoa cùng Võ Khoa. Nhìn chằm chằm màn che bên phải Nữ Hoàng. 

Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt?

Lúc này, màn che phía bên phải Đồng Văn Linh được hai cung nữ kéo ra. Một tuyệt sắc giai nhân bước ra, tóc dài đen nhánh, ngũ quan tinh xảo giống như tiên nữ, vóc người cao gầy hoàn mỹ, mặc áo choàng trắng ở giữa có hình rồng vàng. Toàn bộ khí chất làm cho người ta cảm thấy vừa lạnh lùng vừa quý phái, bất kể là nội tử hay ngoại tử đứng bên cạnh này đều sẽ thấy mặc cảm.

Thế nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt mỹ nữ không thay đổi, tựa như mặc kệ làm cái gì đều không thể lay chuyển được sự hờ hững trên gương mặt nàng.

Nhìn thấy cô gái này, thân thể Mộc Nguyên Khê run rẩy một hồi, cô gái này… vẫn là người mà nàng tâm tâm niệm niệm… có tình cảm đặc biệt. Đồng Tử Ngọc!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: