Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 9

1348 0 26 0

Chương 9

Mộc Nguyên Khê ngưng thần lắng nghe âm thanh bên ngoài, xác nhận không có động tĩnh gì, lúc này mới bóp nát viên cầu. Mà viên cầu này dùng vật liệu đặc biệt chế thành, trong lõi có chừa một khoảng không, có thể dùng để truyền tin tức. Đây là phương thức truyền tin độc nhất mà Ôn Thanh Đường dùng.

Nàng từ bên trong viên cầu lấy ra một tờ giấy, trên mặt chỉ viết 12 chữ,

“Gián điệp đã giết, trùng kêu người đến, vạn sự không từ.”

Dùng nội lực đem từ giấy vụn nát đốt dưới ánh nến, lúc này Mộc Nguyên Khê mới nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Mà ở bên ngoài, Đồng Tử Ngọc không có nhàn nhã như Mộc Nguyên Khê. Lúc này nàng đang bị không ít nội tử vây quanh, những nội tử này đều là thiên kim của các đại thần trong triều. Mà mục đích của các nàng, Đổng Tử Ngọc minh bạch trong lòng, nhất định là vì vị trí Trắc Phi mà đến. Chỉ cần ở địa vị Trắc Phi, dù là lẽ thì vị trí cũng không khác biệt. Không bị xem là kẻ địch của Vương Phi, ai bảo nhân gia lại là ngoại tử làm gì.

Miệng nhỏ của Đồng Tử Ngọc liên tục uống rượu, cứ như vậy uống rất nhiều. Thế nhưng, lại không có một chút say rượu nào, chỉ là gương mặt không cảm xúc mà nhìn mọi người trước mắt. Những nội tử đang cố gắng làm nổi bật sự hiện diện của chính mình trước mặt Đồng Tử Ngọc, không hề biết người kia căn bản không nhìn đến, mà là đang trầm tĩnh suy nghĩ trong lòng.

“Ô! Điện hạ!” Dương Chử Vi vẫy tay đi tới.

“Hả?” Đồng Tử Ngọc nâng hai mắt lên, khẽ nói.

“Điện hạ! Người nên về động phòng rồi, tân nương tử còn đang đợi người đây.” Dương Chử Vi vỗ vỗ vai Đồng Tử Ngọc, cười nói.

Đồng Tử Ngọc biết Dương Chử Vi đang giúp mình giải vây, bởi vì lấy dáng vẻ chẳng hề say rượu của nàng mà rời đi, đối với người khác thật không tôn trọng. Tuy rằng chính nàng không để ý, nhưng cũng không thể không cấp mặt mũi cho người khác. 

“Mẫu hoàng, Mẫu hậu, nhi thần xin phép cáo lui.” Đồng Tử Ngọc đến trước mặt Đồng Văn Linh chắp tay nói.

“Haha, lui đi, lui đi.” Đồng Văn Linh lúc này sắc mặt khẽ hồng nhạt, có chút thâm thúy mà vẫy tay.

“Bệ hạ, Người không thể uống nữa.” Hoàng hậu Chung Dao cau mày lên tiếng ngăn lại động tác còn muốn uống tiếp của Đồng Văn Linh, đồng thời quay lại nói với Đồng Tử Ngọc,

“Nhanh đi, không nên để nàng chờ đợi.” 

“Vâng.”

“... Như vậy thực sự được không? Mấy hài tử này.” Chung Dao lướt nhìn bóng lưng của Đồng Tử Ngọc cùng Dương Chử Vi mà thở dài. 

“Vận mệnh không phải thứ chúng ta có thể chi phối được.” Đồng Văn Linh vỗ nhẹ lên bàn tay của Chung Dao, thấp giọng an ủi. Sau đó quay đầu lại nói với nữ quan bên cạnh,

“Bãi giá, hồi cung.”

“Tuân mệnh. Bãi giá!”

Ở trên đường yên tĩnh,

“Ha, vậy ta đi trước đây, sau đó không còn là chuyện của ta nữa rồi.” Dương Chử Vi ngáp một cái nói.

“Được…” Đồng Tử Ngọc gật đầu, đối với thái độ lạnh nhạt của Dương Chử Vi, Đồng Tử Ngọc đã sớm quen thuộc. Nàng quay đầu liền từ cửa hông phủ hoàng nữ rời đi. Dù sao muốn từ cửa chính đi ra ngoài, nhất định phải trải qua phòng khách chính, lúc đó tất nhiên không thể đi được nữa.

Đồng Tử Ngọc đến ngoài cửa phòng Mộc Nguyên Khê, nhìn thấy Liên Thanh đang đứng canh.

“Điện hạ, phò mã ngủ rồi.” Liên Thanh cúi người nói.

“Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Đồng Tử Ngọc đẩy cửa ra đi đến phía trước cửa sổ, nhìn Mộc Nguyên Khê đang nhắm mắt hít thở đều. Trong mắt đều đang đánh giá, giống như rất nghiêm túc nhìn toàn bộ đường nét Mộc Nguyên Khê. Một lát sau mới rời khỏi đầu giường đi vào thư phòng.

Nên vui mừng với chính kỹ thuật hóa trang ưu tú của mình sao? Mộc Nguyên Khê ở thời điểm Đồng Tử Ngọc đẩy cửa vào liền tỉnh, nhưng cũng không có động tác nào. Chỉ là thời điểm nàng ấy rời đi mới mở mắt ra, rất nhanh liền nhắm lại.

Lúc Mộc Nguyên Khê mở mắt một lần nữa đã là buổi trưa hôm sau. Chính mình lại ngủ nướng, đây là lần ngoại lệ từ khi tiến cung lúc bé cũng chưa từng có. Là do tác dụng của huân hương, hay là do tâm lý đây? Mộc Nguyên Khê tự giễu.

“Phò mã, ngài tỉnh rồi.” Vốn đứng bên cạnh giường, Liên Thanh thấy Mộc Nguyên Khê mở mắt ra, liền tiến về trước nói.

“Điện hạ đâu?” Mộc Nguyên Khê nâng người dậy hỏi.

“Điện hạ đã tỉnh, đang ở bên ngoài đọc sách.” Liên Thanh vừa thay y phục giúp Mộc Nguyên Khê vừa giải thích.

“Tối hôm qua làm sao không đánh thức ta dậy.” Mộc Nguyên Khê chỉnh lại vạt áo hỏi, tuy rằng bản thân biết rõ nhưng không hỏi sẽ rất lạ lùng.

“Xin phò mã thứ tội, là Điện hạ thấy phò mã đã ngủ say, liền dặn nô tỳ không cần đánh thức ngài.” Liên Thanh áy náy quỳ xuống, được Mộc Nguyên Khê nhanh tay đỡ dậy.

“Không quan trọng, nếu đã là Điện hạ nói tất nhiên không trách được ngươi. Điện hạ còn dặn dò điều gì không?”

“Còn dặn nếu như phò mã tỉnh, liền mời đến chỗ Điện hạ.”

“Ta biết rồi.” Mộc Nguyên Khê nhanh chóng rửa mặt, lau sạch giọt nước trên mặt cùng tay, quay lại nói với Liên Thanh,

“Dẫn đường đi.”

“Vâng.”

Mộc Nguyên Khê nhìn bốn phía, thời điểm Mộc gia xảy ra chuyện Đồng Tử Ngọc vẫn chưa có phủ đệ của riêng mình, vẫn ở Đông cung trong hoàng cung. Bây giờ được đưa đến nơi này, đối với lần đầu tiên quan sát, Mộc Nguyên Khê mới cảm thán diện tích của phủ đệ Hoàng Thái Nữ, thật sự lớn vô cùng. Tuy rằng không sánh được với Hoàng cung, nhưng Mộc Nguyên Khê có thể khẳng định đây là phủ đệ lớn nhất trong kinh thành.

Khắp nơi đều rất sạch sẽ, cung nữ đang chuẩn bị làm công việc quét tước của mình, có thể thấy đâu vào đấy, xem ra được quản lý rất chặt chẽ.

“Phò mã, Điện hạ đang ở đó.” Liên Thanh ra hiệu phía trước.

Mộc Nguyên Khê nhìn về phía trước có một cái lương đình, Mộc Nguyên Thanh có thể nhìn thấy bên trong có hai người, một người là Đồng Tử ngọc, một người khác là Dương Chử Vi. Thế nhưng… lương đình này được nước bao quanh, không có đường bắt ngang qua. 

“Chính ta… làm sao đi qua đây…” Mộc Nguyên Khê cười khổ nói.

“Cái này…” Liên Thanh nhìn hồ nước một chút, ít nhất cũng cách hai mươi thước, cũng rất khổ não. Điện hạ cùng Dương tướng quân đều là dùng khinh công để qua, chính mình cũng không có võ công, làm sao bây giờ? Lớn tiếng gọi sao?

Mộc Nguyên Khê không thấy Liên Thanh đang xoắn xuýt, nàng nhìn thấy động tác thân mật của hai người đang ngồi trong lương đình, trong lòng dị thường xót xa. 

Ở trong lương đình,

“A! Tử Ngọc a! Phò mã nhà ngươi đến rồi!” Dương Chử Vi thả bảo kiếm đang lau sạch trên tay xuống, ngẩng đầu ra hiệu vị trí của Mộc Nguyên Khê một hồi, sau đó cười nói,

“Là thăm dò sao?”

“... Không biết.” Đồng Tử Ngọc lạnh nhạt nói.

“Phốc… Ngươi không đi nhìn sao.” Dương Chử Vi bĩu môi.

“Không nhìn ra trên mặt có thuật dịch dung, nhưng có thể là dùng vật liệu đặc biệt.” Đồng Tử Ngọc đặt chén trà xuống mới nói.

Thế nhưng, Dương Chử Vi cũng không quan tâm đến nội dung mà Đồng Tử Ngọc đang nói, chỉ nhíu mày kinh ngạc nói,

“Ngươi còn nói nhiều như vậy làm gì? Hôm nay không uống thuốc sao? Hay là lại phát sốt rồi?” Nói đến, Dương Chử Vi còn nghĩ lấy tay để lên trán Đồng Tử Ngọc. Bình thường Đồng Tử Ngọc nói chuyện tuyệt đối không nhiều hơn 5 chữ, ngắn gọn đanh thép. Chỉ có hai ngoại lệ, một là khi tảo triều, một khi khác chính là thời điểm nói đến nàng ấy. 

“Đi đón nàng ta.” Đồng Tử Ngọc không đáp lại Dương Chử Vi, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

“Được, được, thật sự coi ta là hạ nhân nha.” Tuy Dương Chử Vi lầm bầm trong miệng, nhưng vẫn đứng lên nhấc nhẹ vài bước liền đến trước mặt Mộc Nguyên Khê, đưa tay ra,

“Đến đây, ta mang ngươi qua.”

“Tạ… Cảm tạ…” Mộc Nguyên Khê nắm tay Dương Chử Vi, để nàng ta ôm hông của mình đi đến lương đình.

Võ công của Chử Vi tiến bộ rất nhiều rồi. Lúc Mộc Nguyên Khê đang cảm thán, cũng không chú ý ánh mắt của Dương Chử Vi đang đánh giá chính mình, lại có chút thất vọng.

Thật cứng ngắc, thật sự không biết võ công sao? Hay là vẫn giả vờ?

“Điện hạ.” Chân vừa chạm đất, Mộc Nguyên Khê liền nhanh chóng chỉnh lý trang phục, sau đó hướng về Đồng Tử Ngọc chắp tay nói.

“Ôi chao, đừng chú ý đến nàng ta, ngồi xuống, ngồi xuống.” Dương Chử Vi vỗ vỗ vào chiếc ghế, sau đó liền tùy tiện ngồi ở một cái ghế khác.

Mộc Nguyên Khê do dự nhìn Đồng Tử Ngọc vẫn đang chăm chú đọc sách nhưng vẫn ngồi xuống, tay liền bị nhét một tách trà.

“Uống trà, uống trà, là Long Tỉnh thượng hạng.” Dương Chử Vi cười nói, lại uống một ngụm trà. 

“Cảm tạ. Xin hỏi gọi ta đến là có chuyện gì không?” Mộc Nguyên Khê mỉm cười nói.

“Làm tốt bổn phận của ngươi, đợi đến thời điểm Cô đăng cơ, liền trả tự do cho ngươi.” Lần này chính là Đồng Tử Ngọc mở miệng nói,

“Vâng, hiểu rõ.” Mộc Nguyên Khê gật đầu nói.

“Ồ, ngươi không có yêu cầu gì sao?” Dương Chử Vi hơi nhướng mày nói.

“Tại hạ chỉ hy vọng Điện hạ có thể bảo vệ tốt muội muội của mình.” Mộc Nguyên Khê lăn lăn tách trà, mỉm cười nói.

“Tự nhiên.” Đồng Tử Ngọc để tách trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía Mộc Nguyên Khê, ánh mắt kia khiến tim Mộc Nguyên Khê đập lệch nửa nhịp. 

“Ta sẽ không can thiệp hoạt động của ngươi, chỉ cần ngươi không đi trêu chọc người không nên, tất cả những yêu cầu của ngươi ta sẽ đáp ứng, thế nhưng nhớ cho kỹ… Ngươi chính là đại diện cho thân phận của Cô, vì lẽ đó chú ý mỗi lời nói hành vi của mình.” 

“Vâng, Điện hạ.” Mộc Nguyên Khê gật đầu tán thành.

Trên tay trắng nõn của Đồng Tử Ngọc xuất hiện một viên thuốc, được bắn chính xác vào chén trà của Mộc Nguyên Khê. Ngay cả một giọt nước trà cũng không bắn lên, viên thuốc kia lập tức hòa vào nước hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì. Nếu Mộc Nguyên Khê không thấy Đồng Tử Ngọc lấy ra, coi như là người tập võ cũng bị hạ độc mà thần không biết quỷ không hay.

“Uống hết đi.” Đồng Tử Ngọc thu tay về, lạnh lùng phun ra ba chữ này. Ở bên cạnh, Dương Chử Vi khẽ nhếch miệng định lên tiếng nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng chỉ im lặng mà nhìn.

“.........” Mộc Nguyên Khê nhìn màu xanh lục trong tách trà vẫn còn nguyên, tuy rằng đã ở cùng Tần Sở Tuyết lâu như vậy, cũng ít nhiều biết một vài loại thảo mộc hoặc thuốc, có điều viên thuốc này Mộc Nguyên Khê lại không biết. Những thứ không biết đều khiến người ta sợ hãi, nhất là khi biết được chén thuốc ngay trước mắt rõ ràng có độc, nhưng chính mình phải tự tay đưa vào miệng.

Có điều Mộc Nguyên Khê không sợ, vì Đồng Tử Ngọc cái gì nàng cũng có thể làm. Trầm mặc một chút, Mộc Nguyên Khê mặt không biến sắc liền trong một hớp uống hết chén trà, đem cốc trà nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.

“Cảm tạ Điện hạ ban thưởng.” 

“... Loại độc này có tên là Thất Tinh, mỗi tháng đều cần uống thuốc giải một lần. Nếu không đúng thời điểm uống thuốc, sau bảy ngày, cánh tay hiện lên bảy nốt, liền mất mạng.” Đồng Tử Ngọc nhìn động tác dứt khoát của Mộc Nguyên Khê, lạnh nhạt nói ra lợi hại của chất độc.

“Vâng.” Mặt Mộc Nguyên Khê vẫn không biến sắc, hỗ trợ người được chọn là trách nhiệm của Mộc gia, cũng chính là trách nhiệm của nàng. Coi như không có thuốc độc này, nàng cũng sẽ giúp Tử Ngọc lên ngôi Hoàng đế, diệt trừ tất cả những phiền toái bên cạnh nàng.

“Chử Vi, đưa nàng trở về.”

“Được, được, được, Hoàng Thái Nữ đại nhân.” Dương Chữ Vi vuốt vuốt tóc, ôm eo Mộc Nguyên Khê, phi thân rời đi.

Đồng Tử Ngọc nhìn hai bóng người bay trên mặt nước, tay bên trong ống tay áo nắm chặt. Ngươi… cuối cùng có phải là nàng không?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: