Chương 7
Mộc Nguyên Khê mang theo Liên Thanh cùng với một vài thị vệ hoàng cung trở về quán trọ.
“Cái kia… Ta tự đi vào là được rồi, ta sợ muội muội của ta sẽ bị dọa…” Mộc Nguyên Khê nhìn mấy thị vệ mang đao phía sau cười khổ nói.
“Tất nhiên được, thế nhưng hy vọng ngài có thể mau chóng trở lại.” Liên Thanh khẽ khom người nói.
Mộc Nguyên Khê đi vào đóng cửa lại, liền thấy thân ảnh mềm mại của Mộc Nguyên Thanh gục trên bàn.
“Tỷ tỷ!” Mộc Nguyên Thanh vừa nhìn thấy Mộc Nguyên Khê liền nhảy lên, chạy đến bên cầm lấy áo của nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao trở về muộn vậy. Thanh Nhi thật đói bụng.”
“Xin lỗi Thanh Nhi, bởi vì tỷ gặp một số việc bất ngờ. Trước khi lên đường, muội còn nhớ điều đã ước định cùng tỷ sao?” Mộc Nguyên Khê cúi người xuống ở đối diện nhìn Mộc Nguyên Thanh, ngón tay út lại hướng về Mộc Nguyên Thanh.
“Bây giờ tỷ tỷ là Mộc Khê mà muội là Mộc Thanh, cứ như vậy cải danh nhưng không được quên họ tên chính mình bởi vì một ngày nào đó chúng ta có thể khôi phục họ tên gốc.” Mộc Nguyên Thanh ngoan ngoãn lặp lại cho Mộc Nguyên Khê.
“Thanh Nhi ngoan nhất, nhưng mà cái này tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, nếu không chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.” Mộc Nguyên Khê nhẹ vuốt đầu Mộc Nguyên Thanh bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó dắt tay Mộc Nguyên Thanh đi ra ngoài.
“Liên Thanh, giới thiệu với ngươi một chút, đây là muội muội của ta, tên là Mộc Thanh.” Mộc Nguyên Khê mỉm cười, hướng về Liên Thanh giới thiệu.
Liên Thanh nhìn thấy tiểu hài tử mập mập đáng yêu, ánh mắt sáng lên liền cúi người xuống nói,
“Mộc Thanh đúng không, ta là Liên Thanh, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Liên Thanh tỷ tỷ, muội là Mộc Thanh, xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Mộc Nguyên Thanh lộ ra nụ cười ngọt ngào mà nói, vẻ bề ngoài đáng yêu thêm nụ cười và ánh mắt ngây thơ, Mộc Nguyên Khê có cảm giác muội muội của mình là cực phẩm đây. Nhìn ánh mắt bốn phía đều nằm ở trên người Mộc Nguyên Thanh, liền biết rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Lưu luyến rời tay khỏi đầu Mộc Nguyên Thanh, Liên Thanh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đoan trang.
“Mua một vài thứ cho muội ấy ăn có được không? Thanh Nhi còn chưa được ăn cơm trưa.” Mộc Nguyên Khê vuốt vuốt đầu Mộc Nguyên Thanh nói.
“Liên Thanh tỷ tỷ, muội đói…” Ánh mắt Mộc Nguyên Thanh mở to vô cùng đáng thương, chỉ nhìn cũng khiến người ta đau lòng.
“Đương nhiên có thể.” Đối với tiểu nội tử đáng yêu này, Liên Thanh sẽ không từ chối, thậm chí còn sai người đi ra bên ngoài mua vài loại đồ ăn ngọt mà mấy đứa nhỏ thích ăn cho Mộc Nguyên Thanh.
“Liên Thanh, ngươi như vậy sẽ làm hư con bé.” Mộc Nguyên Khê cười khổ một cách bất đắc dĩ, nhìn Mộc Nguyên Thanh ăn xong bánh bao, còn đang vui sướng liếm kẹo mạch nha trong tay còn cầm một khối bánh đậu xanh.
“Tiểu hài tử nên cưng chiều một chút, chờ vào cung rồi sẽ không thể như vậy.” Lời Liên Thanh nói xác định làm Mộc Nguyên Khê cấm khẩu. Đúng thật, bây giờ nàng đã tiến vào quan trường, tất cả mỗi lời nói hành động đều có người quan sát. Có lẽ, nàng thật sự nên để Thanh Nhi ở lại với Sơ Tuyết, coi như không rành thế sự thì làm sao chính bản thân mình vẫn có thể bảo hộ nàng.
Đoàn người Mộc Nguyên Khê trở lại hoàng cung cũng đã qua nửa canh giờ, các nàng được an bài cách Đông Cung của Đồng Tử Ngọc không xa, tên là Thanh Uyển. Có một gian phòng ngủ chính, một gian thư phòng, hai gian ở bên cạnh, đều có phòng mộc dũng riêng. Bên trong đã được trang trí đầy đủ, hơn nữa lại rất sạch sẽ. Giống như dù không có ai ở cũng có người đến quét dọn thường xuyên.
Lúc này, Liên Thanh đang cùng Mộc Nguyên Khê nói rõ, trong ba ngày này ai là cung nữ của nàng, ai là thị vệ bảo vệ, còn có một chút quy tắc trong hoàng cung.
“Ba ngày này sẽ có một vài nữ quan đến để dạy ngày quy tắc của Hoàng thất cùng với một vài lễ nghi giao tiếp, còn có quy trình trọng yếu để cử hành hôn lễ. Xin mời Hoàng Thái Nữ Phi chú tâm. Đại khái ba ngày này cũng sẽ có nhiều người tới hỏi thăm Hoàng Thái Nữ Phi, mời ngài cẩn thận cân nhắc tự mình đáp lễ cùng ứng đối một chút. Dù sao, … ngài cũng chính là mặt mũi của Điện hạ. Nơi này thị vệ cùng cung nữ đều là tâm phúc của Điện hạ, bởi vì trước khi cử hành hôn lễ ba ngày không thể gặp mặt, Điện hạ đã hạ lệnh, chỉ cần yêu cầu của ngài không quá phận, ngài ấy đều thỏa mãn ngài. Vì lẽ đó nếu như ngài có yêu cầu gì, có thể báo với bọn họ.”
“... Được…” Mộc Nguyên Khê gật gù, quy củ trong hoàng cung nàng đều đã nắm rõ ràng. Năm tuổi đã ở trong hoàng cung sinh sống, chuyện như vậy đã không cần người khác dạy. Chính là đại điển kết hôn còn chưa rõ ràng lắm, còn về phần yêu cầu… Nàng có thể lưu lại bên cạnh Tử Ngọc, nàng liền cảm thấy thỏa mãn rồi… còn cần yêu cầu gì nữa?
“Thánh chỉ đến!” Bên ngoài có tiếng truyền hô hoán.
“Hoàng Thái Nữ Phi, nhanh nhanh ra ngoài tiếp chỉ.” Liên Thanh bận bịu mang Mộc Nguyên Khê sửa sang lại mái tóc đôi chút, giục nàng nhanh đi ra ngoài.
“Mộc Khê tiếp chỉ.” Bên ngoài, nữ quan truyền lệnh đang cầm một tờ giấy Tuyên Thành, mặt ngoài thêu hoa vàng trên gấm đối mặt với mọi người. Mộc Nguyên Khê quỳ xuống, phía sau nàng tất cả thị vệ, cung nữ cũng đều quỳ xuống.
“Nữ Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Mộc Khê tài đức vẹn toàn, thiên tư thông tuệ, phong làm Phò mã của Hoàng Thái Nữ, lại bởi vì đỗ Trạng Nguyên Văn Khoa, phong làm Đại Học sĩ, khâm thử.”
Làm sao lại là Phò mã rồi? Mộc Nguyên Khê nghi hoặc, nhưng vẫn dập đầu tạ ơn.
“Thảo dân… Mộc Khê tiếp chỉ.”
“Chúc mừng ngài.” Nữ quan mỉm cười nói, còn tiến đến bên tai Mộc Nguyên Khê nhẹ giọng,
“Ngài được làm Phò mã cũng là nhờ Hoàng Thái Nữ tự mình cùng bệ hạ nói chuyện. Dù sao ngài là ngoại tử, xưng hô Hoàng Thái Nữ Phi cũng không thích hợp.”
“Cảm tạ bệ hạ long ân, cũng cảm tạ nữ quan giúp đỡ.” Mộc Nguyên Khê chắp tay nói, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một hầu bao nhét vào tay nữ quan.
Nữ quan lập tức đảo tay không một dấu vết, cảm nhận được trọng lượng mặt mày nhất thời hớn hở,
“Được, được, chúng ta đi trước.”
“Đa tạ, nữ quan.” Mộc Nguyên Khê nhìn theo hướng nữ quan rời đi, lúc này mới trở vào bên trong điện.
“Hoàng Thái Nữ Phi… à không … Phò mã, chúc mừng ngài.” Liên Thanh mỉm cười nói.
“Không, không… Đều là Tử… Đều là công lao của Hoàng Thái Nữ điện hạ.” Mộc Nguyên Thanh khoát khoát tay nói.
“Tỷ tỷ, muội đã viết xong.” Mộc Nguyên Thanh cầm tờ giấy chạy ra, đem đến đưa cho Mộc Nguyên Khê.
“Thanh Nhi giỏi quá, rửa tay đi ăn chút tráng miệng đi.” Mộc Nguyên Khê lướt nhanh nhìn bài tập của Mộc Nguyên Thanh. Mười tuổi đã viết được như vậy là bởi vì mỗi ngày đều luyện tập, từng chữ từng chữ đều lưu loát, vô cùng đẹp đẽ.
“Chữ viết xác thực rất tốt.” Liên Thanh đứng ở bên cạnh thở dài nói.
“Không có, không có, xá muội chẳng qua là viết chơi thôi.” Mộc Nguyên Khê vừa nói vừa cẩn thận thu lại trong tay tờ giấy, đi vào thư phòng đem giấy đặt chỉnh tề trên kệ sách.
Ngẩng đầu lên liền thấy trên giá sách để rất nhiều thư tịch.
“Đây là Điện hạ đặc biệt sai người chuẩn bị, Phò mã thân là Trạng nguyên Văn khoa sẽ rất thích đọc sách, vì lẽ đó để chúng nô tỳ chuẩn bị những cuốn sách này, tránh làm Phò mã cảm thấy tẻ nhạt.” Liên Thanh giải thích.
“Có thật không… Thay ta cảm tạ Điện hạ.” Mộc Nguyên Khê với tay lên lấy một cuốn sách liền lật xem, Liên Thanh thấy động tác của Mộc Nguyên Khê lui ra ngoài, không quấy rầy nàng.
Mộc Nguyên Khê vuốt lên trang sách, tự ngẫm con đường sau đó. Trở thành Phò mã có thể nói là rất bất ngờ, hiện tại nàng còn có chức quan Đại học sĩ, cũng có thể nói là vị trí nhàn nhã. Nếu muốn nắm giữ quyền lực e rằng chẳng có mấy cơ hội, tình hình thực tế trên triều đình Mộc Nguyên Khê cũng chưa được rõ ràng.
Vốn buổi tối hôm nay muốn để Nguyệt Lâm đem tình hình gần đây báo cáo hết cho mình, nhưng hiện tại chính mình đang ở hoàng cung, xem ra phương pháp này không thể được. Gia sản của Mộc gia vẫn chưa thể giành lại được, có lẽ bây giờ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Tình hình sẽ tốt hơn chí ít nhìn thấy người kia, còn có thể ở ngay bên cạnh bảo vệ cho nàng.
“Các ngươi là ai?” Trong lúc đang suy tư, Mộc Nguyên Khê nghe được thanh âm của Mộc Nguyên Thanh, nhíu mày để sách xuống đi ra ngoài. Nàng nhìn thấy Liên Thanh không biết đã đi đâu, ngay cả cung nữ đang hầu hạ nơi đó cũng không thấy ai, chỉ để lại một mình Mộc Nguyên Thanh cầm sách ngồi đó đọc.
“Ngươi là ai?” Một trong những nữ hài tử hỏi.
“Ta là Mộc Thanh.”
“Thanh Nhi, là ai vậy?” Mộc Nguyên Khê lên tiếng nói, trước mặt Mộc Nguyên Thanh có hai nữ hài tử cùng với nàng chênh lệch không nhiều lắm. Đều là ngoại tử, khuôn mặt nhìn cực kỳ giống nhau, dĩ nhiên là cặp song sinh hiếm thấy. Cặp sinh đôi ở trong hoàng tộc luôn chọc người khác đau đầu… Mộc Nguyên Khê biết người đến là ai rồi.
“Tỷ tỷ, muội cũng không biết, là các nàng đột nhiên xông vào.” Mộc Nguyên Thanh chớp chớp đôi mắt to, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Mộc Nguyên Khê còn chưa hỏi,
“Ta là Ngũ hoàng nữ Đồng Tử Văn, nàng là muội muội ta Lục hoàng nữ Đồng Tử Thái. Ngươi chính là Phò mã của Ngọc tỷ tỷ? Dung mạo rất tầm thường mà!” Đồng Tử Văn ngẩng đầu kiêu ngạo, khi nhìn thấy Mộc Nguyên Khê, trên mặt tràn đầy sự ghét bỏ.
Đồng Tử Văn, Đồng Tử Thái là cặp song sinh của Liệt An Quốc mà không ai không biết đến. Hai người sinh đôi nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, tỷ tỷ hoạt bát còn muội muội lại yên tĩnh. Nhưng bất ngờ là cả hai lại rất đoàn kết, mỗi khi tỷ tỷ muốn bày ra những trò đùa quái đản, muội muội luôn yên lặng phối hợp. Kết quả hai người đùa giỡn người khác có tỷ lệ thành công khiến người khác ngạc nhiên, được trong cung lén lút gọi là Hỗn thế Tiểu bá vương, về phần tại sao thì Mộc Nguyên Khê đều biết.
Bốn năm sau khi nàng vào cung, hai tỷ muội song sinh này được sinh ra, bởi vì giống như Đồng Tử Ngọc, đều là Hoàng Hậu hạ sinh. Mộc Nguyên Khê tự nhiên sẽ chăm sóc các nàng nhiều hơn, có thể nói hai cái tiểu gia hỏa này sinh ra trước khi Mộc gia gặp chuyện. Mộc Nguyên Khê đều nhìn các nàng lớn lên, tự nhiên đem “thành tựu” rực rỡ của các nàng thu vào trong mắt. Từ lúc các nàng được sinh ra, mỗi ngày trong cung đều sẽ phát sinh ra nhiều chuyện bất ngờ.
Nào là nữ quan bị ám khí phóng đến làm cho cả người đều là bùn, nào là Tần phi đi trên đường ngã vào hố nhỏ bên trong đều là giun, hay nói chính là mặt ập vào hố nhỏ… Hoặc là ngày nào đó cung nữ vừa mở cửa liền cả một thùng nước đổ lên người, toàn thân ướt sũng… vân vân…
Hết cách rồi, ai bảo Nữ Hoàng và Hoàng Hậu rất ân ái. Tuy rằng phi tần không ít, nhưng phần lớn đều là thế gia đưa vào. Cho đến khi phi tần sinh hài tử, đại khái cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi… Những chuyện đồn đãi trong hậu cung rất phức tạp, Mộc Nguyên Khê cũng muốn tìm hiểu qua. Thế nhưng, tình cảm thắm thiết của Nữ Hoàng và Hoàng Hậu có nhiều điểm xác thực, cũng chính vì vậy mà những rắc rối do cặp song sinh này gây ra, Nữ Hoàng cũng nhắm một mắt mở một mắt. Chỉ cần không quá mức, bà chắc chắn cũng không quản đến.
Mà hai tiểu gia hỏa này e sợ cũng chỉ có 4 người. Một là Đương kim Hoàng Hậu, mặt khác chính là tỷ tỷ Đồng Tử Ngọc, còn có Mộc Nguyên Khê và Dương Chử Vi. Về phần tại sao… Hoàng Hậu chính là thân mẫu, đây là tự nhiên. Mà hai đứa trẻ đã nhận định mấy người Đồng Tử Ngọc các nàng đều là thần tượng, nhiều hơn nữa Mộc Nguyên Khê cũng không biết rõ lắm. Nhưng xác thực ba người các nàng ở trong cung cũng không gặp phải chiêu trò gì.
“A? Vậy phải xinh đẹp như thế nào?” Mộc Nguyên Khê sờ sờ cằm, mỉm cười nói.
“Ít nhất phải được… xinh đẹp bằng một nửa bọn ta.” Đồng Tử Văn ngửa ngửa mặt, thân là bào muội của Đồng Tử Ngọc, dung mạo Đồng Tử Văn cùng Đồng Tử Thái tất nhiên rất dễ nhìn, Mộc Nguyên Khê trang điểm bộ dạng thanh tú, tất nhiên sẽ không thể sánh bằng.
“Các ngươi sao lại nói như vậy. Tỷ tỷ của ta rất ưa nhìn. Tỷ tỷ ta là xinh đẹp nhất thiên hạ.” Đối với dung mạo Mộc Nguyên Khê, Mộc Nguyên Thanh cũng không cho phép người khác sỉ nhục tỷ tỷ nàng liền tức giận lên tiếng. Còn nhảy từ trên ghế xuống, giơ quả đấm nhỏ mập mạp tức giận mà hướng về cặp song sinh.
… Mộc Nguyên Khê cảm giác chính mình đang hoa mắt… Nàng cư nhiên nhìn thấy hai Tiểu bá vương hỗn thế đỏ mặt! Một cặp song sinh của Hoàng cung chuyện gì cũng dám làm, lại ở trước mặt muội muội mình đỏ mặt!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)