Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 4

1166 0 32 0

Chương 4

Triệu Thanh Quân nhìn những gương mặt dưới đài, chẳng còn chút gì như trước đây. Những văn nhân nhã sĩ kia giờ trong mắt chỉ có sắc đẹp cùng với đường cong. Trong lòng than thầm, quang cảnh chính mình nhiều năm trải qua như vậy, chỉ năm năm ngắn ngủi giờ đây lại để cảnh tượng Ôn Thanh Đường đến mức này, nội tâm tràn đầy bi ai.

“Triệu Thanh Quân, không nên quên trách nhiệm của ngươi đi. Nếu không nghe theo lời Chủ Thượng an bài, Ôn Thanh Đường này sẽ không thể tồn tại.” Nội tử bên cạnh thấp giọng uy hiếp.

“Hoan nghênh các vị đến Ôn Thanh Đường.” Triệu Thanh Quân mở miệng, âm thanh mang theo một chút già nua cùng chút giọng khàn. Mà theo lời nói của bà, những người khác đều yên tĩnh lại. Xem ra hình ảnh Triệu Thanh Quân nhiều năm về trước đều khắc sâu trong ấn tượng của những người này. Đối với Triệu Thanh Quân vẫn còn một chút tôn trọng.

“Gọi… Nguyệt Lâm ra đi.”

Một đoạn nhạc du dương tao nhã vang lên, một nữ tử mặc áo bào trắng từ trong bước ra, từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển mà tiến tới, nhảy lên xoay tròn. Cùng lúc đó tiếng đàn vang lên một khúc nhạc du dương, hóa ra phía sau tấm màn trắng có một người đang ngồi. Lụa trắng tuy khiến tầm mắt của mọi người không rõ ràng, thế nhưng tư thái yểu điệu cùng với khuôn mặt trái xoan, cũng làm cho người ta cảm nhận được người đó mỹ lệ thế nào.

Điệu múa vẫn tiếp tục, thế nhưng sự chú ý của mọi người đều đặt lên tiếng đàn. Phần đầu là giai điệu vui vẻ êm tai, sau đó tình huống xoay chuyển, giai điệu trở nên bi thương rồi lại có chút sôi nổi. Trong ca khúc phảng phất một chút nội tâm của chủ nhân, hoàn toàn không cam lòng, xót xa cùng với thất lạc. Chờ ca khúc hạ màn, tất cả mọi người dường như vẫn còn đang ở trong dư vị của thủ khúc. Thế nhưng chẳng bao lâu, có người bắt đầu hô lớn.

“Năm trăm lạng!” Chủ nhân của giọng nói kia hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trên mặt còn dính nước bọt, cả bốn phía trước mặt tất cả đều bị đồ ăn vây kín, tay vẫn còn dính đầy thức ăn vụn khiến người khác cũng thèm ăn. Trong vòng hai thước xung quanh không có lấy một người, đó là khu Thanh Tịnh duy nhất của Ôn Thanh Đường. Nữ tử thấy mọi người nhìn chính mình liền nhếch môi lộ ra nụ cười. Không cười còn đỡ, hé nụ cười lại để lộ thức ăn thừa vàng khè trong miệng. Mộc Nguyên Khê cảm giác dạ dày của mình đang lăn lộn.

Nhưng bởi vì tiếng nói của nữ tử này, lập tức có người bắt đầu hô lên, rất e sợ nữ nhân mà mình coi trọng bị người khác tranh mất.

“600 lạng!”

“1.000 lạng.”

“1.500 lạng.”

“1.600 lạng.”

“5.000 lạng.” Một thanh âm vang dội kêu lên, tất cả những âm thanh ra giá khác liền dừng lại.

“Là Tiểu Bá Vương Lý gia.”

“Làm sao ngay cả Tiểu Bá Vương cũng đến rồi. Cùng nàng ta tranh đoạt nữ nhân không phải là xúi quẩy lắm sao?!”

Tiểu Bá Vương Lý gia, Lý Ngọc Lan? Mộc Nguyên Khê nheo mắt lại, nhìn một tiểu nội tử 16 tuổi, nhỏ như vậy lại đến Ôn Thanh Đường tìm thú vui sao? Hay là đến hứng thú nhìn Ôn Thanh Đường đã lụm bại?

Lý gia, một trong những thế gia thương nhân ở Liệt An Quốc, cũng là một trong những đối thủ hàng đầu của Mộc gia. Xem ra Ôn Thanh Đường thế lực suy giảm, Lý gia chính là giành được vị thế đây. Đã như vậy, liền muốn một lần phân cao thấp, Mộc Nguyên Khê cười gằn, cầm quạt xếp đã đứt đoạn trên tay đặt lên bàn, thuận miệng nói.

“5.001 lạng.”

Vốn dĩ Lý Ngọc Lan đến khiến mọi người xì xào bàn tán, bây giờ lại nghe được có người dám ra giá. Quan sát nữ tử vừa ra giá, một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm, trông rất bình thường, chẳng lẽ lại từ nơi khác đến? Còn không biết thân phận của Lý Ngọc Lan? Càng buồn cười hơn nữa là đưa ra giá cao hơn Lý Ngọc Lan đúng 1 lạng? Đây là đang tự làm mất mặt sao?

Trong phút chốc vô số ánh mắt xem vui, đồng tình xen lẫn cười nhạo mà phóng đến, Mộc Nguyên Khê sẽ để ý sao? Đương nhiên không! Chỉ cần có người dòm ngó Mộc gia, Mộc Nguyên Khê nhất định sẽ phản kích. 

“6.000 lạng.” Giọng điệu phách lối của Lý Ngọc Lan lại vang lên, thế nhưng mọi người đều có thể thấy rõ ràng trong mắt nàng ta tràn đầy bất mãn.

“6.001 lạng.” Mộc Nguyên Khê vẫn chậm rãi nói.

“7.000 lạng.”

“7.001 lạng.” 

“8.000 lạng.”

“8.001 lạng.” 

“Ngươi có biết bản cô nương là ai hay không hả?” Lý Ngọc Lan đập bàn đứng lên, liên tiếp bị người khác lấy 1 lạng ra áp chế, nhất định là hướng về chính mình mà đến.

“Ngươi là ai cùng ta có quan hệ gì đâu?” Mộc Nguyên Khê nhàn nhạt phun ra câu nói này, ánh mắt sắc bén lướt qua. 

“Ngươi…” Lý Ngọc Lan tức đến cả người run rẩy, thế nhưng ánh mắt sắc bén lại mang theo sát khí này làm cho nàng ta run sợ.

“Nếu các hạ không có tiền, có phải nên công bố kết quả rồi hay không?” Mộc Nguyên Khê không nhìn đến ánh mắt tức giận của Lý Ngọc Lan. Đối với người bên ngoài phẫn nộ, nhưng bên trong không che giấu được hoảng sợ, Mộc Nguyên Khê tuyệt đối sẽ không đem để vào trong mắt.

“Ai nói ta không có tiền!” Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chính mình, Lý Ngọc Lan thẹn quá hóa giận, gào thét.

“Chín… chín ngàn lượng!”

Hít… Tất cả mọi người đều hít một hơi, vì đêm đầu tiên của một hoa khôi tiêu tốn chín ngàn lượng? Tiểu Bá Vương này là một kẻ ngu si đi! Mà Lý Ngọc Lan hô xong liền hối hận, nếu như bị nương thân biết mình bỏ ra chín ngàn lượng vì một hoa khôi, coi như mẫu thân rất cưng chiều mình, nhưng số tiền lớn như vậy cũng không thể đáp ứng được.

Nhưng mà bây giờ nàng ta chỉ có thể phồng má giả làm người mập, ra giá cũng ra giá rồi. Nếu như đổi ý, chính mình sẽ trở thành chuyện cười lớn. Nhưng nàng ta không biết đối phương cũng chỉ phồng má giả làm người mập, trên người căn bản ngay cả một ngàn lượng cũng không có. Nếu như biết, Lý gia Tiểu Bá Vương đại khái sẽ tức đến thổ huyết. 

Có điều Mộc Nguyên Khê đối với việc đối phương còn dám tăng giá cũng cảm thấy bất ngờ. Đột nhiên, nàng cảm thấy được một ánh mắt chăm chú khóa chặt trên người nàng, bên trong có một chút kích động cùng hoài nghi. Để Mộc Nguyên Khê không chút biến sắc nhíu nhíu mày, liếc nhìn ánh mắt khởi nguồn, rõ ràng là từ phía sau tấm lụa trắng, Nguyệt Lâm.

Chính mình bị bại lộ? Mộc Nguyên Khê cũng không nhận ra chính mình giả trang lại dễ bị nhìn thấu đến như vậy.

“Còn có vị khách quan nào muốn ra giá sao?” Có lẽ vì Mộc Nguyên Khê không có phản ứng, vì vậy Triệu Thanh Quân trên đài liền lên tiếng, mà vấn đề của bà cũng làm cho Mộc Nguyên Khê lấy lại tinh thần.

“Một vạn lượng.”

Ba chữ này vừa nói ra, mọi người náo động. Đêm đầu tiên của một hoa khôi liền đáng giá trên trời ___ một vạn lượng, nói vậy chẳng bao lâu nữa sẽ truyền khắp Hoàng Thành rồi.

“Như vậy chúng ta liền chúc mừng vị khách quan kia, cũng cảm tạ các vị hôm nay đã đến ủng hộ Nguyệt Lâm, vị khách quan kia xin mời vào.” Triệu Thanh Quân nói qua liền đi vào bên trong, rất nhanh có một gã sai vặt đến bên cạnh Mộc Nguyên Khê để dẫn đường. 

“Khách quan, xin mời vào.” Gã sai vặt nhìn Mộc Nguyên Khê, ánh mắt để lộ ra vẻ mặt không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm bày ra tư thế xin mời.

“... Hoa Thạc?” Mộc Nguyên Khê nhấc hai mắt lên, liếc nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, nhàn nhạt hỏi.

Gã sai vặt trong ánh mắt liền nhấc lên một tia nghi ngờ, thế nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên.

“Tiểu nhân không gọi là Hoa Thạc, tiểu nhân gọi là Lâm Ngôn.”

“Ồ… Thật sao?” Mộc Nguyên Khê nhíu mày đứng lên, so với gã sai vặt còn muốn quen thuộc hơn mà tiêu sái đi về sân sau Ôn Thanh Đường, Triệu Thanh Quân cùng cô gái kia đã chờ sẵn ở đó.

“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?” Triệu Thanh Quân chắp tay hỏi.

“Mộc Khê.” Mộc Nguyên Khê nhàn nhạt phun ra hai chữ này, lại làm cho Triệu Thanh Quân trước mặt, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh hãi không dễ phát hiện. Sau đó lập tức nghiêm túc đánh giá từ trên xuống dưới, tựa hồ như đang muốn xác định cái gì. Mộc Nguyên Khê cũng không ngăn cản, chỉ là mang theo ý cười nhàn nhạt.

Mộc Khê vốn là tên Mộc Nguyên Khê dùng để sử dụng khi đi ra ngoài, nhưng lại có rất ít người biết.

“Các hạ mời theo ta đi!”

Mấy người đi đến một tiểu viện kín đáo, Triệu Thanh Quân gõ gõ cánh cửa.

“Nguyệt Lâm, khách quan đến, mở cửa đi.”

“Dạ, mama.”

Cửa mở ra, bước ra chính là một thiếu nữ mặc bộ quần áo hồng nhạt, chỉ thấy nàng hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Nguyên Khê một chút, quay qua Triệu Thanh Quân nói rằng.

“Mama, tiểu thư đã chờ ở bên trong.”

“Ừ… Mang vị khách quan kia vào đi thôi.” Triệu Thanh Quân gật đầu ra hiệu.

“Vâng, mời khách quan vào trong.” Thiếu nữ gật đầu, cũng không có bắt chuyện với Mộc Nguyên Khê liền trực tiếp đi vào.

“Thật xin lỗi khách quan, tính tình Huyền Cầm chính là như vậy.”

“Không có chuyện gì, ta đi vào.” Mộc Nguyên Khê vung tay, liền tiến bước vào trong. Bên trong trang trí cực kỳ tao nhã, không khí bên trong tràn ngập mùi hương? Là an thần hương? Mộc Nguyên Khê nhíu mày, trong lòng buồn cười.

Lúc này, Nguyệt Lâm đang mặc y phục màu trắng, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo, điển hình của băng sơn mỹ nhân. Phía trước để một cái đàn cổ, đàn tranh này được chạm khắc thô ráp, giống như được làm từ một người mới vào nghề. Nhưng nhìn vẻ mặt của Nguyệt Lâm, cùng với động tác vuốt ve không ngừng, có thể dễ dàng nhận ra nàng đối với cây đàn này có bao nhiêu phần quý trọng. 

Mộc Nguyên Khê nhìn động tác của nàng một chút, sau đó liền không nhìn đến ánh mắt vừa căm thù vừa bất mãn của Huyền Cầm, đi đến phía đối diện Nguyệt Lâm, ngồi lên trên chiếc giường nhỏ.

“Huyền Cầm, ngươi ra ngoài trước đi.” Nguyệt Lâm thản nhiên nói.

“Thế nhưng, tiểu thư…” Huyền Cầm muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt của Nguyệt Lâm làm á khẩu, giận dữ trợn mắt lên nhìn Mộc Nguyên Khê rồi mới đi ra ngoài.

Huyền Cầm rời đi, để bầu không khí vốn an tĩnh càng thêm yên tĩnh. Một bên vuốt đàn, một bên thưởng thức uống trà, không có trò chuyện, không có vui cười nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ.

“Đây là… chủ nhân của ta vì ta mà làm… rất thô ráp… Thế nhưng, ta rất yêu thích…” Trong ánh mắt của Nguyệt Lâm tràn đầy hồi ức.

“Người chủ nhân kia nhất định rất ôn nhu đi…” Mộc Nguyên Khê cầm lấy cốc, nhấp một miếng.

“Đúng vậy… Ta không tin nàng chết rồi… Càng không tin là nàng đã biến mất rồi… Nàng nhất định sẽ trở về, trở lại bên cạnh chúng ta.” Nguyệt Lâm từ từ nói qua, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt lấp lánh nhìn Mộc Nguyên Khê, ánh mắt kia giống như muốn đem Mộc Nguyên Khê nhìn thấu.

“Thật sao? Vậy thì hy vọng ý nguyện của ngươi sẽ trở thành sự thật.” Mộc Nguyên Khê nhấp một ngụm trà, một tay dính nước trà ở trên bàn viết một chữ “Mộc”. Sau đó, không dấu vết lấy ra một khối huyết ngọc không hề lẫn tạp chất, tinh thể lấp lánh, mặt trên có khắc chữ “Chủ”, lại trong nháy mắt liền thu hồi.

“Ngươi…” Nguyệt Lâm trong nháy mắt trợn tròn mắt, nhưng nhờ ánh mắt cảnh cáo của Mộc Nguyên Khê mà nhanh chóng tỉnh táo lại, đứng lên nói.

“Vị khách quan này, cũng muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

“À. Thế nhưng ta nghe nói Nguyệt Lâm cô nương tài đánh đàn tuyệt vời, không biết tại hạ có vinh hạnh được thưởng thức không đây?” Mộc Nguyên Khê nói ra, tiếp tục ở trên bàn viết “Ngày mai, nhà trọ Đông Bắc.”

“Đương nhiên, đây là bổn phận của ta.” Nguyệt Lâm giơ tay bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn du dương vang vọng trong buổi tối yên tĩnh. 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: