Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 6

1094 0 27 0

Chương 6

Gương mặt Đồng Tử Ngọc không hề có chút cảm xúc mà nhìn về phía sáu người đang đứng dưới đài, nàng không muốn ở lại đây. Thế nhưng, bản thân nàng mang trọng trách Hoàng Thái Nữ, hoàng mệnh vẫn không thể làm trái được.

Nhìn thấy mấy nội tử đang hưng phấn nhìn mình, Đồng Tử Ngọc chỉ cảm thấy coi thường, người muốn ở cạnh nàng đều có mục đích. Bằng lòng dùng chân tâm đối tốt với nàng, có lẽ cũng chỉ có hai người. Một là người từ nhỏ đã làm bạn với nàng Dương Chử Vi, một người khác… đã mất …

Trong lòng có chút sa sút thế nhưng gương mặt lại không biến sắc, chuyện như vậy đối với Đồng Tử Ngọc dễ như trở bàn tay. Lúc này có một tầm mắt dị thường quen thuộc lướt qua nàng, cảm giác quen thuộc này khiến Đồng Tử Ngọc chưa từng run sợ trở nên gợn sóng một hồi, là ai?

Nâng mắt lên, ánh mắt Đồng Tử Ngọc khóa chặt trên người nữ tử độc nhãn có tướng mạo thanh tú, cô gái này dáng người kiên cường, trên người có khí tức thư sinh, nhưng vừa nãy hình như có điều gì đó khác biệt. Đó là cảm giác Đồng Tử Ngọc không thể nào hiểu được, nhưng nhìn gương mặt nàng lại không có chút nào ấn tượng, là cảm giác sai sao?

“Tin tưởng đã có vài người biết chuyện này rồi.” Lúc này, Đồng Văn Linh mỉm cười đứng dậy đến bên cạnh Đồng Tử Ngọc, mà theo động tác này của bà làm ba nội tử càng thêm chộn rộn.

“Các ngươi nhất định biết Hoàng Thái nữ của An Liệt Quốc Đồng Tử Ngọc, hiện tại đã 21 tuổi cũng đã đến tuổi cưới vợ. Hôm nay chính là ngày con ta tuyển chọn phi tử, mà người được tuyển chọn chính là một trong ba người đứng đầu của cả hai khoa thi năm nay.”

Tuyển chọn phi? Tử Ngọc… Không phải nên cùng Chử Vi ở một chỗ sao? Làm sao đến bây giờ vẫn chưa kết hôn? Hơn nữa, phương thức tuyển chọn phi như thế này cũng quá qua loa đại khái đi. Nội tâm Mộc Nguyên Khê nổi lên sóng ngầm cuồn cuộn, thế mà với thân phận hiện tại của nàng có thể thay đổi được cái gì? Bất kể là tư cách nội tử, hay là đối tượng đang bị quan phủ truy nã. Chẳng trách khóa thi này lại có nhiều nội tử như vậy, đều là hướng về chuyện này mà đến đi. Mộc Nguyên Khê cười khổ.

“Ngọc Nhi, con thích người nào?” Đồng Văn Linh lên tiếng. Dù không thể cảm nhận được thái độ của bà, thế nhưng không thể nghi ngờ giọng điều này là để người khác biết, Nữ Hoàng nhất định muốn Hoàng Thái Nữ phải lựa chọn một người.

Tất cả nội tử đều nỗ lực tạo ra tư thế ưu nhã nhất, tư thái hoàn mỹ nhất, liền hy vọng có thể được tuyển chọn ngồi lên vị trí Hoàng Thái Nữ Phi. Chỉ cần leo lên vị trí kia, chẳng khác nào là Hoàng Hậu kế nhiệm, là vị trí cao quý nhất của tất cả nội tử.

Rốt cục khi bầu không khí đang rất sốt sắng, Đồng Tử Ngọc đã đưa ra quyết định, còn là quyết định xưa nay chưa từng thấy, phun ra một chữ.

“Nàng.”

Trong đại điện chỉ có một chữ để hình dung, yên tĩnh, yên tĩnh, chỉ là yên tĩnh. Rốt cục, Nữ hoàng Đồng Văn Linh phá vỡ phần yên tĩnh này.

“Ngọc Nhi, ngươi không có nói đùa chứ?”

Đồng Tử Ngọc lắc đầu, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào muốn đổi ý.

“Được…” Đồng Văn Linh cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, hết cách rồi, ai bảo chính bà nói từ ba người đầu bảng hai khoa cử mà chọn ra. Hoàn toàn không cân nhắc đến việc chính con gái mình không dựa theo lẽ thường tình mà phát ngôn, lại đi lựa chọn… Đồng Văn Linh nhìn về phía đối tượng mà Đồng Tử Ngọc lựa chọn, mỉm cười nói,

“Mộc Khê, chúc mừng ngươi đã trở thành Hoàng Thái Nữ Phi tương lai.”

… Mộc Nguyên Khê đứng chết trân tại chỗ, tiếp nhận rất nhiều địch ý cùng ánh mắt không thể tin nổi, nàng… được lựa chọn là Hoàng Thái Nữ Phi? Chuyện này…?

“Bệ hạ, điều này không phù hợp với lễ nghi đâu? Xin mời bệ hạ thu hồi thánh lệnh đã ban.” Không biết từ đâu, một đại thần bước ra khom người nói, bà ta là Tô Hương Cầm, cũng là Thừa tướng của An Liệt Quốc, đồng thời là mẫu thân của Bảng nhãn Văn khoa Tô Thiên Lâm. 

“Đúng vậy, bệ hạ, thân phận Hoàng Thái Nữ Phi, làm sao có thể… Làm sao có thể để một ngoại tử đảm đương? Huống hồ lại là một người có khuyết tật, này đùa giỡn quá mức rồi!” Lại thêm một đại thần đứng ra, nàng nhìn mắt trái của Mộc Nguyên Khê dùng ngôn từ trực tiếp mà biểu đạt.

Ở Liệt An Quốc không phải chưa từng có án lệ ngoại tử kết hôn cùng ngoại tử, dù sao nhân số ngoại tử vốn tương đối nhiều. Người có chức tước hoặc người có tiền đều sẽ cưới vài thê thiếp, may mà bây giờ vẫn chú trọng môn đăng hộ đối, cũng coi như đạt đến cân bằng. Thế nhưng, người bình thường vẫn không cách nào đều có thể cưới được nội tử. Vì lẽ đó, ngoại tử cùng ngoại tử thành một cặp thê thê cũng không ít, hơn nữ ngoại tử cũng có thể sinh con, chỉ là khó khăn hơn, nên nhân khẩu vẫn có thể coi là cân bằng.

Có điều, Đồng Tử Ngọc thân là người của Hoàng thất, so với vấn đề của người bình thường tự nhiên không thể tương đồng. Nội tử không thiếu để chọn lựa, vì sao lại kiên quyết chọn lấy một ngoại tử đây?

“Các ngươi là đang nghi ngờ quyết định của trẫm?” Tuy vẻ mặt Đồng Văn Linh vẫn ôn nhu như cũ, thế nhưng mọi người có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức của nàng dần dần tăng lên.

“Bệ hạ…” Tô Hương Cầm cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của con gái mình phóng đến. Lại nghĩ nếu con gái mình có thể trở thành Hoàng Thái Nữ Phi, địa vị cùng quyền lực của mình trên triều càng như nước lên thuyền lên. Hoàng Thái Nữ giống như không muốn quản chính sự, nếu như con gái mình có thể nhận được sự tin tưởng của nàng ta, chính là lá bài cực kỳ tuyệt vời. Nghĩ đến đây Tô Hương Cầm liền muốn tiếp tục nói, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Đồng Tử Ngọc cắt ngang.

“Cô muốn ai? Cùng ngươi có quan hệ gì?” 

Cùng ngươi có quan hệ gì? Cỡ nào ngông cuồng, điều này làm cho Tô Hương Cầm tức giận nắm chặt nắm tay. Nhóc con miệng còn hôi sữa, lại dám ngạo mạn như vậy? Từ bỏ một đại thế lực mà lựa chọn một người bình thường, xem ra Hoàng Thái Nữ được gọi là thiên tài bất quá cũng như vậy thôi. Vị trí Hoàng Thái Nữ này cũng sẽ có thời điểm thay người khác không phải sao? Che giấu đi âm mưu trong lòng, Tô Hương Cầm ôm quyền cung kính nói,

“Bệ hạ, thần cũng không có ý này.”

“Nếu ái khanh đã nói như vậy, ba ngày sau chính là ngày lành tháng tốt, chọn làm ngày cử hành hôn lễ.” Đồng Văn Linh vung tay áo liền quyết định một tràng hôn sự, mà hai người trong cuộc một đứng ngây ngốc, một yên lặng không quan tâm, xem như chuyện này hoàn toàn không mảy may liên quan gì đến hai người. 

Khi Mộc Nguyên Khê bị người mang ra ngoài trong lòng vẫn rất hỗn loạn. Nhìn con đường trước mắt căn bản không phải hướng về phía ra khỏi cung, nàng vội vã gọi cung nữ phía trước lại.

“Cái kia, xin hỏi hiện tại là muốn đi nơi nào?”

“Hiện tại là đi đến nơi ở của Hoàng Thái Nữ Phi, nô tỳ là Liên Thanh sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của người trong những ngày này.” Cung nữ xoay người, cung kính nói.

“Cái kia… Có thể đừng xưng hô với ta như vậy hay không? Như vậy, ta nghe… rất khó chịu…” Mộc Nguyên Khê cười khổ nói.

“Này không được, kính xin Hoàng Thái Nữ Phi nhanh chóng làm quen với danh xưng này.” Liên Thanh nghiêm túc nói.

“Ôi chao, đây chính là tân Hoàng Thái Nữ Phi.” Một giọng nói cực kỳ trào phúng truyền đến, người này với Đồng Tử Ngọc có ba phần giống nhau. Thế nhưng, luồng khí tức trên người Đồng Tử Ngọc người thường không cách nào có được, vì lẽ đó trên người thiếu nữ này cũng chỉ có tự kiêu cùng nuông chiều mà thôi. 

“Tham kiến Nhị Hoàng Nữ.” Mộc Nguyên Khê nghe Liên Thanh bên cạnh hành lễ.

Hóa ra là Đồng Tử Ngôn… Mộc Nguyên Khê nhìn thiếu nữ kia một chút, qua năm năm tính cách vẫn không thay đổi, vẫn khó ưa như thế.

“Ánh mắt đó của ngươi là gì hả? Chỉ là một tiện dân.” Đồng Tử Ngôn mới vừa nghe báo lại, Đồng Tử Ngọc lại đi chọn một ngoại tử là Hoàng Thái Nữ Phi. Nàng ta hứng thú nên vội vàng đến xem mặt hàng đó đến cùng là thế nào. Quả nhiên, người mà Đồng Tử Ngọc lựa chọn đều khiến người ta chán ghét như vậy.

“Nhị Hoàng nữ, đây là Hoàng Thái Nữ Phi tương lai.” Liên Thanh cố ý cường điệu bốn chữ Hoàng Thái Nữ Phi này, muốn biểu thị người này sẽ là đại tẩu tương lai của ngươi, thỉnh tôn trọng.

“Hoàng Thái Nữ Phi? Đây còn không phải sao?” Đồng Tử Ngôn cười lạnh nói, nàng không chút nào lưu tâm đi đến gặp Hoàng Thái Nữ Phi này là để ra oai phủ đầu. Bây giờ, nàng chính là đại diện Đồng Tử Ngọc đúng không. Nghĩ lại, Đồng Tử Ngọc chèn ép trên đầu mình ở khắp nơi, Đồng Tử Ngôn không cam tâm. Đem tất cả bực bội đều đổ lên người Hoàng Thái Nữ Phi tương lai này.

“Nếu muốn trở thành Hoàng Thái Nữ Phi tương lai, vậy có phải biết thêu thùa không, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông hả? Ta muốn nhìn tài nghệ của đại tẩu tương lai đây, cũng là làm cho bọn hạ nhân học hỏi một chút.” Đồng Tử Ngôn nói cười hì hì, thế nhưng ánh mắt không có che giấu chút nào.

Ngoại tử chắc là không học thêu thùa, bởi vì ở trong giới quý tộc, thêu thùa là việc của nội tử. Đương nhiên điều này không áp dụng ở dân gian, ngoại tử hay nội tử gì học hành không khác nhau là mấy, chỉ có giới quý tộc mới đem phân chia rạch ròi.

“Nhị Hoàng Nữ, ngài chớ quá đáng đi.” Liên Thanh cau mày nói.

“Bổn Hoàng Nữ quá đáng? Bổn Hoàng Nữ nơi nào quá đáng? Hơn nữa, việc của bổn Hoàng Nữ cần ngươi, một cung nữ nhỏ nhoi quyết định hay sao?” Đồng Tử Ngôn gầm lên.

“Nhị…” Liên Thanh còn muốn nói điều gì, lại bị Mộc Nguyên Khê kéo lại,

“Không sao, chỉ là thêu thùa thôi.”

“Vẫn là tẩu tử thông tình đạt lý, Hồng Diệp.” Đồng Tử Ngôn vung tay lên nói, để cung nữ bên cạnh lấy hầu bao mang theo trên người ra, đưa đến trước mặt Mộc Nguyên Khê.

Mộc Nguyên Khê khẽ cười một tiếng, vẻ mặt rất tự nhiên mà tiếp nhận cùng với ánh mắt xem kịch vui thành thục mà xuyên từng đường chỉ, ở mặt trên túi thơm may vá. Túi thơm cũng như vậy trên dưới nhanh chóng xoay chuyển.

Đối với thêu thùa, Mộc Nguyên Khê đã biết từ khi chưa tiến vào hoàng cung. Tất cả mọi người đều biết tài thêu thùa của phu nhân Mộc gia ở Liệt An Quốc, nếu như nói thứ hai tuyệt đối không ai dám nói đứng nhất. Mà tay nghề Mộc Nguyên Khê tự nhiên là do chính mẫu thân dạy cho nàng. 

Chỉ qua một phút, một đôi uyên ương nghịch nước trông rất sinh động, ở mặt trên túi thơm đặt trên tay Mộc Nguyên Khê hiện ra.

“Nhị Hoàng Nữ, ngài muốn túi thơm.” Tay Mộc Nguyên Khê nâng túi thơm, mỉm cười nói.

“Ngươi…” Đồng Tử Ngôn không dám tin mà nhìn túi thơm lại nhìn Mộc Nguyên Khê, cảm giác trên mặt nàng mỉm cười giống như đang trào phúng chính mình. Chẳng lẽ muốn tính toán ra oai phủ đầu lại mình.

“Đại tẩu thực sự lợi hại, hoàng muội còn có việc đi trước.”

“Nhị Hoàng Nữ mời đi thong thả.” Mộc Nguyên Khê chắp tay nói. 

Nhìn thấy Đồng Tử Ngôn vội nói, Mộc Nguyên Khê nhìn túi thơm trong tay mình, đưa đến trước người Liên Thanh,

“Cái này liền cho ngươi đi.”

“Hoàng Thái Nữ Phi, chuyện này, chuyện này…” Liên Thanh có chút thất kinh, không giống như vừa nãy bình tĩnh đối đáp với Đồng Tử Ngôn.

“Ngươi vừa nãy bảo vệ ta, đây là tạ lễ.” Mộc Nguyên Khê thành thật đem túi thơm nhét vào trong tay Liên Thanh. 

“Vậy, nô tỳ phải tạ ơn Hoàng Thái Nữ Phi rồi.” Liên Thanh nâng túi thơm cúi người nói.

“Đúng rồi Liên Thanh, em gái ta đang ở ngoài quán trọ, ta có thể đi đón nàng đến đây hay không.” Mộc Nguyên Khê đứng đối diện Liên Thanh thương lượng, dù sao đem một nội tử mười tuổi trong người không có một đồng nào, ở ngoài lâu như vậy thực sự rất nguy hiểm.

“Cái này nô tỳ không làm chủ được, cần xin chỉ thị chủ nhân.” Liên Thanh mặt có vẻ khó xử nói.

“Vậy phiền phức ngươi.” Mộc Nguyên Thanh gật gật đầu nói, cũng không làm khó Liên Thanh.

“Mang đứa bé tới đi.” Lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Mộc Nguyên Khê quay đầu, chẳng biết Đồng Tử Ngọc ngồi trong chòi nghỉ mát cách đó không xa từ lúc nào, cầm ly trà trên tay, gió thổi nhẹ trên người nàng phối hợp với phong cảnh xung quanh giống như một bức họa tuyệt đẹp.

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Liên Thanh kéo nhẹ vào Mộc Nguyên Khê đang ngây người, cung kính hướng về Đồng Tử Ngọc hành lễ. 

“Hoàng Thái Nữ Phi, xin mời theo nô tỳ đến đây.”

“Này… phiền phức ngươi.” Mộc Nguyên Khê đi theo sau Liên Thanh mà rời khỏi. 

Thời điểm các nàng rời đi không lâu, một người mặc áo giáp xuất hiện nơi khúc ngoặt, tóc tết đuôi ngựa gọn gàng. Lộ ra ngũ quan tinh xảo có chứa mười phần anh khí, toàn thân tỏa ra khí tức không giống với Đồng Văn Linh làm cho người ta cảm thấy cao quý. Mà tràn đầy sát ý đứng trên sân, chỉ có điều rất tinh tế. 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: