Chương 8
“Ha ha, hai cái tiểu quỷ bọn muội, sao lại ở chỗ này? Lại bắt nạt tiểu hài tử phải không?” Dương Chử Vi vừa nhíu mày nhìn hai Tiểu bá vương trước mắt, lại hiếu kỳ mà nhìn về phía Mộc Nguyên Khê… Trong ánh mắt ngay lập tức lóe lên một tia kinh ngạc mà khiếp sợ.
Trong lòng Mộc Nguyên Khê cũng run sợ, nàng quên mất tướng mạo của Thanh Nhi so chính mình lúc còn bé là rất giống nhau… Cũng không phải là nàng quên, mà ngay từ ban đầu nàng chỉ muốn làm một quan huyện nhỏ, đem Thanh Nhi bảo hộ cẩn thận, ai biết được lại trực tiếp… tiến vào Hoàng cung đây.
“Vị này chính là Phò mã của Hoàng Thái Nữ sao?” Dương Chử Vi quay mặt về phía Mộc Nguyên Khê, sắc mặt vẫn như thường. Thế nhưng Mộc Nguyên Khê cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt của Dương Chử Vi như một tia lôi điện, không ngừng đánh giá Mộc Nguyên Khê.
“Vâng, ngài là …” Vẻ mặt Mộc Nguyên Khê thản nhiên cười, để Dương Chử Vi thu hồi ánh mắt dò xét của mình.
“Đây là Dương Chử Vi, Dương tỷ tỷ! Là Dương tiểu tướng quân nổi tiếng!” Trên gương mặt Đồng Tử Văn biểu hiện tràn đầy sùng bái.
“Tiểu hài tử nói nhiều như vậy làm gì?” Dương Chử Vi xoa đầu Đồng Tử Văn mà nói, sau đó ngồi xuống trước mặt Mộc Nguyên Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa.
“Muội tên gì?”
“Muội tên Mộc Thanh!” Mộc Nguyên Thanh lên tiếng, mà lời nói của nàng cũng khiến Dương Chử Vi lộ ra trong ánh mắt một tia thất lạc. Thế nhưng, Mộc Nguyên Khê có thể cảm nhận được Dương Chử Vi cũng không mất hy vọng. Liền ngay cả đối với nàng, cảm giác tìm tòi đánh giá cũng không có biến mất, Mộc Nguyên Khê liền biết chính mình nên cẩn trọng nhiều hơn.
Dương Chử Vi ngồi lại một chút liền vội vã rời đi, mà hai Tiểu bá vương vẫn ở lại đây cùng Mộc Nguyên Thanh đùa giỡn.
Nhìn ba tiểu hài tử ở chung hòa thuận, Mộc Nguyên Khê cũng an tâm, trở lại thư phòng tiếp tục đọc sách.
Một bên khác, Dương Chử Vi vội vã đi vào Đông cung của Đồng Tử Ngọc.
“Chử Vi… đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng như vậy.” Đồng Tử Ngọc đang cầm một cuốn binh thư đọc, thấy Dương Chử Vi không thông tri qua liền tiến vào cũng không nổi giận, mà ánh mắt cũng không rời khỏi quyển sách trên tay.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Dương Chử Vi mím môi, cũng không lập tức nói chuyện.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Đồng Tử Ngọc chậm rãi nói.
“Vâng.”
Chờ tất cả cung nữ của Đồng Tử Ngọc đều rời khỏi, Dương Chử Vi mới kích động nói,
“Tử Ngọc, ngươi có biết người mà ngươi tuyển làm Phò mã kia không…”
“Ngươi nói… Mộc Khê?” Đồng Tử Ngọc hơi giương mắt lên, ngữ khí cũng không có chút gì xúc động, cầm lấy ấm trà rót cho mỗi người một ly trà, đem một chén đưa đến trước mặt Dương Chử Vi.
“Bây giờ không phải là thời điểm uống trà đâu.” Dương Chử Vi dường như tức giận nói.
“Ta vừa nãy đi dạo, đã gặp muội muội của nàng ta. So với người ấy khi còn bé, giống nhau như khuôn đúc.”
Động tác uống trà của Đồng Tử Ngọc liền khựng lại một chút, tuy rằng cực kỳ tinh tế nhưng vẫn để Dương Chử Vi đang nhìn chằm chằm Đồng Tử Ngọc nhận thấy.
“Người ấy… đã chết…” Đồng Tử Ngọc để chén trà trên tay xuống, ánh mắt của nàng trở nên thâm thúy, không ai nhận ra nàng đang suy nghĩ gì.
“Hả…” Trong nháy mắt, Dương Chử Vi nói không ra lời, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp,
“Thế nhưng, nếu như đúng là … như vậy…”
“Chết là chết, không ai có thể chết rồi mà sống lại, hơn nữa…” Đồng Tử Ngọc nhắm mắt lại, tìm kiếm chén trà nhẹ giọng nói, ngay sau đó lập tức mở mắt ra, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Ngươi không phải cũng thích nàng sao? Tại sao không theo đuổi?”
“Ngươi… Cũng không phải chỉ có một mình ta mà!” Dương Chử Vi quay mặt qua một bên mà lầm bầm.
Nếu có người đang ở đây nhất định sẽ trợn mắt lên. Thiết Huyết tướng quân tả xung hữu đột trên chiến trường, ở trước mặt người khác luôn nhiệt huyết, nhưng lúc giết địch trên chiến trường lại lạnh lẽo như sát thần. Coi như thân là nội tử, cũng làm cho kẻ địch sợ hãi và kiêng kỵ vạn phần. Lúc này trên mặt nàng lại lộ ra vẻ túng quẫn, hơn nữa trên mặt còn có chút đỏ ửng. Tuy rằng chỉ trong chốc lát nhưng cũng khiến cho người khác kinh ngạc.
Mà việc Dương Chử Vi lầm bầm, cũng làm cho khuôn mặt Đồng Tử Ngọc đang quạnh quẽ bị xé rách.
“Coi như là như vậy, hiện tại cũng là cảnh còn người mất.” Đồng Tử Ngọc lại nâng cuốn sách trong tay lên tiếp tục đọc, cũng không tiếp tục để ý đến vẻ mặt của Dương Chử Vi.
“Hừ, nói một đằng làm một nẻo.” Dương Chử Vi lạnh lùng lên tiếng, liền lập tức xông ra ngoài.
Đợi Dương Chử Vi rời khỏi, Đồng Tử Ngọc liền thả cuốn sách xuống thở dài, trên tay xuất hiện một khối bạch ngọc bằng ngón tay cái, ở trên mặt có khắc chữ “Mộc”. Đồng Tử Ngọc nhắm mắt lại, trong tay vuốt ve mặt ngọc, cả người phảng phất chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình.
Ba ngày này, Mộc Nguyên Khê chứng kiến cảnh hai Tiểu bá vương lôi kéo muội muội của mình ra ngoài chơi. Như vậy, Trịnh cung liền xuất hiện một tiểu nội tử đặc biệt đáng yêu. Vì không để chính mình bị người khác nhận ra, Mộc Nguyên Khê chỉ có thể đi theo đám hài tử mỗi lần chúng ra ngoài, để cho các nàng đều ở trong tầm mắt của mình mà chơi đùa. Tiếp đó, liền ứng phó Dương Chử Vi thăm dò bất cứ lúc nào, còn phải chuẩn bị tập dợt lễ những lễ nghi trong hôn lễ sắp tới với nữ quan…
“Phò mã thật thanh tú.” Liên Thanh ca ngợi.
“Cảm tạ.” Mộc Nguyên Khê nhìn người trong gương, trong lòng lại trở dài.
Lúc này, Mộc Nguyên Khê đang mặc trên người bộ quần áo đỏ rực, mặt ngoài áo được thêu cực kỳ tinh xảo. Nữ quan thay nàng chỉnh lý toàn bộ từ trên xuống dưới. Bởi vì nàng là ngoại tử, nên hỷ phục cũng không giống hỷ phục của nội tử thường dùng. Mà được làm theo trang phục của ngoại tử, khăn voan che đầu cũng chỉ cần che trán là đủ, sẽ không che khuất tất cả tầm mắt.
Ngay cả Thanh Nhi cũng được đưa đến phủ đệ của Hoàng Thái Nữ từ sớm, nghe hạ nhân nói có Đồng Tử Văn và Đồng Tử Thái bồi tiếp muội muội, cũng làm cho Mộc Nguyên Khê tạm yên tâm. Chỉ hy vọng hai tiểu yêu chuyên gây sự sẽ không mang theo muội muội của mình đi gây chuyện khắp nơi đi.
“Phò mã, canh giờ đã đến, nhanh chóng xuất phát thôi.”
“Ta biết rồi.” Mộc Nguyên Khê liền để Thanh Nhi thay mình phủ mạng che mặt xuống, sau đó liền theo nữ quan ra ngoài, phía trước đã vang đến rất nhiều tiếng pháo, xem ra Đồng Tử Ngọc cũng sắp đến.
Một tiếng chuông đồng vang lên, Đồng Tử Ngọc xuất hiện, thân mặc hỷ phục đỏ rực, cưỡi bạch mã rất tiêu sái đến. Theo sau là một đoàn hạ nhân cũng mặc hỷ phục, khua chiêng gõ trống, tay cầm từng nắm cánh hoa hồng mà tung lên, vung từng nắm từng nắm bánh kẹo cưới. Mộc Nguyên Khê có thể cảm nhận vẻ mặt của mọi người đang rất vui mừng, nhưng cũng không thiếu người đến xem kịch vui. Dù sao cũng là tình nhân trong mộng của vô số nội tử, Hoàng Thái nữ Đồng Tử Ngọc lại cưới một ngoại tử, rất nhiều người đều muốn xem cái tên ngoại tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Nghênh đón Phò mã.” Theo tiếng hô, Đồng Tử Ngọc đang ngồi trên ngựa trắng liền cúi người xuống, từ trong tay dắt qua một con tuấn mã được mặc yếm đỏ đến trước người Mộc Nguyên Khê.
“Xin mời Phò mã lên ngựa.” Không giống như nội tử được ban kiệu, nàng cũng được cưỡi ngựa, tay chân nhẹ nhàng thanh thoát mà leo lên tuấn mã đỏ.
Mộc Nguyên Khê cũng không cố tình che giấu bản thân biết cưỡi ngựa, dù sao đến được Hoàng Thành là do bản thân cưỡi ngựa đến. Bây giờ nói không biết cưỡi ngựa lại quá mức khiên cưỡng. Huống hồ hiện tại là Phò mã của Hoàng Thái Nữ, nhất định sẽ có nhiều người điều tra lai lịch của nàng, e rằng cả quãng đường đi đến Hoàng Thành đều đã nằm trong tay một số người.
“Đi thôi.” Đồng Tử Ngọc nhìn Mộc Nguyên Khê xoay người lên ngựa, lúc này mới lên tiếng.
Tiếng khua chiêng gõ trống một lần nữa lại vang lên, Hoàng Thái Nữ đón dâu, nhất định sẽ đi một vòng Hoàng Thành, coi như cả nước cùng chúc mừng. Mặc dù, Hoàng Thành của Liệt An Quốc cũng không phải quá lớn, nhưng đội ngũ đón dâu cũng đi gần một canh giờ mới hết một vòng, sau đó liền trở lại phủ Hoàng Thái nữ.
“Xuống ngựa.”
Đồng Tử Ngọc cùng Mộc Nguyên Khê tung người xuống ngựa, cùng lúc đó, hai bên liền phát ra tiếng pháo lách tách vang dội. Đi vào chính đường, Nữ Hoàng cùng Hoàng Hậu đã ngồi sẵn trên cao đường, ở phía dưới là những phi tần được sủng ái, còn có hai Thân vương của Liệt An Quốc, những Hoàng nữ khác đều ngồi phía sau. Từ cửa lớn tiến vào theo tiến hô hoán, các nàng đi qua rất nhiều hàng ghế, lúc này những người đang ngồi đều đứng lên. Từ quan Nhất phẩm đến Tam phẩm, dù quan văn hay quan võ, phần lớn đều mang theo phu nhân của mình, ít nhất cũng hơn trăm người, có thể thấy được là phô trương bao nhiêu.
“Bái đường.” Theo lời nữ quan, Mộc Nguyên Khê cùng Đồng Tử Ngọc được nhét vào trong tay một dải vải đỏ, ở giữa là quả tú cầu đỏ.
“Bái thiên địa.”
Nghe nữ quan hô, Mộc Nguyên Khê liền quỳ xuống. Bình thường khi kết hôn đều là cúi đầu, thế nhưng phía trước là Hoàng Đế, vì lẽ đó một cái cúi đầu thay bằng ba lạy.
“Bái cao đường… Song phương giao bái, đưa vào động phòng.”
Mộc Nguyên Khê rất nhanh sẽ bị người đưa về gian phòng phía sau, Liên Thanh cùng một vài cung nữ đã chờ sẵn ở đó.
“Tham kiến Phò mã, điện hạ dặn dò Phò mã mệt mỏi, trước nên ăn chút gì.”
“Phù... Cảm tạ.” Mộc Nguyên Khê mỉm cười nói, nhìn trên bàn đã được chuẩn bị sẵn bánh ngọt, phất tay một cái mà nói,
“Các ngươi lui xuống trước đi, không cần hầu hạ ta.”
“Phò mã, này không hợp quy củ rồi, để nô tỳ lưu lại bên ngài đi.” Liên Thanh vừa nói vừa cầm đến cho Mộc Nguyên Khê một tách trà, cũng ra hiệu cho những cung nữ khác lui xuống trước.
Mộc Nguyên Khê nhìn cốc trà trước mặt mình,... An thần hương, xem ra muốn mình đi ngủ sớm một chút, nhiêu đây cũng đủ để người khác ngủ đến bình minh đây. Đương nhiên, trên mặt Mộc Nguyên Khê không một chút biến sắc, rất tự nhiên uống trà, lại ăn thêm mấy khối bánh ngọt. Liên Thanh hầu hạ Mộc Nguyên Khê tháo xuống những lễ phục rườm rà, đổi thành y phục lụa trắng đơn giản.
Mộc Nguyên Khê dựa người vào đầu giường, cầm lấy thư tịch đọc, rất nhanh liền cảm thấy ánh mắt của Liên Thanh như có như không trên người mình, đóng sách lại ngáp một cái liền nói,
“Ngươi lui xuống đi, ta có chút mệt mỏi, chờ Điện hạ tới lại đánh thức ta dậy.”
“Vâng, để nô tỳ thay Phò mã tắt bớt đèn.” Liên Thanh vừa nói vừa cầm lấy nhiếp đem bấc đèn giảm bớt, để ánh sáng chỉ còn hơi nhàn nhạt, mức độ phù hợp. Thỉnh thoảng lại quan sát Mộc Nguyên Khê đang nằm trên giường, tay dò theo hơi thở trên mũi, nhưng lại rất chăm chú cảm nhận hơi thở ổn định. Lúc này mới lặng lẽ đóng cửa ra ngoài, lại đứng canh chừng ở ngoài.
Xoạt… Mộc Nguyên Khê mở mắt ra, nhưng nàng cũng không có động tác gì. Bởi vì nàng cảm nhận được bốn phía của gian phòng có tiếng hít thở kèm theo tiếng vải ma sát nhẹ, xem ra là đến theo dõi nàng.
Chi. Chi. Chi. Đột nhiên từ góc nhỏ truyền đến tiếng kêu của côn trùng, không rõ là ngoài sân có tiếng ồn ào hay là những trận gió đêm thổi qua. Thậm chí, thanh âm chẳng có gì quan trọng, nhưng Mộc Nguyên Khê lại nheo mắt lại, ánh mắt chuyển động tìm kiếm nơi bắt nguồn của âm thanh kia.
Vù… Một viên cầu nhỏ từ phía trên góc cửa thông gió hướng về đầu giường phóng nhanh đến, Mộc Nguyên Khê dùng hai ngón tay kẹp lấy viên cầu lại, tất cả mọi thứ liền khôi phục yên lặng như ban đầu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)