Chương 3:
Đường lớn náo nhiệt, người đến kẻ đi, rất nhiều tiểu thương mua bán ở ven đường. Mộc Nguyên Khê một tay nắm tay Mộc Nguyên Thanh, một tay nắm dây cương Bạch Mã bước chậm trên phố. Trải qua 5 năm sinh sống thanh tịnh, nội thành huyên náo khiến nàng cảm thấy hoài niệm mà cũng xa lạ.
Lúc này, Mộc Nguyên Khê bỏ ra một tháng mang theo Mộc Nguyên Thanh đi đến Hoàng thành của Liệt An quốc. Nàng đã đem khuôn mặt của chính mình ngụy trang đi một phần, không còn sắc sảo như trước nữa mà mang nét thanh tú. Đối với Mộc Nguyên Thanh thì không cần, tiểu hài tử nào mà không phải trắng trẻo, non nớt, phi thường đáng yêu đâu?
Đã bao lâu chưa từng đến nơi này… Mộc Nguyên Khê lướt mắt nhìn những người trên đường, so với hồi ức trước đây kiến trúc đều đã thay đổi rất nhiều. Nhìn về nơi cử hành khoa cử vào ngày mai, cũng là vị trí trung tâm quyền lực… cung điện Liệt An quốc. So với ký ức vẫn giống nhau, vẫn khí thế như vậy, tồn tại mạnh mẽ. Tất cả kí ức đều ùa về, nàng ấy có khỏe không?
“Tỷ tỷ, muội muốn ăn cái kia.” Giọng nói của Mộc Nguyên Thanh đem Mộc Nguyên Khê kéo về thực tại.
“Thanh Nhi muốn ăn gì đây?” Mộc Nguyên Khê cúi người xuống hỏi.
“Bánh đậu xanh.” Mộc Nguyên Thanh chỉ ngón tay út hướng về cửa hàng bánh ngọt tỏa ra mùi thơm, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn sắc mặt Mộc Nguyên Khê.
“Được, tỷ tỷ mua cho muội.” Sủng nịnh mà véo nhẹ gương mặt nhỏ mềm mại của Mộc Nguyên Thanh, đi vào cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa.
Mới vừa bước vào tiệm bánh, liền nghe tiếng cãi vã, nhìn thấy hai mẹ con đang cãi nhau. Hai người giữa lông mày đều có hoa mai, nội tử cãi vã, thực sự là hiếm thấy.
“Ngươi là nội tử, đi đầu quân cái gì? Ta tuyệt đối không đồng ý.” Phụ nhân trung niên hướng về thiếu nữ còn trẻ tuổi giận dữ nói.
“Tại sao không được? Gia đình của Dương tướng quân cũng không phải là một nội tử sao? Nàng ấy còn không phải rất có thành tựu hay sao.” Thiếu nữ không cam lòng yếu thế mà lớn tiếng.
“Người ta địa vị gì, ngươi có địa vị gì? Đi nơi đó chịu khổ còn không bằng tiếp tục đọc sách, sau này tìm một gia đình khá giả gả đi.”
“Con mới không cần.”
Mắt thấy hai người căn bản không quan tâm chính mình đi vào, tiếp tục như vậy không biết được sẽ mất bao nhiêu thời gian. Mộc Nguyên Khê gõ gõ quầy hàng, kéo đến sự thu hút của hai người.
“Xin hỏi, có thể lấy cho ta một phần bánh đậu xanh được không?”
“A… Thật xin lỗi, tới ngay!” Phụ nhân trung niên vừa xin lỗi vừa cười nói, lại cúi đầu nhỏ giọng đối với thiếu nữ mà quát mắng.
“Ngươi đứng đây đợi cho ta.” Nói xong mới đến hộp gỗ bên cạnh, cầm lấy khăn mở lồng hấp ra, lập tức một làn khói trắng phả ra. Chóp mũi hoàn toàn là mùi thơm của bánh đậu xanh.
Nội tử sao? Khóe mắt Mộc Nguyên Khê lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang giận dỗi giậm chân ở kia.
Vì nội tử có năng lực sinh sản khá mạnh. Bởi vậy thường bị xem là đối tượng cần được bảo vệ, vì lẽ đó cho dù trên lý thuyết được xem là bình đẳng, nhưng nội tử có thể nổi bật hơn người cũng không nhiều.
Mộc Nguyên Khê lắc đầu, tiếp nhận hộp gỗ mà bà chủ đưa tới, trả tiền sau đó nắm tay Mộc Nguyên Thanh rời khỏi quán.
“Tỷ tỷ, muội cũng là nội tử, vậy muội cũng không thể ra ngoài sao?” Mộc Nguyên Thanh mở to ánh mắt trong suốt, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi.
“Sẽ không, mặc kệ muội muốn đi con đường nào, tỷ tỷ đều sẽ chống đỡ cho muội.” Mộc Nguyên Khê mỉm cười, vỗ nhẹ đầu Mộc Nguyên Thanh mà nói.
Hai người đi dạo vài vòng mới trở về khách điếm, nhìn Mộc Nguyên Thanh cầm bánh đậu xanh ăn đến thật vui vẻ. Mộc Nguyên Khê cầm lấy sách, lật từng trang, tâm tư lại không hề đặt ở đây mà trái lại càng thêm rung động…
Dương tướng quân… Dương Chử Vi sao? Trước khi vốn là Dương lão tướng quân mà? Tình thế hiện tại đã thay đổi nhiều vậy sao? Mộc Nguyên Khê mím môi nghĩ thầm.
“Thanh Nhi, đừng ăn nhiều, lát nữa đến bữa tối sẽ ăn không nổi.”
“Vâng… Thế nhưng… Thế nhưng bánh đậu xanh còn nóng ăn mới ngon…” Mộc Nguyên Thanh cầm lấy bánh đậu xanh đã cắn một nửa, nhìn khói nóng từ bánh còn phảng phất, lại nhìn tỷ tỷ, nội tâm đấu tranh mãnh liệt.
“Nếu muội muốn ăn, ta sẽ bảo tiểu nhị hấp nóng lại cho muội được không?” Mộc Nguyên Khê nhẹ nhàng nói.
“Vậy muội sẽ ăn hết một khối này thôi.” Mộc Nguyên Thanh do dự một chút liền gật đầu, sau đó nhìn nửa khối bánh còn trong tay lớn giọng nói.
“Được, ăn xong nhớ rửa tay sạch sẽ.” Mộc Nguyên Khê dưới ánh mắt lưu luyến của Mộc Nguyên Thanh nhìn bánh ngọt, lấy nắp gỗ đậy lại. Sau đó, từ trong tay nải lấy ra nghiên mực cùng mấy tập sách màu xanh lục.
“Thanh Nhi, ăn xong liền đến đây luyện chữ, còn có đây là sách mà Sơ Tuyết đưa cho muội, xem thật kỹ nha. Sơ Tuyết nói, chờ lần sau gặp muội muốn kiểm tra một chút.”
“Ơ… Còn muốn kiểm tra sao…” Mộc Nguyên Thanh nhăn mũi một cái, mặt đầy oan ức.
Mộc Nguyên Khê buồn cười vuốt đầu nàng, bởi vì Mộc Nguyên Thanh có nhận thức thiên phú về dược liệu. Tần Sơ Tuyết cũng rất thường thức tiểu nữ nhân mới 5 tuổi này, chỉ cần bản thân nói qua đặc tính cùng dược lực một lần, nàng liền có thể nhớ rất rõ. Điều này làm cho Tần Sơ Tuyết tương đối ngạc nhiên, đem Mộc Nguyên Thanh coi là đệ tử mà dạy dỗ. Hiện tại, Mộc Nguyên Thanh đã có thể nhận biết được gần nghìn loại dược liệu, gần như một nửa tiểu thầy thuốc, hiện tại chính là đang nghiên cứu bắt mạch.
Thật ra Mộc Nguyên Khê không muốn dẫn Mộc Nguyên Thanh đi theo, nhưng Tần Sơ Tuyết bày tỏ nàng đã mười tuổi. Nên ra ngoài va chạm với cuộc sống, như vậy quá ngây thơ, nếu gặp phải người xấu mà nàng chỉ có một mình thì làm sao? Không bằng dựa vào chính mình, vì vậy liền biến thành tình huống như bây giờ.
Nhìn Mộc Nguyên Thanh đang chuyên tâm đọc sách, Mộc Nguyên Khê xuyên qua cửa sổ nhìn đám người tới lui phía dưới, liền rơi vào trầm tư. Không biết có nên đi đến những nơi từng là sản nghiệp của Mộc gia không, quan sát xem mọi thứ hiện tại như thế nào?
Cốc. Cốc. Cốc. Lúc này cửa đột nhiên vang lên.
“Ai?”
“Khách quan, tiểu nhân đem bữa tối đến cho ngài.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của tiểu nhị.
“Vào đi.” Mộc Nguyên Khê lên tiếng.
Tiểu nhị bưng đồ ăn vào, hai món ăn chay một món ăn mặn, còn thêm một chén canh nóng hổi, xem qua là vừa mới chế biến.
“Cảm tạ, ngươi có thể ra ngoài rồi.” Mộc Nguyên Khê đưa chút bạc vụn cho tiểu nhị, phất tay đuổi người ra ngoài.
“Khoan đã, chờ khoảng hai canh giờ sau lại đưa nước nóng vào.”
“Được ạ. Tiểu nhân hiểu rồi. Mời khách quan thư thả dùng.” Tiểu nhị gật gật đầu, lui ra nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thanh Nhi, đến ăn cơm thôi.” Mộc Nguyên Khê cầm hai bát cơm gọi đến.
“Vâng.” Mộc Nguyên Thanh nhanh tay thả bút lông xuống, rửa tay xong liền chạy tới.
“Hôm nay có món thịt kho tàu, muội thích nhất đây.” Mộc Nguyên Khê gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Mộc Nguyên Thanh.
“Cám ơn tỷ tỷ.” Mộc Nguyên Thanh vui vẻ gặm thịt, một miệng đầy thức ăn, dáng vẻ kia khiến Mộc Nguyên Khê cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn đấy.” Mộc Nguyên Khê lấy khăn lau đi lớp mỡ bóng trên miệng Mộc Nguyên Thanh.
“Vâng… Vâng…” Một miệng đầy thức ăn, Mộc Nguyên Thanh chỉ vội vàng phát ra âm thanh ậm ừ.
Mộc Nguyên Khê nhìn tướng ăn của Mộc Nguyên Thanh có chút phiền muộn, đều bị Sơ Tuyết cùng Mục tỷ tập thành thói quen. Vốn là một nữ hài tử khả ái ngoan ngoãn giờ đã không còn tồn tại, chỉ còn lại một tiểu hỗn đản bướng bỉnh.
Chờ Mộc Nguyên Thanh tắm rửa xong rồi ngủ, Mộc Nguyên Khê lấy ra một túi nhỏ, lấy đồ trong đó ra bôi lên gương mặt thanh tú. Gương mặt lập tức trở nên hết sức bình thường, người đến người qua đều không để lại chút ấn tượng gì. Sau đó lại quấn bộ ngực cao nghễ kia chỉ còn một nửa, lại đổi bộ kiện áo choàng màu đỏ thẫm. Từ cửa sổ nhảy xuống gian phòng dưới lầu không có ai ở đó, sau đó phẩy quạt khí định thần nhàn tiêu sái đi ra, giống như một vị khách bình thường đến trọ chỉ là muốn ra ngoài đi dạo thôi.
Phẩy quạt, lộ ra một nụ cười tà mị, nếu như đây là khuôn mặt nguyên bản của Mộc Nguyên Khê chắc hẳn sẽ khiến cho tất cả nội tử điên cuồng. Nhưng hiện tại gương mặt bình thường, kết hợp với áo khoác đỏ thẫm, thật chẳng ra ngô ra khoai chút nào. Có điều Mộc Nguyên Khê cũng không quan tâm, thảnh thơi tiêu sái mà đi trên đường.
Những con phố này cũng không khác lúc trước bao nhiêu, nhiều quán xá đã đóng cửa rồi. Mà đèn mỗi nhà đều đã sáng lên, dòng người đông đúc. Mỗi tửu điếm phía trước đều có vài ba cô nương trang điểm thật dày, ở trước mặt cầm khăn tay vung vẩy. Vừa nhìn liền biết đây là nơi quy tụ nhiều thanh lâu bậc nhất Hoàng thành.
“Đi nhanh. Đi nhanh. Có người nói hôm nay hoa khôi Ôn Thanh Đường Nguyệt Lâm dâng đêm đầu tiên.”
“Ta biết rồi. Ta đã chuẩn bị rất nhiều ngân phiếu vì thời khắc này.”
Hai ngoại tử ở bên cạnh Mộc Nguyên Khê chạy đến, vừa đi vừa phát ra những lời vừa rồi.
Nguyệt Lâm? Muốn bán đêm đầu tiên? Mộc Nguyên Khê nhíu mày, nhanh chóng hướng về địa điểm kia mà tới.
Đừng nhìn Ôn Thanh Đường danh tự này nghe thật nhã nhặn, nhưng nó chính là thanh lâu đứng đầu Liệt An Quốc. Ôn Thanh Đường có chi nhánh khắp cả nước, thậm chí là hai quốc gia kia đều có chi nhánh. Không ai biết chủ nhân của Ôn Thanh Đường là ai, thế nhưng đều biết ở đây có một quy luật cực kỳ chắc chắn. Đó chính là cô nương trong Ôn Thanh Đường, trừ phi là tự nguyện, nếu không cũng không cần bán mình. Mà nữ tử Ôn Thanh Đường từ nhỏ đã được học đủ mọi thi thư, tài đánh đàn hay vũ đạo đều rất tinh thông. Tuy rằng không bán thân nhưng khách hàng cũng là nườm nượp.
Bước vào Ôn Thanh Đường, bên trong đã đầy ắp người, những gã sai vặt đều đang bận bịu tấp nập châm trà đến nỗi chân không chạm đất. Nhìn thấy cảnh khách nhân tại đây khiến tâm tình trở nên nặng nề, nguyên bản không khí Ôn Thanh Đường vốn thanh thoát, nhưng hiện tại có rất nhiều khách nhân tay chân táy máy bên trong người các cô nương ở đây. Dáng vẻ giống như tập mãi thành quen, những cô nương kia dù bên trong ánh mắt tràn đầy khuất nhục, nhưng cũng không dám phản kháng.
Xem ra đã có người nhúng tay vào trong Ôn Thanh Đường rồi. Bầu không khí ngày càng trở nên bại hoại, Mộc Nguyên Khê khẽ lay động quạt trên tay mình. Ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, đảo qua những gương mặt có mới mẻ, có quen thuộc, mím môi nắm chặt quạt, mà nội tâm tràn đầy phẫn nộ.
“Hoan nghênh các vị khách nhân đến Ôn Thanh Đường.” Một phụ nhân khoảng 50 tuổi nâng gậy đi ra, bên người có mang theo một nữ tử, xem ra là người hầu hạ của nàng. Nhưng thay vì phục vụ, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng cùng lạnh lẽo kia, quả thực giống như đang giám sát hơn.
Nhìn khuôn mặt trong ký ức được bảo dưỡng căng bóng xinh đẹp, giờ lại mang thêm nhiều nếp nhăn, trên mặt hiện ra vẻ mỏi mệt.
Triệu Thanh Quân!
Quét mắt nhìn Ôn Thanh Đường tràn ngập hơi thở phóng đãng, chóp mũi chỉ toàn mùi rượu khó ngửi cùng mùi phấn son tầm thường. Mộc gia rơi đài, ngay cả Ôn Thanh Đường cũng là cảnh còn người mất.
Chết tiệt! Để ta biết là ai đang giở trò quỷ, món nợ này ta sẽ trả lại toàn bộ. Quạt trong tay Mộc Nguyên Khê đã bị nàng tức giận trực tiếp gãy làm đôi. May là cảnh tượng bây giờ cực kỳ ồn ào, căn bản không có ai chú ý đến nơi này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)