Bách Hợp Tiểu Thuyết

Câu chuyện đầu tiên: Thanh kiếm tay người đã mất đi sắc bén.

606 0 2 0

Có một người thương một người, thương rất thương, thương đến đau lòng, thương nhiều đến mức... người đầy rẫy tổn thương... thương nhiều như vậy đấy, cho nên nào dám đem tình cảm trân quý này ra đánh cược đâu, một canh bạc mà phần thắng đã biết trước là bằng không.

 

Một người âm thầm thương nhớ, một người lại chẳng hay biết, ngay cả ta có tồn tại hay không người còn chẳng hay thì tình cảm này sao mà thấu? Cũng bởi vì thật khó khăn mới có thể tiến gần thêm một bước đến bên người, hiện diện trong nhân sinh của người... nên làm sao dám phá vỡ mối quan hệ vốn chỉ đơn giản là tầng băng mỏng dễ vỡ tan này đâu.

 

Đem tình này giấu nhẹm vào tim, không một ai hay, cũng chẳng để ai biết đến, đây là một bí mật. Một bí mật mà ta cam lòng giữ kín trong tâm, đơn phương một người đủ đớn đau cũng đủ vui vẻ, một niềm vui mà chỉ những người đơn phương có thể nắm bắt, cũng chỉ người đơn phương mới cảm nhận được. Nghe thật chua xót làm sao, nhưng chỉ cần là người thì miệng cười, tâm bất hối... biết làm sao được đây, khi mà đã ái thâm cốt tủy.

 

Có một loại tình cảm là yêu, nhưng cũng chẳng thể gọi là yêu, bởi vì tình cảm này nó vốn không hoàn thiện, tình cảm chẳng đến từ hai phía mà chỉ là một bên tình nguyện yêu... thì làm sao có thể gọi là yêu phải không? Một loại tình cảm mâu thuẫn gọi tên đơn phương.

 

Chỉ với hai chữ "đơn phương" thì nó cũng đủ để ta cảm thán về tình yêu không thể nào được công nhận này. Đơn phương ấy à? Đơn phương đơn giản lắm, đơn giản đến đau lòng. 

 

Đơn phương chỉ đơn giản là một tình yêu không hoàn thiện, là sự cố chấp không buông tay, là trao đi mà không cần nhận lại, là yêu thương nhưng lại trong lặng thầm, là bí mật thủ hộ, là lặng thầm thương nhớ, là vô tình chạm mắt, là cố tình bỏ lỡ, là níu giữ không dám nói, là hi vọng một kì tích xuất hiện, là hạnh phúc trong chính đau thương của mình.

 

Đau thương nhưng đó lại chính là nguyện vọng của ta, người rốt cuộc có được hạnh phúc của riêng mình. Tâm đau gắt gao mỗi khi nhìn người hạnh phúc bên ai kia, nhưng cũng lạ thay ta lại lấy chính hạnh phúc này của người vẽ đè lên vết thương của ta, đem hạnh phúc ấy biến thành hạnh phúc của chính mình, thật lòng vui mừng rốt cuộc tìm được một người dùng chân tâm mà yêu người, người mà ta thương rất thương ở nơi uy nghiêm mà lại đầy rẫy cạm bẫy, lừa lọc cùng với những thủ đoạn tàn nhẫn này đây.

 

Sau cùng dù là đau thương thì chỉ cần nụ cười người còn nở trên môi, chỉ cần còn được chứng kiến người sống hạnh phúc đến bạc đầu thì vết thương rỉ máu tim này dù mãi chẳng thể lành cũng chẳng hề chi, miễn người hạnh phúc thì đau thương này mình ta gánh lấy là đủ. Bây giờ thì ta đã có thể mãn nguyện mà rời sàn diễn này, vai diễn của ta... có thể chấm dứt được rồi, nguyện người mãi bình an.

 

Đừng hỏi vì lý gì đã ái nhập cốt, thương đến tận cùng, hi sinh nhiều đến thế... lại có thể can tâm tình nguyện chỉ là một lữ khách bước ngang qua đời của người ấy chẳng để lại chút gì kể cả là phù du, đừng hỏi ta những điều ngớ ngẩn đến lạ thường như thế.

 

Bản thân đã vô tình thích, rồi lại chậm rãi yêu, yêu đến cố tình thương... thương đến dại khờ, nhưng mà thương một người không thể... một người không thể thích, không thể yêu cũng chẳng thể thương thì sao? Thì sẽ nhận được kết quả nào? 

 

Kết quả đã có, có từ lâu... nếu đã biết lấy kết quả vẫn cố chấp níu giữ tình cảm này, vẫn thương lấy một người đã biết là không thể thương thì phải làm sao đây? Từ lúc bắt đầu đã là không thể, vốn nên phải từ bỏ nhưng vẫn tiếp tục thương... tiếp tục vấn vương, bởi vì tình cảm này sớm tại lúc ta không biết đã thẩm sâu trong cốt, hòa vào trong tủy... thì phải làm sao đây?

 

Ừ, làm sao đây nhỉ? Không phải câu trả lời đã rõ rành rành trước mắt kia sao? Không phải đó là điều mà chúng ta, những kẻ yêu thầm lặng đều đã và đang làm hay hay sao?

 

Lặng yên dõi theo bóng hình người, giản đơn quan tâm, lặng lẽ chăm sóc cũng chẳng một tiếng động mà yêu. Nhẹ nhàng mà khoác lên mình vai diễn lữ khách xuất hiện ngang qua cuộc đời người, chỉ dừng chân nơi người một đoạn thời gian thật ngắn... ngắn đến mức chỉ ít lâu người liền chẳng nhớ ta là ai, hay đã từng có người lữ khách nào lướt qua đời người. Nhân sinh một người luôn rất náo nhiệt, đều tiếp thật nhiều lữ khách qua đường... nhiều đến nỗi chỉ cần một thoáng qua cũng đủ quên mất, mà ta cũng chỉ là một trong số đó, thật chua xót làm sao...

 

Hối hận không? Khi chỉ sắm vai một kẻ tầm thường như thế... tầm thường đến vô vọng? Hối hận không? Khi chẳng hề đem tình yêu này nói ra? Vốn dĩ đã có cơ hội để nói? Đã có thể nói... đã có thể có được, đã có thể là vai chính trong nhân sinh người ấy chứ chẳng hề tầm thường đến thế? Đã có thể để cả thế giới biết chứ không phải một mình bí mật góc lòng... vốn dĩ đã có cơ hội... Hối hận sao?

 

Từ lúc thương đã xác định vĩnh sinh bất hối, huống chi tình cảm này vốn dĩ đã sớm nên bị bóp chết từ khi nó vừa chớm nở, tất cả chua xót, thương đau... máu chảy thành dòng đều cũng chỉ là kết quả cho sự cứng đầu mà ta gìn giữ, mà ta bất chấp đâm đầu.

 

Kết quả vốn đã sớm nhìn thấu thì ta phải biết đủ mà học cách chấp nhận, chấp nhận kết quả, chấp nhận thương đau, không phải sao? Suy cho cùng thì tình cảm này dù thế nào, vì bất cứ lý do nào cũng sẽ chẳng thể nào có được kết quả tốt cho dù được chấp nhận, với người... với ta, và sẽ chẳng thể nào có được chấp thuận nơi thế nhân mà có thể đường đường chính chính đến được với nhau, dù gì thì... người là bậc đế vương, là minh quân... người cỡ nào sáng chói, cỡ nào uy nghiêm. 

 

Người tựa dương quang chói sáng... ta, kẻ mãi chỉ sống trong bóng tối, một ám vệ hèn mọn... như ta làm sao có thể? Kẻ như ta làm sao nỡ nhuộm bẩn dương quang, để người mang bêu danh trên lưng? Người chính là sáng chói như thế, cũng là như thế làm minh diễm lòng ta, lặng yên bảo hộ, lặng yên yêu... với ta như thế là đủ, là nên biết đủ... phải không? Nhưng sao lòng ta đau thế này? Sao lại chua xót thế này?

 

Có phải lựa chọn của ta là sai không, Đế vương ngự trị lòng ta? Thanh kiếm trong tay người... có phải đã quá yếu đuối, nhát gan... mà mất đi sắc bén của nó rồi không? Sai lầm... thật sao?

 

Đó là kết quả của một cuộc tình gọi là... tình đơn phương, cũng là kết quả của một cuộc tình gọi là yêu người không thể... và đó cũng là kết quả của một tình yêu hoang đường ta dành cho người, tình đơn phương của một nữ nhân dành cho một nữ nhân khác, hoang đường hơn cả hẳn là... người mà ta vô tình thương nhớ lại là người, bậc đế vương của nơi đây, minh chủ một phương quyền uy tối cao, mà ta không hơn không kém chỉ là bề tôi dưới chân người, là thanh kiếm trung tâm mà sắc bén khi người cần... chỉ thế mà thôi... chẳng thể nào hơn.

 

_______

 

Vân Trung: chung quy cũng chỉ là nhát gan phải không nào? :)))

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: