Bách Hợp Tiểu Thuyết

Câu chuyện thứ chín: Nếu thế giới này chỉ có tôi và em

359 0 0 0

Nếu thế giới này chỉ có tôi và cậu, tôi sẽ không ngần ngại mà bước về phía cậu, ôm lấy cậu, ôm thật chặt, giữ cậu ở lại, sẽ không để cậu rời đi đâu... nhưng mà thế giới này thì không như vậy. Chúng ta bị ràng buộc quá nhiều bởi thế giới này, và điều ngăn cản tôi nhiều nhất trước việc nắm lấy tay cậu là gia đình tôi, những người đã yêu thương tôi rất nhiều, nhưng rồi cũng chính họ mang cho tôi những gông xiềng vô hình cản bước yêu thương của tôi, níu tôi lại trước cánh cửa hạnh phúc.

 

Tôi chẳng biết phải làm sao, tôi không muốn họ buồn, cũng lại không thể nhìn cậu hạnh phúc bên người khác, điều đó khiến tôi đau... nhưng là tôi lại không thể đứng lên đấu tranh cho chính hạnh phúc của bản thân mình, tôi không muốn làm họ thất vọng, bởi những yêu thương họ dành cho tôi là quá nhiều.

 

Tôi xin lỗi, khi không thể tiếp tục nắm lấy đôi tay cậu, tiếp tục ôm lấy cậu... tôi xin lỗi, chúng ta có thể trở lại như trước được không? Vẫn là những người bạn thân của nhau... xin lỗi vì đã không thể lựa chọn bên cậu, tình yêu họ dành tôi quá lớn, nó khiến tôi không thể làm lơ, khiến tôi áy náy, vì vậy... xin lỗi cậu rất nhiều, người mà tôi thương à, tôi không có cách nào để lựa chọn cậu cả.

 

Hạnh phúc của tôi là cậu, nhưng gia đình tôi lại là họ. Tôi cũng muốn cậu là một phần trong gia đình tôi, nhưng điều này thật quá khó.

 

Xin lỗi...

 

Nếu như thế giới này chỉ có hai ta thì thật tốt quá, tôi sẽ không phải đắn đo trăn trở như bây giờ, lúc đó tôi có thể không ngần ngại mà lựa chọn cậu, hạnh phúc của tôi à, người con gái đáng yêu của riêng mình tôi, thế giới của tôi đó.

 

Nhưng như thế là không có khả năng, yêu thương của chúng ta bị ràng buộc, cậu có thể tự do, nhưng tôi thì không, tôi không thể bỏ mặc được... tôi biết điều này là tàn nhẫn đối với cậu, nhưng mà tôi không thể.

 

Nhưng có một điều mà tôi biết chắc là... tôi thật sự yêu cậu, yêu cậu rất rất nhiều, vẫn luôn chỉ yêu mỗi mình cậu, tôi thật sự không cách nào có thể tưởng tượng nổi thế giới tôi khi không có cậu. Cậu có nhận ra điều ấy không?

 

Đời này của tôi là dành cho cậu, sẽ luôn chỉ có mình cậu, nên là cậu có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ, nhưng tuyệt đối đừng đau khổ, cũng đừng rơi nước mắt có được không? Bởi nước mắt mặn và chát lắm... và cũng bởi cậu như vậy, tôi sẽ đau lòng đấy.

 

Nếu như cha mẹ tôi chấp nhận thì tốt rồi... như vậy tôi đã không phải trở thành kẻ tội đồ gây nên thương đau của cậu, là vết thương lòng cậu... xin lỗi cậu, người còn gái tôi thương à.

 

Nếu như có thể, tôi đã không phải là kẻ tệ bạc... nếu như thế giới này có thể cởi mở hơn với tình yêu chúng ta thì mọi chuyện đã không trở nên tệ đến như vậy.

 

Tại sao hai chữ tình yêu lại bị con người ràng buộc trong khuôn khổ? Tại sao tình yêu lại phải đem phân chia? Không phải bất cứ ai cũng đều có quyền yêu và được yêu hay sao? Không phải tình yêu là thứ cảm xúc bắt nguồn từ trái tim hay sao? 

 

Tại sao con người lại bắt đầu phân rõ tình yêu như cái cách mà họ cho là đúng, rồi bắt đầu thương tổn người khác bằng những ngôn từ gai góc, bén nhọn đến như thế...?

 

Khởi nguồn của tình yêu là đôi tim lỡ nhịp, là cảm xúc từ tận sâu linh hồn cơ mà... sao bây giờ lại buộc nó vào khuôn khổ rằng tình yêu xuất phát giữa hai con người, một nam và một nữ...?

 

Tình yêu nào có thể dùng những định lý phân định như thế? Đúng không nào?

 

Dẫu biết là thế, dẫu đã cố gắng, nhưng sau tất cả, tôi vẫn chẳng thể nắm được tay cậu, chẳng thể giữ cậu lại cho riêng mình, chẳng thể biến cậu thành một phần gia đình tôi, định kiến sót lại là quá lớn, bởi thế nỗ lực của tôi là vô ích, những định kiến ấy đã nuốt chửng hạnh phúc của tôi, hạnh phúc của một con người...

 

Rồi thì em ơi, lời xin lỗi dẫu đã nói rất nhiều, bao nhiêu cũng là vô ích, nhưng là thật xin lỗi em à, tôi đã không thể khiến họ chấp nhận đôi ta rồi.

 

Nếu như, nếu như... thế giới này chỉ có tôi và em, thì xin đừng ngần ngại ôm tôi thật chặt nhé, tôi sẽ đáp lại em bằng tất cả những gì mà tôi có. 

 

Còn hiện tại... tôi chỉ có lời xin lỗi dành em mà thôi, chúng ta phải xa nhau thật rồi... 

 

-------------------

 

Lucasta: Lấy cảm hứng từ cặp đôi KoiDao của Hormonses season 3

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: