Mùa hè năm ấy là mùa hè mà tôi chưa bao giờ có thể quên được, một mùa hè nóng oi bức rồi lại khiến tim tôi giá lạnh. Một mùa hè mà vĩnh viễn không một ai trong chúng tôi có thể nào quên…
Tôi có từng nói chưa nhỉ? Mùa hè năm ấy… tôi đánh mất cậu, tôi còn không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa, rõ ràng tôi đã hận cậu đến vậy cơ mà… nhưng tôi lại đem lòng yêu cậu, rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra với tôi thế này!!
Tôi đem lòng yêu một người mà tôi cực kỳ hận, nhưng tình yêu này cũng không cứu vãn được kẻ đã sa chân rơi vào vực sâu tăm tối, không ngừng vùng vẫy trong vũng bùn tanh tưởi được, chẳng ai có thể cứu rỗi tôi…
Làm sao đây, tôi… tôi lỡ say em mất rồi… nhưng tôi cũng lỡ buông tay em mất rồi...
Tôi để em vụt mất khỏi tầm tay mất rồi…
Điều này đáng vui mừng sao?
Tôi chẳng rõ nữa rồi, tôi chẳng còn có thể phân biệt phải trái đúng sai nữa rồi…
Cậu quay trở về đi được không? Cậu trở về đi mà… làm ơn đi, tôi không thể đánh mất cậu được, cậu… là điều khiến tôi còn có thể tồn tại, cậu là nguồn sống của tôi… cậu đâu rồi, trở lại đi
Tôi… thù hận của tôi, tình yêu của tôi, điều giữ tôi còn sống… cậu… là tất cả trong tôi, cậu mất rồi… tôi còn lại gì?
Sao cậu nỡ để tôi bơ vơ chốn này, tại sao vậy?
Nếu so ra ai đáng chết hơn hết thảy, thì đó phải là tôi mới đúng chứ? Tại sao… cậu lại ra đi?
Tại sao thế nhỉ?
Rõ ràng tôi mới là ‘thứ’ mà chẳng một ai cần cơ mà, đến cả ‘họ’ cũng ruồng bỏ, xua đuổi tôi cơ mà, vậy thì hà cớ gì người sống là tôi mà không phải là cậu…
Này, ai đó trả lời câu hỏi của tôi đi… ai đó trả cậu ấy lại cho tôi đi… ai đó… làm ơn…
Cậu là ai? Mà tôi là ai?
Cậu là đứa trẻ mà ai cũng yêu, cậu là ai? Là đứa con mà chính họ cũng không ngờ cậu có thể xuất hiện trên đời, còn tôi? Một đứa nhỏ được nhận nuôi vì an ủi chính bản thân họ, nhưng rồi sau đó cậu lại xuất hiện, cậu giành lấy hết thảy tình yêu thương của họ.
Tôi sao? Ích kỉ nhỉ? Tôi khi ấy làm sao biết được? Làm sao biết được bản thân chỉ là một con nhóc được nhận nuôi cơ chứ? Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ còn nằm trong nôi mà thôi, tôi làm sao biết được bản thân là được nhận nuôi từ côi nhi viện cơ chứ? Tôi cũng chỉ là đứa trẻ lớn lên trong cái gia đình của cậu, của cả hai ta mà chỉ riêng mình tôi là kẻ dư thừa.
Cậu biết không, tôi vốn cũng không hề oán hận chỉ riêng mình cậu, mà tôi là oán cả gia đình cậu… biết tại sao không?
Vậy cậu biết tại sao tôi lại chỉ còn có thể một mình côi cút trong cô nhi viện không? Là do cha mẹ thân thương của cậu đấy, hai người ấy đã gây ra cái tai nạn cướp đi tính mạng của cha mẹ tôi, tôi hận các người, tôi cũng hận sự vô dụng của bản thân, vì cớ gì tôi phải gọi hai con người đã cướp đi cha mẹ của tôi là cha và mẹ? Nhưng rồi tôi lại bị ghẻ lạnh bởi chính họ. Tôi oán cậu vì cậu có được tất cả những gì tôi mất đi trong đời, cậu nói xem… tôi có nên hận từng người trong gia đình cậu không cơ chứ?
Nhưng… tôi lại say đắm cậu không cách nào dừng lại được, tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế? Tại sao cậu lại luôn bên cạnh tôi dù tôi đã đối xử tệ với cậu… này tại sao vậy? Tại sao cậu lại không cố để tôi ghét cậu? Tại sao vậy? Cậu cứ như vậy, trái tim tôi sao có thể nào tự khống chế được nhịp đập khi cậu cạnh bên được cơ chứ?
Tại sao cậu lại có thể đáng yêu như thế? Ôn nhu như vậy? Xinh đẹp như vậy… tại sao trong biết bao con người cậu luôn tìm thấy tôi? Tại sao cậu lại cười xinh đẹp như vậy khi nắm lấy tay tôi… tại sao tim tôi lại không thể nào chịu khống chế của tôi mà chất chứa hình bóng cậu? Tại sao tâm trí tôi lại chỉ toàn là cậu? Tại sao đôi mắt tôi lại chỉ có thể nhìn thấy cậu đây… không phải tôi oán cậu, hận cậu sao?
Này, rõ ràng là tôi không hề cho cậu được một chút ôn nhu, không hề cho cậu một chút tốt đẹp nào cơ mà… tại sao khi ấy cậu lại phải bảo vệ tôi, để rồi người nằm ở nơi này lại là cậu?
Cậu có biết không… đau khổ hơn việc tôi biết bản thân mình yêu cậu là… việc cậu rời đi tôi, cậu là điều tốt đẹp duy nhất tôi còn có trên đời, cậu lại bỏ tôi đi, còn bảo tôi phải hoàn thành nguyện vọng của cậu… cậu là đang bức điên tôi đấy sao?
Tôi rốt cuộc mắc nợ cậu nhiều như thế nào vậy? Nhiều đến mức nào mà cậu lại dày vò tôi đến thế? Buộc tôi phải sống ở cái thế giới trống rỗng này, cậu cũng đủ ác độc…
Yêu cậu… là điều trái tim tôi tình nguyện, hận cậu là điều tôi chấp nhận từ bỏ. Đợi tôi… đợi tôi sống đủ rồi tôi sẽ đến tìm cậu như nguyện vọng của cậu, nhớ là đợi tôi đấy, không được quên tôi đâu đấy… tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy, bảo bối cuộc đời tôi.
Thật đáng tiếc, tôi không học được buông bỏ sớm hơn... tôi đánh mất cậu. Nhưng rồi tôi sẽ lại tìm được cậu, hứa đấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)