Thánh Đường thiêng liêng nơi chúng ta thành đôi chị có còn nhớ về?
Nơi mà chúng ta trao nhau lời hứa nguyện thành đôi thuở nào, chị có còn nhớ chăng?
Chị có còn... nhớ chăng?
Hay chị đã quên mất rồi, chị đã chẳng còn chút ký ức nào về kỉ niệm đôi ta từng có? Phải chăng, trong chị đã chẳng còn chút yêu thương nào, chẳng còn chút kiên nhẫn nào dành cho em, dành cho việc vun vén hạnh phúc đôi ta...
Chúng ta bên nhau đã bao lâu rồi? Hơn nửa đời người chưa nhỉ? Chị nhìn xem tóc em đã phai màu theo năm tháng rồi đây này, chúng ta đã bên nhau quá lâu rồi, sao chị không thể có thêm một chút kiên nhẫn đợi chờ em theo cùng nhỉ?
Chị đi rồi, em làm sao có thể... tiếp tục ở lại nơi đây? Ở lại căn nhà này, ở lại thành phố này, ở lại thế gian này... chị đi rồi, em làm sao còn có thể ở lại chốn đau khổ này đây? Căn nhà chất chứa kỷ niệm đôi ta, thành phố dõi theo chặng đường gian khổ cuộc đời cả hai, đâu đâu cũng là hình bóng của chị, làm sao em có thể thôi đau khổ khi nhớ về những lúc em còn có chị cạnh bên?
Phải chi chị có thể kiên nhẫn đợi em thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa mà thôi, thì cả hai ta đã có thể đi cùng nhau tới cuối đời, không phải kẻ đi người ở đau khổ tột cùng như bây giờ.
Nhưng dẫu cho nhớ nhung có dày vò em nhiều thế nào đi chăng nữa, thì hạnh phúc chị đã mang đến cho em xưa kia, dù đã là cũ kỹ thì cũng đã đủ chữa lành tâm hồn em, mang thêm động lực cho em tiếp tục đợi chờ đến ngày có thể cùng nhau gặp lại trên Thiên Đường.
Chúng ta gặp nhau vào một ngày lạnh mùa đông,
Yêu nhau vào những ngày sương gió se lạnh mùa thu,
Nắm tay nhau cả đời tại Thánh Đường thiêng liêng ngày nắng mùa xuân,
Thiên Đường mùa hạ đón em, nơi đó cũng có chị, một đời người tới đây là hết.
Một đôi nhẫn... một đời người, tay nắm tay kết thúc, bách niên hảo hợp.
_____________________
"Một đôi nhẫn, một đời người"
Cre: Nhà sản xuất thử thách viết lách
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)