Chúng ta có bao nhiêu yêu nhau?
Yêu sao? Người thật sự biết yêu một người là như thế nào sao? Có sao? Người có từng yêu sao? Với tất cả những gì người gây ra cho con tim này nhân danh tình yêu, người thật sự nghĩ đây là yêu sao?
“Tú ơi, Tú à xem này xem này, có xinh không?” rầm rì bên tai như mèo con ngượng ngùng, cõi lòng đầy mong chờ thế nhưng lại bị người tạt cho một gáo nước lạnh không hề tiếc thương: “Này, thôi đi! Nhìn trẻ con quá rồi đấy”
Ừ, món quà mà em dành tất cả tình cảm để làm tặng người, lại chỉ nhận được cái liếc mắt khinh thường, cùng những lời bình phẩm ác liệt từ người, đau lắm đấy, thất vọng lắm đấy, nhưng ai bảo là do em cam tâm tình nguyện đơn phương người cơ chứ? Thật ra thì trong một mối quan hệ, nhưng lại chả khác nào đang yêu đơn phương.
Khó lắm, khó thở lắm. Mềm yếu lắm, nhưng lại vì đoạn tình cảm hệt tình đơn phương này mà kiên cường tiếp tục ở lại, tựa như kiên cường cả đời này đều vì người mà toàn lực xuất quân, bất quá… lại như một trò đùa, không hơn không kém.
Em tựa như một món đồ, khi người cần sẽ được ưu ái, khi không còn cần nữa thì sẽ lại ở đâu đó một góc không hề ngó ngàng.
Yêu sao? Người bảo người yêu em… bảo thật sự yêu em, sau tất cả những gì người đã làm?
Lại yêu người sao? Khó lắm người ơi.
Thất vọng tích đủ rồi, thì hi vọng còn lại là bằng không, để lại yêu lần nữa… chi bằng nói là “Thay vì hẹn nhau kiếp sau sẽ không thương tổn, sao không đừng lại gặp gỡ”
Đừng nói, em vô tình, chỉ vì những thương tổn nhỏ nhặt không đáng mà bỏ lỡ tình cảm cả đời… Bởi vì là cả đời, cho nên mới lẳng lặng cho qua thật nhiều tổn thương chẳng đáng, nhưng người ơi… thương tổn nhỏ cũng là thương tổn, thương tổn lớn cũng là thương tổn lớn, ai bảo thương tổn nhỏ nhặt là không được nhắc đến đâu nào? Hơn nữa, dù là thương tổn nhỏ nhưng cứ tích dần tích dần lên theo từng năm tháng, dày vò không ngừng… còn không bằng một kích đâm chết trái tim.
Không phải đau ngắn còn hơn đau dài sao?
Thương tổn không phải quá lớn, nhưng theo từng năm tháng nó đã dày vò em đến chết lặng rồi…
Bởi vì là cả đời, cho nên chúng ta buông tha cho nhau đi thôi, buông tha cho thôi đau thương, buông tha cho thôi mệt mỏi chán chường, buông tha cho đoạn tình cảm mù mịt tăm tối, buông tha cho tương lai của nhau, buông cho tất cả… để còn có thể tìm thấy yêu thương.
Đừng níu kéo, níu kéo chỉ thêm khó xử, níu kéo chỉ thêm đau thương khi mà trong hai ta chẳng ai còn có thể giữ lấy nhau, chẳng còn có thể cho nhau được hạnh phúc, chẳng còn có thể giữ lấy ước nguyện ban đầu… dừng ở đây là được rồi, dừng lại ở đây thôi.
Hai ta chiếm lấy thời gian của nhau đã đủ dài, cũng đủ rồi.
Đừng bảo “có thương đau, có mất mát mới biết trân trọng nhau”, thật, nó đúng đấy, nhưng đó là khi cả hai cùng nhau vượt qua, cả hai cùng cho nhau sự tin tưởng và niềm an ủi… còn hai ta, hình như mỗi em là cố gắng cho đoạn tình cảm này, chỉ mỗi em thôi nhỉ.
Chúng ta, à không là người, người chỉ toàn cố đẩy em ra, sau tất cả… người chưa từng cố vì hai chữ “chúng ta”, người luôn chỉ vì bản thân. Những gì người cho em, ngoài những lời yêu sáo rỗng là hàng nghìn, hàng vạn thương tổn chồng chất.
Người nói xem, những lời kia người nói sao có thể không biết ngượng như thế?
Thay vì như thế, hãy nói lời chúc hạnh phúc sau cuộc tình này, vì người không có quyền thốt lên ba chữ “không cam lòng”.
Thôi lấy yêu ra làm cớ đi có được không? Phải, người đã từng yêu em… nhưng vỏn vẹn chỉ là đã từng, cái đoạn thời gian ấy nó ngắn lắm, ngắn đến mức hạnh phúc vẫn chỉ còn ở mức lưng chừng, vốn dĩ với bấy nhiêu hạnh phúc là không đủ để níu chân một người ở lại… nhưng em lại vì người mà ở lại, chính bởi vì yêu mà thôi.
Nhưng tình yêu và cả kiên nhẫn, cũng như lòng vị tha của em bị người mài mòn từng chút, từng chút một. Dù cho có kiên cường đến cỡ nào đi chăng nữa, thì em cũng chỉ là một con người, một con người bằng xương bằng thịt mà thôi, rồi cũng sẽ có lúc em mỏi mệt, em mất phương hướng, và rồi em tan vỡ.
Đáng lẽ điều ấy sẽ không đến nhanh tới thế, nhưng tất cả những gì người làm từ thuở ấy cho đến bây giờ… đã hoàn toàn rút ngắn quá trình ấy, đủ mệt mỏi, cũng đủ thương tâm, đủ thất vọng… hạnh phúc từng có đã chẳng còn có thể níu em ở lại, buông tay đi thôi.
Giữ tay nhau làm gì, khi người đã chẳng còn mong muốn trao đi tình yêu?
Giữ tay nhau để làm gì, khi mà người chỉ mong mỏi nhận lại yêu thương, lại không hề muốn trả giá?
Giữ tay nhau còn để làm gì, khi mà hạnh phúc giờ đây là thứ xa xỉ không tồn tại trong mối quan hệ của hai ta…
Đừng lấy kiếp sau ra hứa hẹn, vì nhỡ đâu mai này khi chẳng còn nhau nữa thì lấy đâu ra hạnh phúc kiếp sau?
Đừng tính tương lai, khi hiện tại còn mù mịt tăm tối.
Tình yêu mà, ai đoán trước được mai sau ta còn yêu nhau không…
Con người luôn thích hứa hẹn cho nhau kiếp sau, trong khi kiếp này còn chưa chắc đã bên nhau dài lâu…
Buồn lắm người ơi, hứa hẹn đủ điều, mấy điều làm được đâu nào.
Thay vì hẹn thề kiếp sau, sao không hết mình vì kiếp này?
Thay vì một đời mơ hồ chưa biết có thật hay không, cuộc sống trước mắt sao không lo toan?
Con người ấy mà, sống chưa hết một đời, lại hẹn nhau kiếp sau… một thứ mơ hồ mà chẳng ai biết có hay không…
Cứ cho rằng là có đi, thì có chắc sẽ còn tìm lại được nhau? Có còn có thể nhận ra nhau? Có còn có thể đến bên nhau như đã từng… thôi dừng lại những ảo tưởng đi, cũng như chấp nhận rằng người đã đánh mất tình cảm của em rồi, cũng như chúng ta giờ đây chỉ là hai con người chỉ đã từng quen biết, quá đáng hơn mà nói thì chính là xa lạ, với những thứ còn sót lại là kỷ niệm, nói thế chứ… hai ta mấy khi có được niềm vui, niềm hạnh phúc từ kỷ niệm đôi ta nào, nó thật nhỏ bé… chẳng thể nào so với dày vò đâu, thật đó người ơi.
Từ bỏ đi thôi, chấp nhận rằng sau này… hai ta vĩnh viễn sẽ là như hai đường thẳng song song chẳng còn có thể giao nhau, gặp lại nhau còn khó chứ đừng nói là bạn.
Gửi người lời từ biệt tại đây, thanh xuân đáng quên lãng của tôi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)