Ban đêm ở thành phố Kim Hải, đúng 0h trong quán bar, một cô gái mặc âu phục, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, sau khi đi vào quán thì dừng trước quầy bar, đập một tay lên mặt quầy: "Cho tôi ly rượu mạnh nhất ở đây!"
Bartender hạ mắt nhìn nàng, gật đầu, bắt đầu pha chế. Ánh đèn trong quán bar mờ ám hỗn độn, thêm ánh sáng óng ánh được rượu và nước phản chiếu vào không gian, càng tăng thêm vẻ rực rỡ ám muội.
Thật ra Phó Ngọc Sanh rất ít khi tới những chỗ như này, bởi vì nàng hiểu rõ tửu lượng của bản thân, nàng biết mình là thái kê trong thái kê(*) chính hiệu. Nhưng hôm nay nàng thật sự quá xui xẻo rồi, vì vậy, nàng không thể không mượn sức mạnh của rượu làm tê liệt thần kinh của chính mình.
(*) thái kê trong thái kê: dở trong nhóm dở
Chỉ trong phút chốc, một ly rượu đổ xuống dạ dày, cảm giác nóng rực theo yết hầu chảy thẳng xuống, lại sặc lên ngay lập tức khiến nước mắt nàng muốn ứa hết ra ngoài.
Tất cả mọi chuyện phải bắt đầu từ nửa năm trước. Nàng độc thân được hơn hai mươi năm thì quen được một người trên mạng tên là Lục Dao. Lục Dao này rất biết cách ăn nói, miệng phát ra toàn lời ngon tiếng ngọt, không bao lâu, Phó Ngọc Sanh đã đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt của cô ta, quyết định yêu đương qua mạng với cô ta.
Điều hài hước ở đây chính là Phó Ngọc Sanh tự cho rằng bản thân đã gặp được cái gì mà chân mệnh thiên nữ, trên thực tế lại đụng phải một người đàn bà xấu xa không ai bằng. Ngày hôm đó lúc gặp mặt, tra nữ đang đi toilet, quên mang điện thoại di động, điện thoại của cô ta không ngừng reo vang.
Phó Ngọc Sanh bắt máy giúp, lập tức nghe đầu dây bên kia cất giọng ngọt ngào "Dao Dao, chị đang ở chỗ nào đây, người ta rất nhớ chị đó."
Sau đó, Phó Ngọc Sanh mới biết thì ra Lục Dao này không phải người tốt gì, còn một chân đạp mấy cái thuyền. Lúc đó Phó Ngọc Sanh đã bị shock, nàng không nói hai lời đề nghị chia tay, dứt khoát cả đời không qua lại với nhau nữa.
Nhưng nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, ngày hôm nay mình lại gặp lại Lục Dao. Vốn dĩ nàng đã định không thèm đếm xỉa, cứ thế rời đi, nhưng Lục Dao lại giữ chặt nàng không cho nàng đi, khóc lóc xin lỗi kết hợp với phân bua, nàng nhanh chóng cho rằng Lục Dao thật sự đã thành tâm hối cải. Nhưng đúng vào lúc Lục Dao đang ra sức diễn kịch và Phó Ngọc Sanh đang do dự thì người yêu hiện tại của Lục Dao đột nhiên xuất hiện.
Người này trông phúc hậu nhưng lại vô cùng nóng nảy, nói muốn một lời giải thích, Lục Dao sợ hãi, tố cáo Phó Ngọc Sanh cố tình quyến rũ cô ta, cô ta đang từ chối. Sau đó, Phó Ngọc Sanh đã bị người ta mắng cho một trận trong khi chưa thèm phân rõ đầu đuôi.
Mà kịch hay còn ở phía sau. Người yêu hiện tại của Lục Dao lại là người thân của cấp cao trong công ty nàng, người ta thẳng tay gọi một cú điện thoại đã khiến cấp trên lôi nàng ra chiên xào.
Trong nháy mắt, Phó Ngọc Sanh từ một viên chức nhỏ biến thành dân thất nghiệp, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc.
Phó Ngọc Sanh cười giễu chính mình, hoài nghi có phải năm đó đầu óc mình không được tốt hay không, không tốt nên mới bị cái người có một không hai đó hút sâu tới như vậy, mỗi ngày tán gẫu qua mạng đến hai, ba giờ sáng không nỡ ngủ.
Trong lúc vô thức đã uống cạn vài ly, Phó Ngọc Sanh vừa nấc cụt vừa mắng chửi, toàn thân đã hơi nhũn ra, bên cạnh truyền đến một mùi hương thoang thoảng. Phó Ngọc Sanh xoa huyệt thái dương, quay đầu nhìn thấy bên cạnh xuất hiện thêm một cô gái.
Cô gái tùy ý vén sợi tóc hơi xoắn lên, cô mặc một chiếc váy hai dây màu bạc, bên ngoài khoác áo da, đường cong hoàn mỹ. Hơn nữa khuôn mặt cô được trang điểm tinh xảo, mắt hạnh mũi cao môi ngưỡng nguyệt*, ánh đèn lưu động trong đôi mắt cô, long lanh mà mê người, ngay cả Bartender cũng không thể cưỡng lại mà giương mắt nhìn trộm cô nhiều lần.
(*) môi ngưỡng nguyệt: khóe miệng cong lên, trông lúc nào cũng như đang cười
Cô là Cố Lâm Kha, hôm nay có hẹn với bạn nên mới tới chỗ này. Không ngờ tới là cô đã đến, vậy mà người bạn kia còn chưa đến, nên trước mắt tới đây ngồi.
“Một ly Mojito, cảm ơn.” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên quầy bar, giọng Cố Lâm Kha trong như suối.
“Được!” Bartender ngại ngùng.
Khi Phó Ngọc Sanh say rượu nhìn phía cô, nàng nấc một cái, vội vã đưa tay lên che miệng.
Cố Lâm Kha nghe tiếng nhìn sang nàng, hàng mi dài hơi khép lại, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười kia cực nhẹ, lại mang theo vẻ đẹp làm chấn động hồn phách người khác, lòng Phó Ngọc Sanh rơi đánh “bộp”, nàng xoay đầu lại tiếp tục uống rượu. Có điều, hình như hôm nay nàng uống thật sự hơi nhiều quá, cả người đều nóng lên, cuối cùng buông ly rượu, tính tiền chuẩn bị rời đi.
Bước chân đã loạng choạng, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, Phó Ngọc Sanh khoác túi lên vai, đi về phía trước hai bước, chân lại vấp một cái, toàn thân đứng không vững chuẩn bị ngã về phía trước, trái tim sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng cùng lúc đó, một cánh tay trắng nõn đã nắm lấy cánh tay nàng: “Cẩn thận.”
Hương hoa nhạt nhạt tràn vào cánh mũi, mùi hương cực kỳ dễ ngửi, thấm vào lòng người.
Cánh tay bị kéo nhẹ, Phó Ngọc Sanh thoáng sửng sốt, nâng mắt nhìn Cố Lâm Kha, chỉ thấy Cố Lâm Kha môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, đuôi mắt hơi cong lên, trong mắt ẩn tình, càng nhìn gần càng đẹp đến nỗi có chút giống yêu tinh.
“Cảm, cảm ơn.” Có lẽ ánh đèn trong quán bar quá mức mê hoặc huyền ảo, Phó Ngọc Sanh cảm thấy mình thật sự say rồi. Say từ đầu đến chân rồi, mỗi một tế bào đều đã say.
“Có thể đi tiếp không?” Cố Lâm Kha nhìn thẳng nàng, môi đỏ hơi cong, lười biếng hỏi.
“Không, không sao. Đương nhiên, đương nhiên có thể…” Phó Ngọc Sanh lắc đầu. Lúc này nàng cực kỳ nóng, nếu không phải đang ở trong quán bar, nàng thật sự đã cởi nút áo cho mát rồi.
“Cảm ơn, tôi, tôi đi trước.” Phó Ngọc Sanh cảm ơn một lần nữa, sau đó xiêu vẹo bước ra ngoài.
Mà cùng lúc này, một cô gái mặc trang phục công sở màu vàng nhạt, tóc thẳng đen dài trang điểm tỉ mỉ chậm rãi chạy lướt qua Phó Ngọc Sanh.
Đúng vào lúc Phó Ngọc Sanh định tiếp tục đi, bỗng nhiên nghe cô gái ở phía sau cất tiếng nói: “Ngại quá ngại quá, đường đi bị chặn, chị đến được bao lâu rồi?”
Phó Ngọc Sanh mơ mơ màng màng xoay người, thấy cô gái kia đứng trước mặt yêu tinh, vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt mềm mại.
“Vừa đến, không sao.” Cố Lâm Kha cười nói.
Tóc đen dài nghe xong, cười cúi đầu.
Cố Lâm Kha kéo ngọn tóc, rời ánh mắt sang chỗ khác, còn nói thêm: “Đúng rồi, tôi cảm thấy, chúng ta phải nói rõ một số việc.”
“Hả?” Tóc đen dài chớp đôi mắt.
“Tiểu Cầm, chúng ta chia tay đi.” Cố Lâm Kha cầm ly rượu, chậm rãi nói.
“Cái gì, chị có ý gì?” Tóc đen dài nắm chặt túi xách, vẻ mặt hoang mang.
“Chính là ý về sau chúng ta đường ai nấy đi.” Cố Lâm Kha mỉm cười.
Cô là một thành viên của tổ chức chuyên bắt tiểu tam, nội dung công việc nói thẳng ra chính là giúp nguyên phối trả đũa tiểu tam thông qua đủ loại con đường. Mà nhiệm vụ lần này cô nhận được là dựa theo nhu cầu của khách hàng đi quyến rũ tiểu tam, sau khi xác định quan hệ tình cảm rồi sẽ bỏ mặc tiểu tam. Chờ sau khi tiểu tam bị trả đũa, nguyên phối cũng sẽ bỏ rơi kẻ ngoại tình kia, khiến cho kẻ kia và tiểu tam đều “giỏ trúc múc nước, xe công dã tràng”.
Mà Tiểu Cầm này, chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Đừng thấy cô ta có dung mạo thanh thuần mà nhầm, trên thực tế, lại là… cao cấp.
Thật ra, Cố Lâm Kha rất giàu, cô cũng không thiếu tiền, lý do cô vào ngành này chơi đùa chủ yếu là liên quan đến ba mẹ cô. Khi cô còn nhỏ, ba cô có tiểu tam, còn hợp lực với tiểu tam lừa sạch sẽ tiền của mẹ. Chính vì vậy, cô ghét cay ghét đắng những người ngoại tình và tiểu tam. Song, đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của cô, tiếp theo, cô sẽ tiếp quản công ty của mẹ mình.
“Sao chị có thể như vậy? Cho em cái lý do! Ngày hôm qua chị còn nói yêu em, còn muốn cùng em xác lập quan hệ, vì sao hôm nay lại như vậy?! Chị chơi đùa em?!” Tiểu Cầm siết chặt nắm tay.
“Cần lý do à? Được thôi, vì tôi thích người khác rồi, cho nên không thích em nữa, đã đủ chưa?” Giọng nói Cố Lâm Kha toát ra sự biếng nhác.
……..
Phó Ngọc Sanh không hiểu sự tình nghe được đoạn này, toàn thân chấn động mãnh liệt đến mức quên cả đi.
Cô gái kia, rõ là đã uổng phí một gương mặt đẹp đến hỏng mắt, nhìn vậy mà lại xấu xa, thật như vậy luôn?! Cũng đúng, nhìn dáng vẻ yêu mị của cô ta thì biết, chắc chắn không phải người đứng đắn gì, vừa rồi ngay cả mình còn suýt chút nữa bị cô ta mê hoặc.
Phó Ngọc Sanh rùng mình, thầm nghĩ, đây là vận khí gì? Vì sao nàng đến chỗ nào cũng có thể đụng độ đủ loại người không đâu ra đâu?
Không dừng chân quá lâu, Phó Ngọc Sanh tiếp tục đi ra ngoài.
Ngày tháng tư, lúc ấm lúc lạnh, nhiệt độ ngày đêm trong ngày chênh lệch rất lớn. Sau khi ra cửa, trước mặt một trận gió lạnh lập tức thổi đến tay chân Phó Ngọc Sanh lạnh cóng.
Không biết đã đi được bao lâu, băng qua quảng trường nhỏ, loạng choạng đi đến một hồ nước nhân tạo, Phó Ngọc Sanh say rượu giẫm lung tung bước đến bờ hồ, nhìn mặt nước một cách chăm chú, nghĩ lại cuộc sống mấy năm nay, từ từ siết chặt hai tay, một ngụm khí kẹt ở ngực, lưng lửng, khó chịu vô cùng.
Thật muốn nhảy xuống, kết thúc mọi chuyện.
“Không được, mình không thể như vậy…” Phó Ngọc Sanh say xỉn cũng không biết bản thân đang làm gì, chỉ quyết định không tiếp tục hối hận nữa, chuẩn bị xoay người về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Ngay lúc nàng xoay người, hai chân đột nhiên không nghe lời mà xoắn xuýt lại, vấp một cái, xoay một vòng, Phó Ngọc Sanh vừa mới nghĩ thông suốt quyết định tiếp tục ôm ấp thế giới đã rớt vào hồ nước đánh “tủm”, trên bờ chỉ còn túi xách, không thấy bóng người nữa.
Cùng lúc đó, một chiếc Porsche màu đen chậm rãi chạy đến quảng trường nhỏ thì dừng lại.
Cô gái trong xe, đúng là Cố Lâm Kha. Cô vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, cảm thấy hơi mệt.
Xoa cổ xong, ngón tay Cố Lâm Kha gõ nhẹ lên đùi, lười biếng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt liền đặt lên bọt nước tung tóe trên mặt hồ.
“Là cô ấy?” Cố Lâm Kha nhíu mi tâm.
Tài xế: “Đại tiểu thư, cô quen biết à?”
“Quen, cũng không tính là quen. Anh ở đây chờ tôi một chút.”
Cố Lâm Kha dứt lời, cởi áo khoác, tháo giày cao gót, vén sợi tóc trước ngực ra sau vai, mở cửa xe đi ra, cũng nhảy “ùm” vào hồ nước, lần mò nắm được thắt lưng Phó Ngọc Sanh rồi kéo nàng bơi về phía bờ, dưới sự trợ giúp của tài xế kéo được nàng lên bờ.
Phó Ngọc Sanh toàn thân ướt đẫm nằm trên mặt đất, thật sự nhìn không được ổn lắm.
Cố Lâm Kha lau sạch nước trên mặt, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng, cô do dự không quá hai giây sau đó chẳng nói hai lời đã cởi áo khoác của Phó Ngọc Sanh, bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực cho nàng.
Chốc lát, dần dần trong cơn mơ màng Phó Ngọc Sanh choáng váng trợn đôi mắt to đến nỗi người khác căn bản không dễ nhìn ra, nàng chỉ nhận ra có bóng người mơ hồ cúi xuống mặt mình.
Phó Ngọc Sanh đang định mở miệng hỏi là ai, kết quả, nàng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị người kia hôn môi.
Hương thơm nhàn nhạt thoảng qua mũi, xúc cảm mềm mại lay động nội tâm, làm ánh mắt Phó Ngọc Sanh không tự chủ được bắt đầu mê man.
Một lát sau, Phó Ngọc Sanh trừng lớn đôi mắt vẫn đang mang theo men say vô tận…
Đây là yêu tinh trong quán bar?! Hơn nữa, cái cây củ cải lớn, chúa tể đào hoa, bà trùm ngoại tình, kẻ tồi tệ nhất trong những kẻ tồi ấy còn đang vô lễ với mình?!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)