Tóc ướt đẫm xõa trên vai, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, Phó Ngọc Sanh ngay trước mắt thực sự quyến rũ mê người không thể nghi ngờ gì nữa. Cố Lâm Kha kìm nén cảm giác khô khốc vi diệu đang phát ra từ cuống họng, chỉ kề sát bên tai nàng thấp giọng hỏi: “Phó tiểu thư, có phải tôi làm cô đau không?”
Phần lưng bị sợi tóc của Cố Lâm Kha khẽ cọ vào, Phó Ngọc Sanh lập tức cắn chặt môi, cũng không còn cảm thấy lạnh, mà chỉ thấy nóng không chịu được.
“Không có…” Ngón tay của Phó Ngọc Sanh cuộn chặt lại, nhìn về phía Cố Lâm Kha, chỉ thấy trong mắt Cố Lâm Kha đã phủ một tầng sương long lanh hơn so với người thường, đặc biệt trong đôi mắt ấy nhiều thêm một phần tình ý. Cô chỉ đơn giản nhìn Phó Ngọc Sanh, nhưng cũng đang vô tình khuấy đảo từng đợt sóng ngầm trong lòng của Phó Ngọc Sanh, liên tục, khó có thể tiêu tan.
Phó Ngọc Sanh cảm giác bản thân mình giống như phát bệnh.
Trước đó cô đã từng trải qua một khoảng thời gian cùng với loại người cặn bã một chân đạp nhiều thuyền như Lục Dao, còn ở tình huống rõ ràng đã biết đối phương không phải là người tốt đẹp gì, vẫn có thể xuất hiện phản ứng sinh lý kỳ quái như vậy, thực sự là đầu heo… Phi!
Không nhịn được thầm mắng chính mình một trận, một ít mồ hôi lấm tấm chảy dọc theo làn da trơn mịn của Phó Ngọc Sanh. Toàn thân bị cảm giác khô nóng từng tầng từng tầng bao vây, nàng có chút khó chịu, Phó Ngọc Sanh rời khỏi tầm mắt của Cố Lâm Kha, chỉ cảm thấy không gian này trở nên quá chật hẹp, thật là muốn mạng người mà.
Cố Lâm Kha gật đầu, ổn định tâm tình có chút ngổn ngang, nhìn thấy làn da tinh tế trên cổ nàng phủ lên một màu đỏ, ánh mắt chuyển động: “Không có gì là tốt rồi. Có điều, Phó tiểu thư mặt của cô thật đỏ, làm sao vậy?”
Phó Ngọc Sanh gắt gao ôm bộ áo ở trước ngực, từ mặt đến tai càng ngày càng đỏ hơn: “Đau, khi tôi đau toàn thân sẽ nóng lên.”
“Vậy tôi nhanh chóng đem vết thương của cô xử lý tốt đã.” Cố Lâm Kha liếc nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, vén mái tóc dài của Phó Ngọc Sanh lên, rủ xuống trước ngực của nàng, bắt đầu nghiêm túc xử lý miệng vết thương nhỏ.
Động tác của Cố Lâm Kha vừa lực, nặng nhẹ thích hợp. Dù là vậy, lòng bàn tay của Phó Ngọc Sanh vẫn đổ mồ hôi. Không phải do đau, chỉ là… nàng cũng không thể nói rõ nguyên nhân vì sao. Chỉ biết là, nhịp tim của mình cũng nhanh hơn, đầu óc cũng có chút rối bời.
Cố Lâm Kha nhìn làn da của nàng từ từ chuyển thành màu hồng, như suy nghĩ điều gì đó, khóe môi khẽ gợi lên: “Phó tiểu thư thật đáng yêu.”
“Được rồi.” Lát sau, giọng Cố Lâm Kha từ phía sau truyền đến.
Ngón tay của Phó Ngọc Sanh đang nắm chặt cũng thả lỏng, vội vàng ôm chặt lấy quần áo của mình: “Cảm ơn.”
“Vậy tôi ra ngoài đợi cô.” Cố Lâm Kha đem thuốc đang cầm trong tay, bỏ vào trong túi xách.
“Được, tôi sẽ ra ngay.” Phó Ngọc Sanh siết chặt quần áo, không quay đầu lại, tiếp tục thẳng người nhìn chằm chằm vào vách tường.
Cố Lâm Kha nói xong, bước ra khỏi phòng thay đồ trước.
Đóng cửa lại, Cố Lâm Kha đứng ở đó ngây người một lúc, nhớ lại chính mình khi nhìn thấy Phó Ngọc Sanh mặc áo tắm liền xuất hiện cảm giác ảo diệu, không khỏi rơi vào trầm tư.
Sẽ không phải là chuyện gì đáng lo đâu, chỉ do tâm tư phức tạp. Bạn thân thẳng tưng như thước kẻ của cô vẫn thường nhìn người mẫu nội y mà gào thét: “Chết tiệt, thật sự rất nóng bỏng, mình nhìn cũng có cảm giác muốn động tay động chân, tư thế này, chà chà, dù mình có là gái thẳng cũng muốn “làm” các cô ấy, lời nói thô tục nào cũng nói ra. Kết quả, không phải vẫn là gái thẳng sao? Gào thét thì gào thét, sau khi gào thét xong, vẫn yêu đương với đàn ông như thường, trước nay chưa từng có kinh nghiệm với cô gái nào.
“Vết thương của con dâu có nghiêm trọng không?” Mẹ Cố đã thay xong trang phục thường ngày, thấy Cố Lâm Kha đi ra, liền tiến đến.
Cố Lâm Kha nghiêng người nhìn cánh cửa kia: “Cũng không nghiêm trọng.”
“Vậy là được rồi.” Mẹ Cố gật đầu, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn con gái bảo bối của mình, “Đúng rồi, tụi con chung sống thế nào?”
Cố Lâm Kha cúi đầu: “Cũng không tệ lắm.”
“Ừ, vậy thì tốt, nỗi lo lắng bấy lâu nay của mẹ cuối cùng cũng buông xuống được rồi. Con có già đi thì vẫn có người bên cạnh con. Hơn nữa, con bé này có vóc người cũng không tệ.” Mẹ Cố cười híp mắt mà nói, “Nếu mọi chuyện đã xác định chắc chắn, vậy mẹ về nhà xem ngày hoàng đạo, chọn ngày tốt cho hai đứa kết hôn được rồi.”
“Vâng.” Cố Lâm Kha gật đầu.
Lúc này, Phó Ngọc Sanh cũng thay quần áo xong, nàng mở cửa phòng thay đồ ra, đi tới bên cạnh mẹ Cố cùng Cố Lâm Kha, mỉm cười nói: “Con thay xong rồi.”
“Kha Kha này, con đưa con dâu về nhà trước đi. Mẹ còn phải đi gặp bạn bè của mẹ nữa.” Mẹ Cố cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.
“Dạ, vậy tụi con đi trước.” Cố Lâm Kha thong thả bước đi, nhìn sang bên cạnh.
“Vậy, dì à,... Không phải, mẹ, hẹn gặp lại.” Phó Ngọc Sanh vẫy tay chào bà, nụ cười trong veo.
“Gặp lại sau.” Mẹ Cố nói xong, liền quay người đi, thong thả rời khỏi.
Lúc Phó Ngọc Sanh cười quay đầu lại, phát hiện Cố Lâm Kha đang nhìn mình, không khỏi nghĩ đến chuyện vừa rồi, bối rối ho khan một cái: “Vậy tôi cũng về trước đây. Cô cũng rất bận rộn, dù sao cũng là bà chủ lớn, không cần đưa tôi về.”
“Không sao. Hôm nay cũng không có việc gì. Tôi tiễn cô.” Cố Lâm Kha khẽ nhếch khóe môi.
“Tôi…”
Phó Ngọc Sanh còn muốn nói thêm, nhưng Cố Lâm Kha đã cất bước đi mất, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là tiến đến chiếc Porsche dừng phía trước, cân nhắc một chút mới hỏi: “Cô thật sự nghĩ sẽ kết hôn cùng tôi sao? Con người của tôi, thật ra ưu điểm thì không bao nhiêu, nhưng khuyết điểm lại rất nhiều đấy. Tôi nghĩ, cô ưu tú như vậy, tôi lại tầm thường, cô thành công như vậy, tôi lại thất bại, chắc chắn chẳng bao lâu nữa cô sẽ cực kỳ chán ghét tôi, cực kỳ hối hận…”
“Xem ra, Phó tiểu thư thực sự hối hận khi kết hôn cùng tôi?” Cố Lâm Kha dừng chân, quay lại nhìn nàng.
“Tôi…” Phó Ngọc Sanh cắn chặt hàm răng.
“Không sao, tôi là người nói chuyện lý lẽ, chỉ cần cô chịu trả chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho tôi, tôi sẽ ly hôn với cô ngay lập tức.” Cố Lâm Kha đưa tay đến trước mặt nàng, tóc buông xuống trước ngực, “Chuẩn bị xong một triệu cho tôi rồi sao?”
Phó Ngọc Sanh nhìn chằm chằm bàn tay của cô ấy, hơn nửa buổi, mới nuốt xuống hết những lời định nói ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vô cùng gượng ép: “Cố tiểu thư nói đùa, tôi làm sao có khả năng đổi ý được chứ? Đúng không? Ôi, đi thôi.”
Nói xong, Phó Ngọc Sanh vội vã đi về phía trước, chỉ muốn dùng một dao đâm chết mình.
Hơn nửa giờ sau, Phó Ngọc Sanh được Cố Lâm Kha đưa về dưới lầu nhà mình, cởi dây an toàn, vừa định xuống xe, đột nhiên nhớ tới điều gì, một ý tưởng bất ngờ lóe lên trong đầu: “Cố tiểu thư có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không? Cô xem, chúng ta đã kết hôn, tìm hiểu sinh hoạt của nhau vẫn là điều nên làm đúng không?”
Cố Lâm Kha sau khi nghe xong, nghiêng đầu từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liếc nhìn tòa nhà cũ kỹ đang bị nhấn chìm trong màn đêm, khóe môi khẽ nhếch: “Được.”
Phó Ngọc Sanh lập tức cười đến xán lạn như mùa xuân, kéo cửa xe mở ra: “Vậy cô đi theo tôi.”
Hôm nay đi quá vội, hộp thức ăn ngoài cùng những đồ bỏ đi khác vẫn chưa thu dọn, còn có rất nhiều quần áo cũng bị ném từ trên giường lên đến ghế salon, kết hợp tất cả lại với nhau, nơi này hỗn loạn không khác gì bãi rác thải. Chờ đến lúc Cố Lâm Kha mắc bệnh sạch sẽ nhìn thấy nơi này, thế nào cũng cảm thấy phản cảm với mình.
Chỉ cần cô ta thấy phản cảm với mình, tất cả chuyện này liền dễ xử lý. Coi như cô ta không đề cập đến vấn đề ly hôn, khẳng định cũng không muốn miễn cưỡng bản thân, sẽ tự động giữ khoảng cách với mình nhỉ?
Dẫn Cố Lâm Kha tiến vào tòa nhà, đứng trước thang máy, Phó Ngọc Sanh nhấn nút, nghiêng đầu nhìn Cố Lâm Kha, trong lòng tràn đầy vui sướng nhịp tim cũng đập rộn ràng trong ngực.
Đối với tính toán trong lòng của Phó Ngọc Sanh, Cố Lâm Kha không hề hay biết, sau khi thang máy mở cửa ra thì tiến vào. Tòa nhà này nhìn đúng là rất cũ, lẽ nào, đây chính là khu ổ chuột trong truyền thuyết?
Đến tầng đang sống, đợi cửa thang máy mở ra, Phó Ngọc Sanh dẫn Cố Lâm Kha đến trước cửa phòng của mình, móc chìa khóa ra mỉm cười mà tra vào bên trong ổ khóa, vặn tay nắm mở cửa ra, đưa tay bật đèn, liền quay lại nhìn Cố Lâm Kha: “Mời vào.”
Cố Lâm Kha nghe xong, giương mắt quét qua một vòng bên trong, chỉ thấy căn hộ nhỏ đến đáng thương. Là dạng căn hộ phòng khách, phòng ngủ cùng phòng bếp cùng một chỗ, toàn bộ nơi này cộng lại cũng không rộng bằng phòng tắm của cô. Hơn nữa, còn rất lộn xộn.
Phó Ngọc Sanh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Lâm Kha, ý cười trên mặt càng sâu thêm mấy phần.
“Phó tiểu thư, nơi này… thật khiến người ta chấn động.” Cố Lâm Kha mở miệng.
“Phải không? Con người tôi có rất nhiều thói quen xấu. Tôi cũng muốn thay đổi, nhưng đổi không được. Như vậy đi, trước hết tôi đề ra một mục tiêu nhỏ, giống như, lần sau cũng không để bát mì ăn liền một tháng mới sau mới thu dọn nữa. Tôi hứa đó.” Phó Ngọc Sanh mỉm cười.
Cố Lâm Kha gật đầu, đổi đôi dép thường mang trong nhà mà Phó Ngọc Sanh lấy ra, đi vào trong nhìn một vòng.
Căn phòng này thật sự là rất bừa bộn.
Có điều, đồ dùng và sàn nhà đều không có một hạt bụi, nhà bếp cũng sạch sẽ cực kỳ, dụng cụ nhà bếp đều được rửa dọn đến muốn sáng lấp lánh. Trong phòng vệ sinh cũng vậy, các loại chai lọ đều được sắp xếp chỉnh tề, sàn nhà lại càng sạch sẽ đến mức có thể soi gương được.
Mỗi ngày đều lau sàn, rửa dọn đồ dùng… Này cũng không giống như người lười biếng để bát mì một tháng không bỏ có thể làm được đi.
Nhìn một chút, Cố Lâm Kha đi đến bàn trà, tiện tay cầm lấy một đồ vật đưa đến trước mặt mà nhìn: “Cái này là?”
“Sao?” Phó Ngọc Sanh đang đem đồ bỏ vào thùng rác, ngồi dậy, ngơ ngác nhìn lên. Chỉ thấy Cố Lâm Kha cầm một vật nhỏ màu hồng nhạt quay lại nhìn mình, hai mắt đầy vẻ hứng thú.
Nhìn thấy đồ vật kia, đại não của Phó Ngọc Sanh nổ tung một phát, hai mắt trợn tròn, cả gương mặt liền đỏ hồng lên. Đây, đây là phần thưởng mà nàng mới giành được khi đăng bài trên trang weibo Bách Hợp. Bởi vì nàng chưa bao giờ dùng qua chức năng này, nên rất tò mò mà thử. Kết quả không nghĩ đến, nàng là một người vạn năm đen đủi, vậy mà đột nhiên may mắn, trúng rồi.
Mà cái phần thưởng này là, là, trứng, rung, rung! Trước khi ra ngoài nàng nhận được nên mở ra xem, lại tiện tay để lên đó, vô dụng, cũng đã bị phát hiện. Thật là mất mặt!
“Không, không có gì!” Cả người Phó Ngọc Sanh cũng không bình tĩnh được, bước chân như nhũn ra, chột dạ tiến đến ba bảy hai mốt bước, lao về phía trước mà giành lấy.
Trùng hợp, đúng lúc Cố Lâm Kha vừa vặn đem đồ vật đưa ra xa một chút tiếp tục thưởng thức, còn tò mò nhấn đến cái nút phía trên, ngón tay bị rung chấn động đến mức tê tê. Giờ thì cô đại khái biết đây là cái gì rồi.
Phó Ngọc Sanh giật hụt, trực tiếp nhào đến nằm gọn trong lòng Cố Lâm Kha. Sau khi bị đụng một cái Cố Lâm Kha liền lùi về sau một bước, đứng vững, đưa tay ôm lấy vòng eo của nàng, cảm thấy người trong lòng mềm mại thơm mát. Thêm vào đó màu da trắng như tuyết, từ từ mà ửng hồng, nhìn như trái đào mật.
Hơi thở hòa vào nhau, không khí xung quanh giống như một bó pháo hoa bị ai đó đốt lên, không ngừng phát ra tiếng nổ lộp bộp, cực kỳ vi diệu.
Cố Lâm Kha cầm món đồ chơi nhỏ, cong môi, nhìn người trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Không nghĩ tới, người nhìn có vẻ vô cùng thanh khiết như Phó tiểu thư thì ra cũng rất biết tự mình tiêu khiển.”
Phó Ngọc Sanh ở trong lòng cô, có chút choáng váng, hai tay cũng không biết để đâu, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Cố Lâm Kha muốn xuyên thấu quần áo của bản thân, trong tích tắc mặt liền đỏ lên: “Tôi….”
Lông mi Cố Lâm Kha hơi khép lại, nhìn kỹ gò má của nàng, ở bên tai nhẹ giọng hỏi: “Đồ chơi này dùng thoải mái sao?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)