Cố Lâm Kha thoáng rời khỏi môi Phó Ngọc Sanh, thấy nàng đã mở mắt, đang ho khan một cách gian nan, cô không khỏi thở ra một hơi.
Thế nhưng, ngay lúc cô định mở lời hỏi Phó Ngọc Sanh có ổn không, không ngờ Phó Ngọc Sanh đột ngột giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô: "Đồ lưu manh, dám động tay động chân với tôi, chịu chết đi!".
"Đại tiểu thư!" Tài xế cực kỳ kinh hãi.
Trong nháy mắt, Cố Lâm Kha đã khống chế được cổ tay Phó Ngọc Sanh.
Cái tát kia của Phó Ngọc Sanh không giáng xuống được, rút lại cũng chẳng xong, nàng khó nhọc giãy dụa, bất tri bất giác đỏ mặt: "Cô, buông ra!".
"Thế nào, cô đối xử với người đã cứu mạng mình như vậy sao?" Cố Lâm Kha nháy mắt mấy cái, mi dài chớp động.
"Thả, thả tôi ra...." Đầu óc Phó Ngọc Sanh còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đần độn u mê, nàng chỉ nhớ rõ cô gái trước mắt này là người đã thay lòng đổi dạ, kẻ ngoại tình, còn bất lịch sự cưỡng hôn mình, thật sự là đã cặn bã lại còn xấu xa, quả thực nên bị ném ra ngoài cho mọi người xử lý!
Cố Lâm Kha thấy nàng đã say đến mức chẳng biết gì, đành phải hỏi lại: "Cô tên gì?".
"Phó Ngạo Thiên!" Phó Ngọc Sanh liên tục giãy dụa.
"Ừm~ vậy, nhà cô ở chỗ nào?" Cố Lâm Kha nhìn bốn phía xung quanh, nếu cứ mặc kệ nàng như vậy, khả năng cao sẽ xảy ra chuyện. Không, chắc chắn sẽ có chuyện, dù sao, cô gái này có vẻ ngoài rất xinh đẹp.
"Thành phố văn học Tấn Giang!" Phó Ngọc Sanh miễn cưỡng đứng lên, ôm lấy cột đèn đường.
Thú vị, Cố Lâm Kha mỉm cười. Thấy không hỏi được chút tin tức nào có thể sử dụng, Cố Lâm Kha quay đầu nhìn về phía tài xế: "Giúp tôi dìu cô ấy lên xe."
"Vâng." Tài xế gật đầu, đi đến bên cạnh Phó Ngọc Sanh, tách nàng khỏi cột đèn đường, cõng nàng trên lưng, đi về phía chiếc xe.
Mở cửa xe, nhét cô gái vào, cài dây an toàn, tài xế ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lâm Kha, cung kính lễ phép: "Đại tiểu thư, xong rồi, kế tiếp phải làm sao ạ?".
"Ừ, thế này đi, đưa cô ấy đến nhà tôi ở Long Hồ Tân Thành đi." Cố Lâm Kha vắt nước trên quần áo của mình, tay cầm túi của Phó Ngọc Sanh, tiếp theo ngồi vào ghế phó lái.
Sau khi luồn tay vào kẽ tóc khẽ giũ mái tóc ướt sũng, Cố Lâm Kha thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn cô gái ở ghế sau.
Con gái mà uống đến say khướt, thực sự rất không có nề nếp, khi thì cười to, lúc thì gào khóc. Nếu không hiểu, còn tưởng nàng bị điên rồi.
Một lát sau, Cố Lâm Kha lấy khăn lau tóc. Khi xe bắt đầu chuyển bánh, di động của cô rung lên, trên màn hình nhấp nháy một chữ 'Mẹ'.
Trượt màn hình lên, Cố Lâm Kha đưa điện thoạt đến bên tai: "Mẹ, làm sao vậy?"
"Bảo bối à! Hôm nay thầy Chu nói, năm nay con xui xẻo lắm, thường ngày uống nước cũng có thể bị nghẹn đi trên đất bằng cũng có thể ngã nhào, gọi đồ ăn ngoài có thể bị cảnh sát giao thông chặn lại, nhưng những điều này đều không phải không thể hóa giải! Con chỉ cần một đối tượng vượng thê*, đến lúc đó con có thể trải nghiệm một cuộc sống thuận lợi!" Giọng điệu chậm rãi của Cố Thanh thật giống với nhân viên bán hàng ở cách vách nhà cô.
(*): Người vợ mang đến thịnh vượng, may mắn.
"Dạ?" Cố Lâm Kha nhìn thẳng về phía trước, nhất thời nghẹn lời.
Cô quả thật xui xẻo, rõ ràng vừa mới cứu người, kết quả là không chỉ không nhận được lời cảm ơn ngược lại còn thiếu chút nữa đã lãnh một cái tát. Hơn nữa loại chuyện như này cũng không phải xảy ra mới lần đầu tiên, trong một năm nay, ngày nào cũng có chuyện mới không hay ho gì tìm tới cô, thật sự là khổ không nói nổi mà.
"Quên đi thôi, quá mê tín cũng quá giả dối rồi, mẹ đừng tin những thứ đó." Cố Lâm Kha xoa huyệt thái dương.
"Lời này sai rồi, huyền học* là một loại tín ngưỡng. Thầy Chu nói rồi, chỉ cần có một người như thế, mọi chuyện đều có thể chuyển biến tốt! Nhưng nếu con không thể tìm được người đến phá giải, con sẽ càng ngày càng xui xẻo! Đúng rồi, thầy Chu còn giới thiệu một người cho con, cô ấy tên Phó Ngọc Sanh. Phó tiểu thư này, không chỉ có bát tự ngàn dặm mới tìm được, dung mạo và khí chất càng hiếm có, mang ra ngoài thật sự làm cho người khác ghen tị mà."
(*) huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia
Cố Lâm Kha nhìn đèn đường lướt qua bên ngoài cửa xe, uể oải nói: "Mẹ, please xin mẹ hiểu một chuyện, con không thích đàn ông, không có nghĩa là con có thể chấp nhận phụ nữ."
Cũng không biết có phải nhờ phúc ba cô không, hay là trời sinh cô đã như thế, sống hơn hai mươi năm, cô không có hứng thú với đàn ông, đối với phụ nữ cũng không có. Chính xác mà nói, cô chưa từng trầm luân trong tình yêu. Có đôi khi cô rất tò mò về tình yêu, chỉ có điều, đôi khi cô lại cảm thấy, có lẽ đời này mình thật sự không thể trải nghiệm nó, bởi vì cô không có cách nào ép buộc bản thân thích ai.
"Này, lời con nói thật sự là...." Cố Thanh không nghĩ bản thân mình cứ như vậy mà từ bỏ.
"Chẳng lẽ con nói không đúng sao? Không nói nữa, mẹ, con hơi mệt, nói chuyện sau đi." Cố Lâm Kha nói xong cúp điện thoại, ném điện thoại qua một bên.
Sau khi nói xong, Cố Lâm Kha chỉ cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, chiếc xe đột ngột phát ra một tiếng kì lạ, Cố Lâm Kha ngã về phía trước theo quán tính, tim lỡ mất nửa nhịp đập, nghiêng đầu nhìn tài xế: "Làm sao vậy?"
"Thưa Đại tiểu thư, lại bể bánh xe rồi." Sau khi tài xế nói xong, anh ta cởi dây an toàn, đi xuống xe.
Sau hơn một giờ, Cố Lâm Kha cuối cùng cũng đã đưa được Phó Ngọc Sanh về căn hộ của mình.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, Phó Ngọc Sanh ở phía sau lảo đảo bước vào, nàng bắt đầu nói mê sảng: "A? Sao nhà tôi lại lớn đến như vậy… Wow, tôi trở thành người có tiền rồi, giàu to rồi, thành người giàu rồi!!!
Cố Lâm Kha nhìn cô gái say rượu kia, đuôi lông mày khẽ nhướn lên: "Đây là nhà của tôi."
"Ừ huh, tôi biết." Phó Ngọc Sanh liếc mắt nhìn Cố Lâm Kha một cái, áp tay lên ngực, gật đầu như một con gà mổ thóc, nấc cục một cái: "Đây là nhà của tôi, tôi biết, tôi biết. A, tôi, phòng vệ sinh của tôi ở đâu, bay đi đâu rồi..."
Cố Lâm Kha chỉ tay sang hướng khác.
Giây tiếp theo, Phó Ngọc Sanh loạng choạng bước đi lung tung. Một phút sau, Phó Ngọc Sanh đóng cửa lại. Qua vài phút, bên trong truyền đến tiếng nước chảy của vòi sen. Lại qua một lát, tiếng động bên trong cũng dừng lại, cánh cửa cuối cùng đã được mở ra.
Chỉ thấy Phó Ngọc Sanh quấn khăn tắm từ bên trong bước ra, bước chân vẫn lộn xộn. Bất quá, dáng người và gương mặt đúng là cực phẩm.
"Kỳ quái, tại sao lối đi lại xa như vậy, quả nhiên ở phòng nhỏ vẫn tốt nhất....." Phó Ngọc Sanh đi một lúc lâu, nhưng vẫn quanh quẩn đứng trước cửa phòng tắm.
Cố Lâm Kha lắc đầu không còn cách nào, bước đến trước mặt nàng: "Tôi đưa cô đi ngủ."
Thật không ngờ tới chính là, giây tiếp theo Cố Lâm Kha bị Phó Ngọc Sanh ôm chặt cùng ngã nhào xuống đất.
Cố Lâm Kha miễn cưỡng chống đỡ thân mình, lại nhìn nàng hồi lâu: "Cô này?"
Lúc này, Phó Ngọc Sanh nhíu mày lại, đầu ngón chân hơi căng thẳng, xoay người sang một bên. Bởi vì nàng hơi cuộn tròn người lại, thế cho nên đường cong trên cơ thể hiện ra không sót một chút gì không nói, còn hết sức gợi cảm. Trong lúc ngủ mơ, Phó Ngọc Sanh đôi môi khẽ nhếch, hai gò má hồng nhuận, một vài sợi tóc ướt dính vào mặt, một đường kéo dài xuống dưới, dính lên cái cổ thon dài trắng nõn, đúng là có phong vị.
"Ưm..." Phó Ngọc Sanh thay đổi tư thế ngủ một lần nữa, chi cảm thấy nóng.
Cố Lâm Kha nhìn yết hầu nàng chuyển động, cùng với đôi môi anh đào hồng nhạt kia, khẽ cắn môi dưới: "Cô gái?"
Vào lúc này, đôi mắt Phó Ngọc Sanh khẽ mở ra, nhìn Cố Lâm Kha đang chống tay từ trên cao nhìn xuống mình, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ cô, kéo xuống, thì thầm nói: "Khốn nạn, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Phó Ngọc Sanh lôi kéo như vậy, nháy mắt khiến chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc đó, hơi thở của nhau đều trở nên có chút nóng rực.
Mặc dù Cố Lâm Kha đã làm rất nhiều nhiệm vụ, tuy nói trong số đó nhiều nhất là câu dẫn tiểu tam, nhưng cô vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với người khác, trên cơ bản cô chỉ sử dụng kỹ xảo nói chuyện để đưa đối phương vào lưới, hoàn toàn không có tiếp xúc thân thể nào cả. Cùng người khác tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng mà, kỳ lạ chính là... Cố Lâm Kha phát hiện, chính mình không có bài xích tiếp xúc với người cùng giới. Thậm chí.... Khi ánh mắt Cố Lâm Kha rơi xuống đôi môi trơn bóng đủ đầy của Phó Ngọc Sanh, chỉ cảm thấy nội tâm xuất hiện chút cảm giác khác thường.
"Tôi đối với cô ra sao? Chẳng lẽ không giống với những gì cô đang làm với tôi sao?" Khóe môi gần sát khóe môi, Cố Lâm Kha thấp giọng nói.
Hơi thở bên môi làm nàng có chút ngứa ngáy, mắt say lờ đờ, Phó Ngọc Sanh chỉ cảm thấy mình càng ngày càng nóng hơn, thoáng cắn nhẹ môi dưới, lại buông ra, hai tay ở sau cổ Cố Lâm Kha thoáng siết chặt, khẽ ngâm một tiếng.
Hai mắt Cố Lâm Kha lướt qua hai má ửng đỏ, lại rơi xuống môi nàng, không hiểu sao bản thân nổi lên một tia ham muốn kỳ lạ. Không thể không nói, cô gái trước mắt này, giờ này khắc này, nhìn thật sự quá ngon miệng rồi, làm cho người ta muốn làm gì đó với nàng.
"Thật, thật nóng." Phó Ngọc Sanh hít thở càng ngày càng dồn dập, ngực không ngừng phập phồng.
Đôi mắt Cố Lâm Sanh thoáng trở nên âm trầm, chậm rãi nâng cằm nàng lên, khóe môi hơi cong, hơi thở dồn dập, giọng nói hơi khàn: "Cô tốt nhất nên buông tôi ra, cô có biết, bộ dạng này của cô.... Nếu tôi là đàn ông, cô đã gặp nguy hiểm rồi không?"
"Tại, tại sao?" Phó Ngọc Sanh mơ hồ hỏi một câu, hai mắt nửa khép nửa mở.
"Bởi vì cô." Cố Lâm Kha hơi nhếch môi: "Nhìn quá mức ngon miệng."
Hơi thở Cố Lâm Kha dần di chuyển, chóp mũi cả hai chạm vào nhau, khoảng cách hai người càng ngày càng được kéo gần trong vô thức.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)