Trong lúc Phó Ngọc Sanh không để ý, Cố Lâm Kha đột nhiên tiến lại gần trêu chọc khiến nàng vừa cảm thấy bị khiêu khích vừa có chút thấp thỏm không yên. Phó Ngọc Sanh không dám nhìn cô, chỉ cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng lên, nhiệt độ cao như vậy có làm gì cũng không thể giảm thiểu được. Thậm chí, sống lưng cũng bắt đầu rịn mồ hôi.
“Tôi tự làm....” Trong chớp mắt, Phó Ngọc Sanh rút giấy ăn ra, luống cuống lau miệng, chỉ cảm thấy nhịp tim ở khoảnh khắc đó tăng nhanh.
Cố Lâm Kha chú ý đến dáng vẻ vô cùng bất thường này của Phó Ngọc Sanh, nhìn chằm chằm bờ môi mềm mại như cánh hoa cùng với gương mặt vô cùng thanh khiết của nàng, ý cười càng đậm hơn. Hiện tại Cố Lâm Kha đúng là càng lúc càng muốn hiểu rõ thêm về Phó Ngọc Sanh.
Phó Ngọc Sanh lại nhịn không được mắng thầm trong lòng: cô gái này không phải là có độc chứ? Chết tiệt, tại sao trên người cô ta lại mang theo một loại cảm giác khiến người ta không thể chống cự được vậy?
Hơn nữa, gương mặt đó của cô cũng dễ nhìn đến mức có chút quá đáng. Quả nhiên, tiểu thuyết kiếm hiệp thực sự không lừa ai, nhìn xem, những người đàn bà nhìn quyến rũ đến mức đó, phần lớn đều là yêu nữ phản diện.
“À đúng rồi, vừa nãy, tôi nhìn thấy rồi.” Cố Lâm Kha trở về chỗ ngồi của mình, đưa tay chống cằm, lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao?” Phó Ngọc Sanh vô thức siết chặt tay mình.
“Thức ăn trên bàn này thiếu nhiều như vậy là bởi cô đã mang cho một ông lão. Còn nữa, cô nói cô là người thích hàng hiệu, nhưng trên người đều là hàng rẻ tiền. Tại sao lại phải nói dối tôi bằng cách bôi đen chính mình? Cô muốn khảo nghiệm tôi điều gì, vì cô cảm thấy bản thân ra quyết định quá vội vã, hay là do cô không tin tưởng tôi, sợ tôi có ý đồ bất chính với cô, vì lẽ đó muốn đổi ý. Rồi lại sợ hủy bỏ hợp đồng sẽ không thể chi trả nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, cho nên muốn ra tay trước để tôi chán ghét cô, khiến tôi chủ động thả cô đi?” Khóe môi Cố Lâm Kha khẽ nhếch lên.
Trong nháy mắt Phó Ngọc Sanh giống như bị sét đánh xuống đầu, nàng khiếp sợ. Người con gái trước mắt này có cái nhìn thật sự quá tinh tường.
Vừa nghĩ đến chuyện nếu như mình đưa ra ý kiến hủy bỏ ước định trước thì sẽ phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng với giá trên trời là cả một triệu. Phó Ngọc Sanh không thể làm gì khác hơn là cắn răng nuốt vào trong, khó khăn nói: “Sao, sao có khả năng, không thể nào. Sao tôi lại không tin cô cho được? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện muốn hủy bỏ, thật đó, nếu tôi nói dối…”
Thề tới đây, Phó Ngọc Sanh hơi nghẹn lại: “Thì để con mèo của tôi đoạn tử tuyệt tôn đi!”
Con mèo nhà nàng đã sớm làm phẫu thuật triệt sản, vốn đã đoạn tử tuyệt tôn rồi…
“Thật không?” Cố Lâm Kha tiếp tục cười: “Nếu không có ý nghĩ hủy bỏ, vậy một lát nữa theo tôi đến một nơi.”
“Hả?”
“Mẹ của tôi ghé qua thành phố Kim Hải, muốn ở lại đây nghỉ ngơi, cho nên định gặp cô một chút.” Cha mẹ của Cố Lâm Kha cũng chưa từng gặp Phó Ngọc Sanh ngoài đời, ghé ngang qua tất nhiên sẽ muốn gặp mặt.
“Ngày hôm nay?” Sự việc quá bất ngờ, Phó Ngọc Sanh căn bản không hề có chuẩn bị.
“Đúng, bà ấy nói bà chuẩn bị đi bơi, muốn chúng ta gặp bà ấy khoảng bảy giờ rưỡi.” Cố Lâm Kha lắc nhẹ cái ly, ánh mắt chuyển đến màn hình điện thoại di động.
“Được rồi…” Phó Ngọc Sanh yếu ớt nói. Nàng vẫn còn nhớ trong những quy định nhỏ nhỏ trong thỏa thuận kia, chính là nhất định phải phối hợp với Cố Lâm Kha diễn kịch trước mặt người thân.
Phó Ngọc Sanh nghĩ vậy, cả người lại càng yếu ớt. Cứ vậy âm thầm cảm thấy cực kỳ khó chịu với Cố Lâm Kha, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để chuyện đến đâu thì tính đến đó.
“Chờ một chút, chúng ta cũng phải bơi sao? Tôi là một người bơi rất kém, đã lâu không có đi bơi rồi.” Phó Ngọc Sanh phản ứng chậm, nàng lúc này giống như con thỏ bị dọa cho hoảng sợ. Hơn nữa, nàng lại chỉ biết bơi ếch, không có chút tao nhã nào.
“Không muốn bơi thì không cần bơi, đợi đến lúc đó xem sao.” Cố Lâm Kha mở lời.
“Một vấn đề cuối cùng, mẹ cô có khó tính không?” Phó Ngọc Sanh lần đầu gặp trưởng bối, trong lòng rất lo lắng.
Cố Lâm Kha cầm đũa lên: “Cái này cô cứ việc yên tâm, bà rất dễ ở chung.”
Phó Ngọc Sanh nghe được câu này, từ từ thở phào một hơi, gật đầu.
Nửa giờ sau, hai người ăn cơm xong, ngồi vào trong xe, rời đi theo hướng cung thể thao.
Thời điểm này, bên ngoài sắc trời đã tối, bầu trời đã xuất hiện đầy sao, giống như một chiếc cầu vồng rơi từng mảnh vào bức tranh thủy mặc, hiện ra một chút lâng lâng mà hư ảo, đẹp không gì tả xiết.
Ngoài cửa sổ, đèn đường từng cái từng cái lùi về sau, xe cộ bốn phía lao nhanh phát ra những tiếng ồn, thanh âm sắc bén vang bên tai, đặc biệt ồn ào. Cố Lâm Kha thoáng nhíu mày, kéo cửa sổ lên.
Qua gần mười phút, xe rẽ phải, tìm đến chỗ đậu xe mới dừng lại hoàn toàn, hai người liền đi vào hồ bơi.
Phó Ngọc Sanh nắm lấy dây đeo túi đi theo sau Cố Lâm Kha, đang đi đến liền nghe thấy âm thanh cách đó không xa truyền tới: “Kha Kha! Sanh Sanh!”
Phó Ngọc Sanh giương mắt lên nhìn, chỉ thấy đối diện hồ bơi một người mặc áo tắm màu đen, cắt tóc ngắn đến tai, nữ nhân có vóc người cao gầy giống Cố Lâm Kha đang ở phía bên kia liên tục vẫy tay.
Thời khắc nhìn thấy mẹ Cố, trong đầu Phó Ngọc Sanh liền tự động hiện lên bốn chữ “nữ thần băng giá”.
Mẹ Cố bảo dưỡng nhan sắc vô cùng tốt, rõ ràng đã ngoài 55, nhưng nhìn qua chỉ giống như mới vừa 40. Không thể không nói, gen của gia đình Cố Lâm Kha đều rất mạnh.
“Chào dì.” Phó Ngọc Sanh cùng Cố Lâm Kha cùng tiến đến, lập tức buông dây đeo túi xách lễ phép cúi mình.
“Còn gọi là dì?” Mẹ Cố cười lấy hai bộ áo tắm từ trong túi ra. Quả thực lúc bà đi ngang qua cửa hàng áo tắm mới nghĩ đến chuyện muốn đi bơi, vì vậy thuận tiện mua luôn.
Phó Ngọc Sanh ngay lập tức hiểu chuyện, đổi giọng đúng lúc, đưa tay ra: “Mẹ, con là Phó Ngọc Sanh, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!”
Mẹ Cố cười khúc khích, quan sát Phó Ngọc Sanh tỉ mỉ một lần, liền nói: “Có lời rồi.”
“Dạ?” Phó Ngọc Sanh ngẩng đầu lên.
“Thực sự là Sanh Sanh còn xinh đẹp hơn so với trong ảnh. Dáng vẻ cũng vô cùng tốt.” Mẹ Cố xoa xoa cằm mình.
“Cảm ơn mẹ đã khen.” Phó Ngọc Sanh cười nói.
“Khiêm tốn cái gì? Đúng rồi, đây là áo tắm mẹ mua cho con, mua theo số đo trên tài liệu về con đó, con thử một chút đi.” Mẹ Cố nói xong, liền đưa một bộ áo tắm màu hồng đáng yêu cho Phó Ngọc Sanh.
Phó Ngọc Sanh choáng váng, áo tắm cũng đã mua rồi, cô cũng không tiện từ chối.
“Còn, của con đây, các con đi thay đi.” Mẹ Cố đưa một bộ khác cho Cố Lâm Kha.
Phó Ngọc Sanh đi tới, nhưng Cố Lâm Kha lại không đi. Ngay thời điểm Phó Ngọc Sanh lấy áo tắm từ trong túi ra, nàng liền cảm thấy choáng váng.
Cái áo tắm này nhìn có vẻ như rất đáng yêu, dùng dây cột, bên cạnh còn đinh diềm lá sen. Nhưng nhìn tổng thể thì lại cực kỳ hở. Lúc Phó Ngọc Sanh thay đồ, sắc mặt đều đã tái đi.
Bình thường nàng đều mặc trang phục kín đáo, có lẽ không nhìn rõ bộ ngực vĩ đại của mình. Sau khi mặc áo tắm này lên người, đường cong liền lộ rõ rồi. Nếu là thiếu nữ mặc bộ áo tắm này thì còn có thể chấp nhận, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng thử, cũng rất không quen.
Luôn cảm thấy một thân như thế này quá… Nếu như mang thêm tai mèo, sẽ cực kỳ ... Một ý nghĩ nào đó không đứng đắn.
“Phó tiểu thư, cô thay xong chưa?” Ngay lúc Phó Ngọc Sanh đang thất thần suy nghĩ, giọng Cố Lâm Kha đột nhiên vang lên.
Phó Ngọc Sanh lấy lại tinh thần, nắm chặt tay cầm của cánh cửa phòng thay đồ, vặn ra, hai tay không biết là vô tình hay cố ý che chắn ở phía trước, bước ra bên ngoài một bước.
Cố Lâm Kha vốn đang ôm eo cùng trò chuyện với mẹ mình, nghe thấy động tĩnh phía sau, cô quay đầu cười, ánh mắt dừng lại ngay trên người Phó Ngọc Sanh, cuộc trò chuyện cũng dừng lại.
Thanh cao thoát tục, cử động vòng eo đều rất tinh tế, nhìn dáng dấp như một cành liễu rủ trước gió, trước ngực không câu nệ mà chập trùng. Phó Ngọc Sanh cứ liên tục che chắn, trước sau cũng không che hết được, trái lại còn có loại cảm giác như giấu đầu hở đuôi.
Ánh mắt không thành thật mà khóa chặt đường nét đến tận phía chân của nàng, ngón tay của Cố Lâm Kha nhẹ miết môi của mình, cổ họng hơi chuyển động.
“Mẹ, con cảm thấy, bộ này thật sự có hơi lộ…” Phó Ngọc Sanh vẫn không biết phải làm thế nào.
“Phải không? Con không thích sao? Những đứa nhỏ trong nhà mẹ đều thích mặc loại này, mẹ còn tưởng rằng con cũng sẽ thích chứ. Có điều, mẹ cảm thấy rất vừa vặn nha, con nha, nên thừa lúc còn trẻ để lộ vẻ đẹp của mình càng nhiều mới đúng,” Mẹ Cố nói xong, vỗ vỗ vai của Cố Lâm Kha, “Đúng không?”
Cố Lâm Kha thả tay xuống, lại nhìn đến Phó Ngọc Sanh, mỉm cười: “Vâng, rất hợp, còn rất đẹp nữa.”
Chỉ là, chẳng biết vì sao, rõ ràng Phó Ngọc Sanh có mình cũng có, nhưng lúc nhìn đến thân thể của Phó Ngọc Sanh, bản thân nàng có gì đó nói không nên lời, cảm giác kỳ lạ. Ngay cả buổi tối hôm đó cũng vậy, nhớ đến cảnh tượng chính mình suýt chút nữa chạm khóe môi cùng nàng, ánh mắt của Cố Lâm Kha liền trở nên mờ ám.
“Đi, Sanh Sanh, chúng ta xuống nước thôi.” Mẹ Cố đưa một cái nón bơi cho Phó Ngọc Sanh, kéo cánh tay nàng, liền mang theo nàng đi đến bên thành hồ bơi. Bởi vì tay đột nhiên bị kéo đi, lần này, toàn bộ đường cong sản nghiệp của Phó Ngọc Sanh hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Cố Lâm Kha nhìn về hướng nàng, môi và răng hơi mở. Không thể không nói, Phó Ngọc Sanh coi như, có chút ngon miệng... Chút địa phương kia cũng thực làm cho người ta có chút muốn chạm đến thử.
Một lát sau, Phó Ngọc Sanh cùng mẹ Cố đội nón bơi, một trước một sau nhảy xuống nước.
Phó Ngọc Sanh bơi thật sự rất kém, mắt thấy mẹ Cố đã bơi xa, mà nàng vẫn còn ở chỗ cũ mò mẫm đạp nước, thậm chí còn bị sặc nước. Có điều, sau một hồi, Phó Ngọc Sanh cũng miễn cưỡng bơi đi được một chút.
Nhưng không lâu sau, Phó Ngọc Sanh liền leo lên bờ, chỉ là, nàng che ngực đi chưa được mấy bước, lại đột nhiên ngã trên đống đồ ngổn ngang. Cố Lâm Kha không nhịn được tiến lên một bước.
“Tôi, tôi đi thay quần áo.” Còn không chờ Cố Lâm Kha lên tiếng, Phó Ngọc Sanh liền vội vàng ôm ngực hướng về phòng thay đồ mà chạy.
Sau khi tiến vào, Phó Ngọc Sanh tháo mũ bơi ra, giơ tay lên giữ lại tóc rơi xuống dưới, lại cắn chặt môi đưa tay hướng về phía lưng tìm kiếm, lại thu về, chỉ thấy lòng bàn tay có chút máu. Chu tiên sinh quả nhiên là một tên lừa gạt! Không phải nói kết hôn thì sẽ không xui xẻo nữa sao, làm sao vẫn gặp xui xẻo thế này? Xong, xong, đã biết lần này chắc chắn bị hãm hại…
Ngay lúc Phó Ngọc Sanh run rẩy, tiếng gõ cửa vang lên.
Phó Ngọc Sanh liền nhíu mày: “Ai?”
“Tôi đây, có thuốc khử trùng thuốc mỡ cùng băng gạc, vết thương của cô ở chỗ nào, nếu không dùng một chút đi?” Cố Lâm Kha ở ngoài cửa cúi đầu, chậm rãi xem mấy món đồ trong tay. Bởi vì trước cô vẫn gặp xui xẻo, vì lẽ đó những thứ đồ như vậy sẽ luôn mang theo bên người.
Phó Ngọc Sanh định mạnh miệng, nhưng lại sợ chết, vẫn là mở cửa để lộ một khe hở, hơi mím môi: “Sống lưng, chảy máu.”
Tóc ướt buông xuống trên vai, Phó Ngọc Sanh rùng mình một cái. Quá lạnh, thân thể nàng có chút run.
Cố Lâm Kha nhìn kỹ nàng: “Chỗ đó, cô cũng không tự làm được, dù sao cô là gái thẳng, chúng ta cũng không cần thiết phải tránh dị nghị, để tôi xử lý giúp cô đi, thế nào?”
Phó Ngọc Sanh không cách nào cãi lại, cuối cùng cân nhắc mãi, vẫn đồng ý.
Ở loại địa phương này, chỉ cần bản thân hô to một tiếng, ai cũng có thể nghe thấy. Cố Lâm Kha đối với mình cũng không có làm cái gì. Huống hồ, Cố Lâm Kha không phải loại người cặn bã kia trêu chọc xong sẽ bỏ chạy, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ sẽ không có ý nghĩ gì về phương diện kia đối với mình đi.
Cố Lâm Kha sau khi tiến vào trong, đóng cửa phòng lại, toàn bộ không gian đột nhiên trở nên có chút chật chội, không khí giống như cũng không có lưu thông.
“Áo cô tự mình cởi ra sao, hay để tôi làm cho?” Cố Lâm Kha nhìn kỹ bóng lưng nàng ấy.
“Để tự tôi làm!” Phó Ngọc Sanh hít sâu, rốt cuộc đem áo cởi ra che chắn trước ngực.
Chỉ thấy trên sống lưng của nàng, đúng là có một vết thương nhỏ, có điều cũng không có gì đáng ngại. Để đảm bảo an toàn, Cố Kha Lâm dùng ngón tay, hơi chạm đến vùng xung quanh của vết thương trên người Phó Ngọc Sanh: “Nơi này đau không?”
“A…” Thế mà, ngay lúc bị đầu ngón tay của cô ấy chạm đến kia, Phó Ngọc Sanh chỉ cảm thấy cơ thể mình bị một loại cảm giác kỳ lạ chiếm lấy. Cả người cũng run rẩy theo, vô thức mà xiết chặt tay để lên môi mình.
“Đau không?” Cố Lâm Kha thấy xương hồ điệp của nàng thoáng cong lại, liền thu tay về, ngón tay khẽ cong lại.
Phó Ngọc Sanh sững sờ, chốc lát lắc đầu.
“Vậy bên này thì sao?” Cố Lâm Kha ấn về nơi khác.
Nhưng lúc này, Phó Ngọc Sanh lại không nhịn được mà run rẩy lợi hại, cũng cắn chặt môi dưới lại.
“Phó tiểu thư?” Cố Lâm Kha cảm nhận điều khác thường, thoáng nghiêng đầu: “Cô làm sao vậy?”
Tầm mắt của Cố Lâm Kha rơi trên người nàng, chỉ cảm thấy giờ khắc này gương mặt có dính vài sợi tóc ướt lại cực kỳ đẹp đẽ, một bên gò má càng đỏ lên cũng tăng thêm mấy phần phong tình.
Ánh mắt từ trên gương mặt nàng rơi xuống đường nét ở cổ, lại tiếp tục hướng xuống, Cố Lâm Kha thoáng cắn nhẹ môi dưới của mình. Thân thể của cô gái này, cũng thật đẹp, đẹp đến cuống họng của cô cũng muốn khô rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)