Sau khi lên xe, Phó Ngọc Sanh rơi vào trạng thái nghẹn ngào nhìn trân trối.
Vừa rồi nàng đã quên hỏi về gia cảnh Cố Lâm Kha, bởi vì tất cả chú ý đều tập trung ở việc Cố Lâm Kha có thể tiêu tai giải nạn cho mình. Vốn nàng cho rằng Cố Lâm Kha là một người có gia cảnh bình thường, nhưng mà… người bình thường sao có thể lái được loại xe này? Hơn nữa, nếu như nói cô là người bình thường, sao có khả năng mở miệng nói nếu cô bội ước, sẽ bồi thường cho nàng một ngàn vạn?
“Cô ta là ai? Những điều cô ta nói khiến người ta cảm thấy có hơi kỳ quái.” Sau khi thắt kỹ đai an toàn, Cố Lâm Kha thuận miệng hỏi. Giọng của cái cô gái chạy BMW quá lớn, lúc cô vừa mới lái xe quay lại đây, chỉ nghe thấy được một nửa.
“Chỉ là một người bạn cùng phòng ở đại học.” Phó Ngọc Sanh lắc đầu.
Nhắc đến lại thấy tức giận, cũng không biết khi nào Phương Tịnh mới có thể thôi thói khoe khoang. Lúc nào cũng khoe hàng hiệu khoe siêu xe gì đó trước mặt nàng, quả thực là có ý xấu.
Năm đó lúc nhà Phương Tịnh vẫn còn nghèo rớt mồng tơi, nàng đang làm lớp trưởng, khi cô ta nhờ nàng giúp đỡ, nàng còn cố gắng giúp cô ta tranh thủ tận dụng đủ các loại học bổng vượt khó. Vậy mà giờ, mỗi khi gặp lại cô ta luôn là ở chế độ châm chọc mỉa mai nàng mà, nói cũng kỳ quái, có cần đến nỗi như thế không?
“Vậy à, mặc kệ cô ta đi. Đúng rồi, cô ở đâu?” Cố Lâm Kha dò hỏi sau khi khởi động xe.
“Đường Tinh Hồ, chung cư Phương Gia.” Phó Ngọc Sanh trả lời. Nếu đã lên xe rồi, để cô ấy đưa về vậy.
“Tốt, tôi biết rồi, thắt chặt đai an toàn vào nhé.” Cố Lâm Kha nghiêng đầu nhắc nhở.
“Ân.” Phó Ngọc Sanh kéo đai an toàn qua rồi gài chặt.
“Cô có thích nghe nhạc không?” Cố Lâm Kha kéo cửa kính xe xuống.
“Cũng được.” Phó Ngọc Sanh trước sau vẫn vô cùng cảnh giác.
“Vậy tôi mở nhạc nhé.” Cố Lâm Kha mỉm cười, mở một bài hát.
Tiếng nhạc vang lên, Phó Ngọc Sanh ngay lập tức nhận ra đó là bài hát mình cực kỳ thích nhưng có hơi không phổ biến, rất ít người nghe. Phó Ngọc Sanh không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lâm Kha một cái. Vừa khéo như vậy sao, vậy mà hai người các nàng đều thích nghe bài này?
Mắt thấy cảnh vật bên ngoài chậm rãi lui về phía sau, Phó Ngọc Sanh nhìn chằm chằm mảnh ngọc Bồ Tát vẫn không ngừng lắc lư trước kính chắn gió, nội tâm trước sau vẫn duy trì một loại cảnh giác.
Tiết tấu của mọi chuyện dần chậm lại, Phó Ngọc Sanh bắt đầu tự hỏi có phải bản thân mình quá dễ lừa hay không, chỉ dựa vào việc nghe những lời Cố Lâm Kha nói liền cảm thấy cô là người tốt, có phải qua loa quá mức không? Trước tiên nên tiếp xúc để khảo sát. Nhưng có điều sau khi ký hợp đồng cùng cô, nàng thực sự đã đổi vận ngay lập tức… Làm cho người ta không có cách nào không để ý.
“Chuyện đó, Cố tiểu thư, chúng ta đúng chỉ là quan hệ trên hợp đồng, đúng không?” Phó Ngọc Sanh đột nhiên mở miệng.
“Đương nhiên, cô lo lắng điều gì sao?” Cố Lâm Kha mỉm cười.
“Không có gì, chỉ là, tôi phải nói rõ trước, tôi không có ý định yêu đương, tôi, tôi là gái thẳng! Ý tôi là, là……” Phó Ngọc Sanh vì tự bảo vệ mình, thậm chí bắt đầu nói dối về xu hướng tính dục.
Cố Lâm Kha nghe xong liền nở nụ cười: “Tôi hiểu.”
Phó Ngọc Sanh mơ màng gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước.
Bởi vì Phó Ngọc Sanh muốn mua một ít vật dụng sinh hoạt hàng ngày nên hai người lại tới một trung tâm thương mại.
Mua xong xuôi ra ngoài đi về, trên đường đi qua một tiệm bán điểm tâm gần đây cực kỳ nổi tiếng trên mạng, Phó Ngọc Sanh mở miệng: “Nơi này không phải là tiệm đồ ngọt gần đây rất nổi tiếng trên mạng sao?!”
Cố Lâm Kha đi lướt qua cửa hàng kia, hoàn toàn không có ấn tượng gì. Cô không thích ăn ngọt.
“Tôi đi qua xem một chút…” Không nhịn được, Phó Ngọc Sanh liền chạy qua đó.
Chỉ thấy trong tiệm đang bán điểm tâm hình con gấu rất đáng yêu, cái này càng dễ thương hơn cái kia, làm cho người ta thèm đến không nhịn được. Phó Ngọc Sanh đang muốn rút tiền ra mua, kết quả vừa thấy bảng giá, phát hiện mỗi một món đều mấy chục tệ, ủ rũ ngay lập tức.
“Cô muốn mua sao?” Cố Lâm Kha hỏi.
“Không có” Phó Ngọc Sanh lắc đầu, ho khan một tiếng. Nàng rất rõ tình cảnh hiện tại của mình, biết là mình nghèo đến không dám mua đồ ăn vặt. ”Tôi cũng chỉ muốn xem thử mà thôi, thực ra cũng không thích ăn lắm.”
”Thật vậy không?“ Cố Lâm Kha nghiêng đầu, nhướng mày nhìn nàng, khóe môi cong cong, nụ cười tươi rói rất đậm.
“Đương nhiên, tôi lừa cô làm gì?” Nói xong, Phó Ngọc Sanh chỉnh cổ áo muốn đi ra bên ngoài.
Cố Lâm Kha dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn xuống những món điểm tâm dễ thương đáng yêu trong tủ kính, cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Phó Ngọc Sanh nhìn trái nhìn phải một lần, chỉ một phương hướng: “Chờ ở đây đi, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
“Được, cô đi đi.” Cố Lâm Kha mỉm cười.
Phó Ngọc Sanh gật đầu, nhanh chóng đi sang bên kia.
Đi toilet xong, ra tới chỗ rửa tay, Phó Ngọc Sanh chăm chú nhìn mình trong gương, không khỏi thở dài.
Nói đến cũng buồn cười, chính cô đã từng có một thời mua một lèo mấy cái túi xách trên vạn không thèm nháy mắt, nhưng quay lại hiện tại, bỏ ra mấy chục đồng mua điểm tâm cũng không dám.
Nhà họ Phó đã từng có lúc náo nhiệt đêm ngày, luôn có thân thích bằng hữu đến thăm. Chính là sau khi phá sản lại trở nên lạnh lẽo. Những người thân thích, các bạn bè vốn rất thích nịnh bợ giờ đây trông thấy người Phó gia là bắt đầu trốn cũng vì sợ bị vay tiền.
Trốn thôi thì không nói, thậm chí có người còn bắt đầu trào phúng Phó gia, nói hươu nói vượn. Nói cái gì mà nhất định là do kiếp trước Phó gia làm ác quá nhiều, cho nên kiếp này mới biến thành như vậy.
Mấy năm nay, Phó gia có thể nói là đã thật sự nhìn thấy hết nhân tình thế thái.
Kỳ thật, năm đó khi Phó Ngôn đi xin quẻ đoán mệnh, thấy bói quẻ đoán mệnh có nói qua, Phó gia trở thành như vậy không tránh khỏi liên quan với bát tự Phó Ngọc Sanh, nhưng khi đó người Phó gia đều cảm thấy điều thầy bói nói quá vô nghĩa, không quá để ý.
Nhưng hai năm qua đi, đủ loại vận đen chồng chất, hơn nữa gần đây nhất xảy ra một loạt chuyện khiến nàng cuối cùng cũng có chút tin tưởng. Mặc kệ chuyện như thế nào, chỉ mong tương lai có thể đổi vận đi.
Một lát, Phó Ngọc Sanh cũng ra khỏi toilet, cô hong khô bàn tay đã rửa sạch, đi ra ngoài.
Điều mà không ai ngờ tới chính là, Phó Ngọc Sanh mới vừa đi ra, liền thấy Cố Lâm Kha xuất hiện trước mặt, những ngón tay ngọc nhỏ dài của cô còn xách theo một túi điểm tâm của cửa hàng nổi tiếng.
Cố Lâm Kha, thật sự rất xinh đẹp, chẳng sợ cô không làm một cái gì, chỉ cần cô đứng ở đằng kia, toàn thân trên dưới cũng đều tản ra loại hương vị mê người.
“Cho cô” Thấy Phó Ngọc Sanh ra tới nơi, Cố Lâm Kha vươn tay đưa điểm tâm ra cho nàng.
“Đây là…” Phó Ngọc Sanh nghi hoặc nhìn cô.
“Vừa rồi thấy cô dường như rất muốn ăn, cho nên tôi mua một ít, tôi mời.” Cố Lâm Kha cười nói.
“Tôi…” Phó Ngọc Sanh nhìn chằm chằm cái túi kia, bất giác trong lòng cảm động, “Cảm ơn.”
Cố Lâm Kha này giống như có chút để ý quan sát? Không thể không nói, điều này rất ghi điểm.
“Đừng khách khí, cô nếm thử đi.” Cố Lâm Kha nhẹ nhàng cười, sau đó đi về hướng thang máy. Mái tóc quăn trên bóng lưng thẳng tắp lắc nhẹ, nhìn tựa như người mẫu trong tạp chí ảnh.
Cố Lâm Kha đã nói vậy, nàng cũng không tiện từ chối một miếng cũng không ăn. Thở ra một hơi, Phó Ngọc Sanh lấy cái bánh hình gấu nhỏ màu nâu vị capuchino từ trong túi ra chậm rãi đưa lên miệng.
Sau khi đi vào thang máy mới phát hiện bên trong rất nhiều người, Phó Ngọc Sanh bị một đại thúc to béo va vào đến mức hơi loạng choạng, xém chút bị nghẹn. Nhưng giây tiếp theo, một cánh tay mảnh khảnh đã vươn tới, giữ chặt nàng rồi kéo tới một góc trong thang máy.
Phó Ngọc Sanh còn chưa phục hồi được tinh thần, Cố Lâm Kha đã đứng trước mặt nàng, cô thân cận vươn tay chống bên cạnh nàng, ngăn cách nàng với những người khác.
Hơi thở ấm áp bí mật mang theo mùi hương nước hoa, rót vào trong mũi, ngay lập tức kích thích ký ức của Phó Ngọc Sanh về lần đầu gặp gỡ trong đêm ở quán bar. Phó Ngọc Sanh vừa liếc mắt, liền thấy được đường cung duyên dáng trên xương quai xanh của Cố Lâm Kha, sửng sốt một lát, tầm mắt lại dịch chuyển lên trên, liền đối diện với mắt Cố Lâm Kha.
Trong mắt cô tựa hồ ngậm sương mù, người khác nhìn thấy sẽ bất ngờ bị nó làm cho rung động.
Ánh mắt Cố Lâm Kha chuyển động trên mặt Phó Ngọc Sanh một vòng, môi đỏ khẽ nhếch: “Có bị đụng đau không?”
Phó Ngọc Sanh tịnh tâm lại, điên cuồng lắc đầu. Bình tĩnh bình tĩnh, Cố Lâm Kha chỉ vì để mình không bị chen lấn, xuất phát từ lễ phép kéo mình một chút mà thôi.
Lúc này, người khác lại chen chúc, thân thể lần thứ hai tựa gần sát hơn, cơ hồ sắp đụng tới chóp mũi của nhau. Mùi nước hoa thơm ngọt pha lẫn hơi thở ấm áp tản mát lại đây, Phó Ngọc Sanh nhìn chăm chú vào Cố Lâm Kha đường rãnh sâu trước ngực, trong lúc nhất thời, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
“Bánh ăn ngon không?” Ngay lúc Phó Ngọc Sanh nuốt xuống yết hầu, Cố Lâm Kha đột nhiên hỏi.
“Cũng, cũng không tệ lắm……” Hai tay Phó Ngọc Sanh có chút cứng nhắc mà duỗi ở bên cạnh người.
Cố Lâm Kha sau khi nghe xong, lại cười, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng phủi đi bên khóe môi của Phó Ngọc Sanh một chút vụn bánh: “Dính bên miệng.”
Động tác này thực nhẹ, nhưng trên môi truyền đến một chút cảm giác ngứa lại chọc đến toàn thân Phó Ngọc Sanh lập tức nổi da gà, nhịn không được mặt đỏ tai hồng lên.
“Nga……” Phó Ngọc Sanh cứng đờ giơ tay, lại tự lau môi dưới.
Cố Lâm Kha thấy nàng gương mặt phiếm hồng, nhớ tới tối hôm qua Phó Ngọc Sanh tắm rửa xong câu lấy cổ mình, bộ dáng mê ly, trong cổ họng nuốt một ngụm. Cố Lâm Kha cô sống đến bây giờ cũng không dám kết luận mình là thẳng hay cong, mà Phó Ngọc Sanh này, động một chút liền đỏ mặt, xác định là thẳng thật sao? Quả thật có chút ý tứ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)