Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

2914 2 17 0

Vấn đề Cố Lâm Kha đề cập, đối với Phó Ngọc Sanh mà nói quả thực xấu hổ đến cực hạn.

Hơi thở của Cố Lâm Kha vẫn luẩn quẩn bên tai nàng, cả người Phó Ngọc Sanh đều rơi vào hoang mang chỉ trong nháy mắt.

“Đưa, đưa tôi.” Lát sau, sắc mặt Phó Ngọc Sanh chuyển sang màu đỏ, nàng bất ngờ giật lấy đồ vật đó, đôi bàn tay lại có cảm giác giống như bị bỏng, cuối cùng ném đồ vật kia vào ngăn kéo nhỏ của bàn trà, đẩy mạnh ngăn kéo một cái rầm, lực mạnh đến mức làm nước bên trong ly đặt trên bàn trà rung chuyển, nhưng lại không dám nhìn Cố Lâm Kha dù chỉ một chút.

Một lát sau, Phó Ngọc Sanh vẫn không bình tĩnh được, nàng mang khuôn mặt đỏ tới mang tai dọn dẹp vài  đồ vật trên bàn trà, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Chỉ vì tôi hiếu kì nên mới chia sẻ một bài viết trên blog được rút thăm, cuối cùng lại trúng thưởng, chứ không phải vì cằn cỗi thiếu vắng gì đó mà chọn mua. Tôi, tôi không có nhu cầu kia. Tóm, tóm lại, dù, dù sao tôi cũng không cho cô nói ra ngoài.”

Cố Lâm Kha tỏ ý mình đã hiểu: “Được, tôi sẽ không nói gì. Cô, cứ việc dùng, nói không chừng còn có thể mở ra một cánh cổng mới nào đó...”

“Cánh cổng mới cái gì chứ, chẳng lẽ cô cũng từng dùng?” Phó Ngọc Sanh gấp gáp đến độ cái gì cũng có thể nói ra miệng.

Lúc này, Cố Lâm Kha nghiêng người đến bên tai nàng: “Không sai, là một loại khác. Có muốn tôi giới thiệu không? Rất nhiều nấc, thoải mái.”

Cố Lâm Kha chỉ muốn trêu chọc nàng đơn thuần. Bạn bè bên cạnh cô, người này đen tối, người khác chỉ có đen hơn chứ không kém, ngây thơ như Phó Ngọc Sanh, thực sự rất hiếm thấy.

Phó Ngọc Sanh nghe đến đoạn  này, sắc mặt càng lúc càng đỏ hồng, hô hấp cũng có chút dồn dập.

“Tôi không cần,” Phó Ngọc Sanh lúng túng nói thầm, trong lòng giống như có ngàn vạn con sâu nhỏ đang bò, vì để giảm bớt sự bối rối của mình, nàng vội vàng ngắt lời: “Nói đi nói lại, thật ngại quá, lại để cô thấy tôi lôi thôi lếch thếch như vậy. Ây da, tôi hỏi cô, đến lúc này cô có chút hối hận nào với cuộc hôn nhân của chúng ta hay không?”

Cố Lâm Kha nhìn bốn phía xung quanh, nói bằng giọng biếng nhác: “Con người hiện đại sinh hoạt càng lúc càng cẩu thả hơn, lúc tôi còn làm Chủ tịch Hội học sinh cũng kiểm tra qua nhiều phòng ký túc xá của nữ sinh, so với bọn họ, nơi này của cô chỉ có thể tính là đệ tử. À ngoài ra, tôi cũng không thiếu tiền, nếu như cô không muốn tự mình dọn dẹp, tôi có thể tìm một dì giúp việc cho cô.”

Phó Ngọc Sanh cứng người, nàng bất động nhìn chằm chằm Cố Lâm Kha, cảm giác như nghẹt thở.

“Làm sao vậy?” Cố Lâm Kha hỏi.

“Không có gì, tôi không cần.” Phó Ngọc Sanh khẽ động khóe môi.

“Ha ha. Có điều, cô xem, nơi này có chút cũ kỹ, có muốn đổi sang một nơi ở khác không?” Cố Lâm Kha chú ý thấy trang trí của căn phòng này đã lỗi thời, thiết bị cũng đã cũ, trên mặt tường còn chi chít vết rạn nứt, quả thật không thích hợp cho người ở tiếp.

Phó Ngọc Sanh đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa ra, hai tay chắp sau lưng, nhìn ra ngoài, ánh mắt trong veo lướt qua ánh đèn khắp con phố: “Có thể đối với những người có tiền như các cô ở những nơi như này sẽ khiến bản thân chịu thiệt thòi, nhưng đối với những người ở tầng lớp như tôi thì nó cũng đủ tốt rồi.”

Phó Ngọc Sanh nghiêng đầu: “Hai năm qua thành phố Kim Hải phát triển rất nhanh chóng, giá sinh hoạt cũng tăng một cách chóng mặt, tùy tiện chọn một căn nhà trong góc phố nào đó, cứ coi như một căn chỉ có hai, ba mươi mét vuông, cũng phải mất hai ngàn tiền mặt mới có thể thuê được. Chỗ tôi ở không tệ, 35 mét vuông, thiết bị có chút cũ nhưng cũng đầy đủ hết. Ra ngoài chỉ cần rẽ phải là có trạm xe buýt, xe không nhiều nhưng cũng đủ đi, đi thêm khoảng bảy tám trăm mét sẽ có tàu điện ngầm, giá cả tính ra cũng rẻ, có thể thuê được căn này đúng là tôi đã dùng hết vận may của mình, người khác ước ao còn không được đâu.”

“Vì vậy mỗi ngày cô đều đi bộ bảy tám trăm mét để đến bến tàu điện ngầm sao?” Cố Lâm Kha đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhoài người đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Vị trí này là góc vắng vẻ, đèn đường bên ngoài cũng không nhiều, có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Mái tóc dài như thác nước của nàng xõa trên vai, nhìn qua cực kỳ giống một con mèo lười biếng.

“Đúng, bảy tám trăm mét cũng không là gì, cứ coi như là vận động đi, đối với cơ thể cũng tốt mà, đúng không?” Hai tay Phó Ngọc Sanh chống lên bệ cửa sổ, thuận tiện kiểm tra quần áo của mình đang phơi ở trên đó. Vải vẫn còn ẩm, rõ ràng vẫn chưa khô.

“Người có suy nghĩ như cô quả thật không nhiều.” Cố Lâm Kha gật đầu, đột nhiên cảm thấy, Phó Ngọc Sanh đúng là có chút thú vị, ở tình huống xui xẻo như vậy mà vẫn còn có thể duy trì được tinh thần lạc quan, đúng là không tầm thường.

“Hết cách rồi, dù có khổ thế nào cũng phải tiếp tục sống mà đúng không? Công chúa có tiêu chuẩn của công chúa, lọ lem cũng có cách sống của lọ lem. Không có số mệnh của công chúa thì nên tỉnh ngộ, đây chính là thực tế. Lẽ nào tôi lại không muốn bản thân mình ngồi xe sang ra vào biệt thự to lớn xa hoa, ôm núi vàng núi bạc, ăn sơn hào hải vị?  Nhưng tôi không thể, tôi còn có thể làm gì đây?” Phó Ngọc Sanh thở dài.

Gió lạnh kéo đến, luồn từ cổ tay đến tận cổ, toàn thân như có cảm giác mát lạnh đảo qua, làm cho tay chân có chút run rẩy.

Phó Ngọc Sanh lắc đầu, hít sâu, tiếp tục nói: “Tôi vốn là người cực kỳ thích hoa, hoa trong phòng ngủ lúc nào cũng được thay mới. Sau khi nghèo, ngay cả hoa cũng không dám mua, bởi vì tiêu tiền phải tiêu vào những thứ cần thiết, không thể tiêu bậy. Lúc nhà tôi vừa phá sản, tôi cũng không thể tiếp nhận nổi sự thật bản thân từ Phượng Hoàng lại trở thành một con chim Sẻ, nhưng cuộc sống này cũng không phải thứ cô có quyền chấp nhận hoặc không.”

Hai gò má của Phó Ngọc Sanh trước sau đều mang theo ý cười, toàn thân lại tản ra vẻ đẹp thuần khiết.

Cố Lâm Kha chống huyệt Thái Dương, quay đầu lại: “Nói như vậy, gia đình cô cũng từng giàu có đúng không?”

“Có thể nói là vậy, năm đó cha tôi trúng xổ số sau đó bắt đầu làm ăn… Tất nhiên là không thể so với nhà cô được.” Phó Ngọc Sanh quay đầu nhìn về bình hoa giả trưng bên cạnh tivi.

Mặc dù hoa giả không có sinh khí mạnh mẽ như hoa thật, nhưng giá cả rẻ, lại còn vĩnh viễn không tàn, không cần phải dùng tiền mua mới lúc nó khô héo.

Cố Lâm Kha cũng nhìn về phía đó, trầm tư.

Phó Ngọc Sanh phủi chút bụi bám trên ống tay áo đi: “Bỏ đi bỏ đi, anh hùng không đề cập đến chiến tích năm xưa, vẫn nên sống tiếp một cách thực tế, ôm lấy cuộc sống hiện tại. Có người từng nói “Dù cuộc đời có ngược đãi tôi vạn lần, cuộc đời vẫn là mối tình đầu của tôi”. Mấy năm qua tuy rằng rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng có thể phụ giúp cha tôi trả xong hết các khoản nợ, cảm giác bản thân cũng rất lợi hại.” 

Ánh mắt Cố Lâm Kha điềm tĩnh: “Chúng ta đã kết hôn, nếu cô gặp chuyện khó khăn, chỉ cần mở lời, tôi chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn.”

Phó Ngọc Sanh nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô ấy, tự nắm lấy tay mình xoa xoa rồi cười nói: “Không cần! Tôi nói với cô những điều này không phải vì muốn cô giúp đỡ tôi. Tuy rằng tôi luôn ao ước được giống như cô, nhưng tôi có tay có chân, hoàn toàn có thể tự kiếm tiền.”

Cố Lâm Kha gật đầu, tiếp tục nhìn kỹ đối phương: “Ước được giống tôi sao? Thật ra, người có tiền cũng có không ít phiền não, thậm chí không thể để lộ quá nhiều cảm xúc với những người xung quanh.”

Ánh đèn từ trên trần nhà nhẹ nhàng phủ xuống người Cố Lâm Kha, yên tĩnh mà điềm đạm. Cô ấy như vậy, giọng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng, ôn nhu như ngọc, khiến Phó Ngọc Sanh có chút thất thần.

“Bởi vì, tôi phải học cách phân loại những người tiếp cận tôi, rốt cuộc họ đến là vì yêu thích con người tôi, hay là yêu tiền của tôi.” Cố Lâm Kha vuốt nhẹ lọn tóc trước ngực, năm đó ba cô cũng nhìn trúng tiền của mẹ cô không phải sao? Từ đầu đến cuối, đều không thật lòng đối đãi. Cố Lâm Kha lắc đầu một cái, “Đây chỉ là một trong những mặt trái thôi.”

Phó Ngọc Sanh nghe xong gật đầu, một lát sau mới nói: “Cô không muốn đề cập đến chuyện tình cảm cũng là vì vậy?”

Cố Lâm Kha lắc đầu: “Cũng không hẳn. Chẳng qua là tôi cảm thấy tình cảm dù chân thành thế nào cũng có thể phản bội tôi, nhưng tiền thì không thể.”

Phó Ngọc Sanh dựa lưng vào bệ cửa sổ, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói: “Có thể thấy cách nhìn của tôi và cô về điểm này không giống nhau. Tôi muốn sự nghiệp, muốn kiếm nhiều tiền, nhưng tôi cũng muốn được yêu. Tình cảm có mặt tốt cũng có mặt xấu, nếu đúng mặt xấu, nó sẽ hủy hoại  hy vọng của cô, khiến thế giới của cô biến thành một màu u ám. Nhưng nếu đúng mặt tốt sẽ có thể khiến cho mọi người dù ở tầng đáy của xã hội, cũng có khả năng tay nắm bó đuốc tiến về phía trước. Tôi ấy à, sau này tôi nhất định phải tìm được người thích hợp, cùng nhau tạo dựng một tình cảm chân thành. Ây mà thôi, tôi chỉ có thể quỳ xuống cầu xin thượng đế ban cho mình một đối tượng siêu cấp xinh đẹp đi!”

“Hả?” Cố Lâm Kha nhướng mày, dường như đã nhạy bén nắm bắt được điều gì đó, cô nói bằng giọng quyến rũ: “Siêu cấp, xinh đẹp? Phó tiểu thư là nữ thẳng không phải sao? Sao lại yêu thích phụ nữ xinh đẹp vậy?”

Phó Ngọc Sanh nghe xong, lập tức che miệng mình lại, lại đặt tay ra sau: “Không phải, vừa rồi tôi chỉ lỡ lời thôi, ý tôi muốn nói là, tôi muốn tìm một đối tượng siêu cấp đẹp trai! Tôi chắc chắn thẳng, thẳng như ống thép, tôi không có chút hứng thú nào đối với phụ nữ, thẳng đến bất động, không lung lay tí nào!”

“Thật sao?” Cố Lâm Kha vừa nói chuyện, vừa bước từng bước từng bước lại gần nàng.

“Đương nhiên là thật.” Phó Ngọc Sanh tiếp tục giả bộ.

“Vì lẽ đó, cô chính là loại người dù có trắng trợn hôn môi  với người đồng tính, cũng thẳng tuyệt đối không thể cong trong truyền thuyết sao?” Lúc này, Cố Lâm Kha dừng lại trước mặt nàng, cô thoáng cúi người, môi đỏ hơi mở ra.

Hai người quan sát đối phương, Phó Ngọc Sanh chỉ cảm thấy trong mắt của cô ấy giống như ẩn chứa móng vuốt của mèo con, khiến cho nhịp tim của nàng đập hơi gấp một chút, nhưng nàng vẫn quật cường nhấc cằm lên: “Đương nhiên.”

Dáng dấp của Phó Ngọc Sanh thanh tú, nhưng không biết vì sao, ngũ quan và dáng người khi kết hợp lại với nhau, lại vừa đúng tạo ra một loại “ham muốn”, làm cho người ta khó dời mắt đi được.

“Tại sao lại nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có hoa sao…” Phó Ngọc Sanh bị cô nhìn đến có chút bối rối. Ánh mắt của đối phương, bên trong mềm mại lại giống như mang một loại cảm xúc không thể diễn tả được, tựa như một ao nước nhấn chìm nàng vào trong đó.

“Đúng là không có hoa, chỉ có điều...” Cố Lâm Kha tiến lại gần thêm một bước, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người được kéo lại cực kỳ gần, gần đến mức sắp chạm đến chóp mũi của nhau. Lúc này, Cố Lâm Kha lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vén tóc bên tai của nàng, kề sát tai nàng mà nói: “Lỗ tai của Phó tiểu thư thật là đỏ, mặt cũng rất hồng… Vì sao vậy?”

Thời điểm hơi thở của đối phương phả vào người, cả người Phó Ngọc Sanh muốn run lên, vội vàng nghiêng đầu, chỉ thiếu chút nữa là chạm đến khóe môi của Cố Lâm Kha. Hô hấp quấn quýt lẫn nhau, nhẹ nhàng phủ lấy bờ môi của nhau, mang đến một cảm giác ái muội.




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: