Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

2798 0 26 0

Nhưng chỉ một lát sau Phó Ngọc Sanh đã chính thức rơi vào trạng thái ngủ say.

Cố Lâm Kha ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của nàng một lúc lâu, chậm rãi thả ra một câu: "Thật đấy, may mà người cô gặp là tôi."

Sau đó Cố Lâm Kha đắp chăn cho nàng, rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Một tiếng sau, Phó Ngọc Sanh mơ thấy mình cầm dao chém Lục Dao một ngàn lẻ tám lần, cuối cùng bị cảnh sát bắn một phát súng vào đầu, ngã xuống vũng máu, chết không nhắm mắt.

Hôm sau.

Tám giờ, dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Phó Ngọc Sanh đột nhiên tỉnh dậy.

Vươn cái eo lười biếng, tay che mặt, sau khi Phó Ngọc Sanh ngáp liên tiếp mấy cái, mới miễn cưỡng hé con mắt. Quay đầu nhìn, ánh mặt trời phảng phất chiếu vào dưới tấm rèm che cửa sổ, nàng đột nhiên ngồi dậy như cá chép bật mình, chuẩn bị đi làm.

Đợi đến khi ngồi dậy thật rồi, Phó Ngọc Sanh lại nhớ tới một sự thật tàn khốc, nàng đã bị sa thải.

Không bao lâu, Phó Ngọc Sanh lại phát hiện một sự thật tàn khốc khác.

Hiện tại nàng đang ở một nơi lạ lẫm, trên người chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm sắp rớt, đã thế còn nằm trên một cái giường xa lạ. 

Trời....

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phó Ngọc Sanh quấn khăn tắm bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ. Ký ức của nàng về đêm qua có rất nhiều lỗ hổng.

Nàng chỉ nhớ rõ mình đi quán bar uống rượu, sau đó.... hình như gặp một tra nữ*, tra nữ kia còn cưỡng hôn nàng!

(*) tra nữ: cô gái cặn bã xấu xa.

Chẳng lẽ nàng không chỉ bị người khác cưỡng hôn, mà còn bị mang đến chỗ này xx?

Ngay lúc đầu óc Phó Ngọc Sanh hỗn loạn không chịu nổi, còn bị những suy nghĩ lung tung dọa cho vô cùng hoảng sợ... thì cửa phòng ngủ mở ra đánh một tiếng ‘cạch’, một cô gái xuất hiện trước cửa.

Thần kinh Phó Ngọc Sanh căng thẳng, nàng nắm chặt khăn tắm sợ tới mức lùi về sau vài bước theo phản xạ, dựa sát cửa sổ.

Người mới tới có thân hình cao gầy, hai chân thẳng tắp, gương mặt tinh xảo, tóc đen như tơ lụa chảy xuống trước ngực, dáng người thướt tha, cổ tay trắng muốt mảnh khảnh mang theo một cái túi xách, khóe môi hơi vểnh lên, đôi con ngươi như hàm chứa muôn vàn nhu tình.

Là tra nữ kia! Toàn bộ tế bào trong cơ thể Phó Ngọc Sanh đều phát động cảnh báo.

"Tỉnh rồi?" Cố Lâm Kha chậm rãi đóng cửa, lả lướt đi về phía nàng.

Phó Ngọc Sanh vô thức nắm chặt khăn tắm, cả người gần như dán sát vào cửa sổ.

"Sao thế?" Cố Lâm Kha đi đến trước mặt nàng thì dừng lại. Lúc này Phó Ngọc Sanh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, tóc hơi lộn xộn buông thả tự nhiên trên đầu vai nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, vóc người xinh đẹp tinh tế.

"Cô, cô cô cô là...." Phó Ngọc Sanh nuốt một ngụm nước bọt: "Quán bar kia!?"

Cố Lâm Kha đẩy sợi tóc ra sau vai, mỉm cười: "Đúng vậy, cô còn nhớ rõ tôi sao?"

"Sao tôi lại ở đây?!" Phó Ngọc Sanh cúi đầu nhìn khăn tắm trên người mình: "Còn nữa, tôi... là cô cởi quần áo của tôi? Cô…. cô…..chẳng lẽ cô đã làm gì tôi rồi?

Lúc đầu Cố Lâm Kha không hiểu ý nàng muốn nói là gì, sau đó mới đại khái hiểu được “quả đầu dưa” của cô gái trước mắt này đang suy nghĩ lung tung gì đó.

Đuôi lông mày khẽ nhướng, lập tức…. Cố Lâm Kha tới gần Phó Ngọc Sanh, một tay chống lên tường bên người nàng, chầm chậm cúi người, dây chuyền lộ ra khỏi cổ áo, mặt dây chuyền đong đưa trước ngực, đặc biệt động lòng người.

Sau đó, Cố Lâm Kha xoay chuyển con ngươi, thấp giọng nói: "Cô nghĩ thế nào?"

Khoảng cách quá gần, hơi thở Cố Lâm Kha phả vào bên tai Phó Ngọc Sanh, quấy nhiễu đến mức toàn thân Phó Ngọc Sanh cứng ngắc, người ngây ra như tượng. 

Cố Lâm Kha nhìn dáng vẻ của nàng, nở nụ cười.

"Bây giờ tôi có việc gấp phải đi, nếu cô không ngại thì thêm phương thức liên lạc của tôi vào, chúng ta có thể hẹn uống cà phê hoặc thế nào đó, sau đó sẽ từ từ bàn chuyện sau." Cố Lâm Kha rút tay về, sau đó đặt một tấm danh thiếp lên bàn.

Thực ra nói chuyện ngay bây giờ cũng được, chẳng qua là cô muốn tìm một cái cớ để lưu lại phương thức liên hệ, bằng không sao có thể gặp lại đây?

Nói xong, Cố Lâm Kha lập tức đi ra cửa.

Phó Ngọc Sanh muốn đuổi theo, bất đắc dĩ trên người chỉ mang khăn tắm, vội vàng quay về phòng ngủ nhanh chóng thay đồ, rồi mới cầm túi xách đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tới lầu một, lao ra cửa sau chung cư, Phó Ngọc Sanh nhìn trái phải xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô gái kia nữa, ngược lại nàng liên tục ho khan vì lúc nãy vận động quá kịch liệt.

Không được, nàng nhất định phải làm rõ!

Đột nhiên nhớ tới danh thiếp cô gái kia đưa cho, Phó Ngọc Sanh liền sờ soạng tìm kiếm trên người mình, đáng tiếc, lúc tìm mới phát hiện mình đã bỏ quên danh thiếp trên bàn rồi, chưa lấy đi, chỉ có thể nhìn trời.

Mà ngay lúc này, điện thoại ở trong túi xách reo lên, Phó Ngọc Sanh đành phải từ bỏ, mở túi xách lấy điện thoại ra.

Là điện thoại của ba nàng - Phó Ngôn, Phó Ngọc Sanh lập tức bắt máy: "Ba?"

"Sanh Sanh, buổi tối có rảnh không?" Ba nàng hỏi.

"Có ạ, sao vậy?" Phó Ngọc Sanh nhanh chóng chạy đến bên lề đường nghe điện thoại, dù sao hiện tại nàng xui xẻo như vậy, không cẩn thận không chừng sẽ bị xe đụng.

"Buổi tối ba mời con ăn cơm." Phó Ngôn đột nhiên nói.

"Ba tới thành phố Kim Hải rồi à?" Phó Ngọc Sanh hơi ngơ ngác, như này cũng quá đột ngột rồi.

"Đúng vậy, buổi tối đến, đi ngang qua nơi này thuận tiện thăm con."  Giọng Phó Ngôn nhẹ nhàng.

"À, được, được, con xử lý chút chuyện rồi đến!" Phó Ngọc Sanh hắng giọng trả lời, bắt đầu tự hỏi trong bữa cơm phải che giấu chuyện mình đã bị mất việc như thế nào đây.

"Được, vậy ba tiếp tục lo chuyện trong cửa tiệm, tắt máy trước đây. Đúng rồi, buổi tối bảy giờ rưỡi, nhớ là phòng baoLệ Chi ở nhà hàng Tân Thái trên đường Hương Nhã.”  Phó Ngôn nói xong, liền cúp điện thoại.

Sau khi tắt máy, ở đầu bên kia điện thoại, Phó Ngôn cong khóe môi tươi cười, xoay người ôm bả vai người vợ đang ngồi bên cạnh: "Hy vọng Sanh Sanh cố chấp của chúng ta có thể thuận lợi kết thân, thoát khỏi vận đen."

"Đúng vậy, rồi con bé sẽ không còn bị người thuê nhà lừa tiền nữa, đi du lịch sẽ không bị ong vò vẽ chích thành đầu heo, cũng sẽ không bị tra nữ lừa tình cảm, bị cấp trên quấy rối tình dục, còn không bị ngộ độc thức ăn nữa. Hy vọng thầy Chu nói đúng." Mẹ Phó nhìn cửa tiệm trước mắt.

"Yên tâm đi, thầy Chu đoán mệnh lúc nào cũng đúng, anh ba của tôi cũng tìm đến ông ấy để tiêu tai giải nạn. Ông ấy nói Sanh Sanh của chúng ta thiếu một người vượng thê thì nhất định là như vậy. Hơn nữa, thầy Chu đề cử vị Cố tiểu thư này thật sự quá ưu tú, hy vọng Sanh Sanh nắm lấy được." Phó Ngôn thở dài. Từ trước đến nay con gái không thích kết thân, ông đành phải ra hạ sách này.

Mà lúc này, Phó Ngọc Sanh lại hoàn toàn không biết tối nay người mình gặp không phải là ba, mà lại là một..... lưu manh.

Trước hết, nàng đến công ty xử lý xong chuyện dang dở, hoàn thành công việc rồi bàn giao lại, không chú ý đã đến buổi chiều.

Sau khi thu xếp xong tất cả, trở lại chung cư, Phó Ngọc Sanh vừa phát tiết những chuyện bực bội gần nhất với em gái Viên Viên, vừa lục tung quần áo tìm đồ mặc buổi tối nay.

Gặp mặt người nhà, tinh thần nên phấn chấn mới được. Cho dù hiện giờ nàng thật sự rất mệt mỏi, thần kinh đại não đều đau đớn âm ỉ.

Chờ nàng tìm được tra nữ ở quán bar kia, nhất định phải mang cô ta ra thiên đao vạn quả bầm thây vạn đoạn!

Gần đây Phó Ngọc Sanh thật sự quá xui xẻo, nàng xui xẻo đến nỗi hình thành thói quen hay nghĩ đến chuyện xấu, lại nhớ đến lúc bị cưỡng hôn, cùng với ký ức Cố Lâm Kha ngoại tình phản bội cô gái đáng yêu, càng nghĩ càng thêm tức giận.

Đắp mặt nạ xong, vỗ sữa tươi lên mặt, bay nhanh đến thay một bộ quần áo thục nữ thùy mị, sau đó Phó Ngọc Sanh nhìn đồng hồ, nhanh chóng trang điểm vẻ mặt sáng sủa tươi tắn rồi cầm túi xách ra cửa, vừa suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện tối qua, vừa chạy ra trạm tàu điện ngầm để đến nhà hàng mà ba đã nói.

Nhiệt độ ban ngày của thành phố Kim Hải cũng không tệ, ánh nắng dịu nhẹ, dòng xe cộ tấp nập, khí trời dần ấm lên đã rót vào một chút sức sống cho thành phố này. Nhưng mà vừa đến buổi tối, trời sẽ bắt đầu trở lạnh.

Tòa thành thị này thoạt nhìn rất sầm uất, nhưng Phó Ngọc Sanh lại ủ rũ cực kỳ. Hôm nay cái công ty Hôn Khánh này tìm đủ cớ cắt xén nửa tháng lương của nàng, thành ra vốn dĩ nàng sẽ nhận được sáu ngàn đồng rốt cục chỉ lấy được ba ngàn, thật là... chuyện gì cũng đều rối loạn lung tung.

Nắm chặt tay vịn xe điện ngầm, nhắm mắt lại, Phó Ngọc Sanh bắt đầu tính toán trong lòng. Với số tiền hiện tại không đáng để nàng gọi là tiền tích góp được, có lẽ tạm thời đủ cho nàng chống đỡ ba tháng tiền thuê phòng.

Bởi vì một ngày còn phải lo ba bữa ăn, để tránh bị chết đói thì không thể mù quáng mua đồ đạc lung tung, nếu không sẽ phải cạp đất mà ăn. Nghĩ như vậy, Phó Ngọc Sanh kiểm tra lại thông tin sơ lược của những công ty mà nàng tìm kiếm cả buổi chiều.

Công việc điều hành hệ thống mua sắm trực tuyến của Cố thị Tinh Quang giải trí này thật sự rất hấp dẫn, lên nhân viên chính thức thì có thể lãnh lương đến chín ngàn, không tính trích phần trăm, nếu có thể nhận việc này thì tốt rồi.

Ngồi suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến trạm, Phó Ngọc Sanh chen chúc ra khỏi tàu, chỉnh sửa tóc tai gọn gàng, sau khi đi theo dòng người ra khỏi trạm liền vội vã chạy đến điểm hẹn.

Thời điểm đứng trước nhà hàng, đầu óc Phó Ngọc Sanh vẫn còn u mê từ tối hôm qua, lúc này mới thật sự tỉnh táo chút ít.

Chi phí ở nơi này hẳn là rất cao, lần này ông ba già của nàng không tiếc tiền à? Rốt cục cũng đã trúng thưởng lần thứ hai sau nhiều năm mua vé số sao. Phó Ngọc Sanh còn nhớ rõ lần đầu tiên Phó Ngôn trúng thưởng đã dắt mẹ con mình đi du lịch một vòng thật lớn, thưởng thức sơn hào hải vị khắp nơi, chỉ mong là đúng.

Ngay lúc Phó Ngọc Sanh đang nghi hoặc, nhân viên nhà hàng đã mở cửa và chào nàng vô cùng lễ phép “Chào mừng quý khách đã đến”.

Phó Ngọc Sanh không hề nghĩ nhiều, nói tên cùng số bàn đã đặt trước, nhắn cho ba nàng một tin nhắn, sau đó đi theo phục vụ vào phòng ăn riêng.

Không hổ là Tân Thái, nơi này được trang trí rất lịch sự tao nhã, đại sảnh tráng lệ cũng đã đủ làm lòng người kinh hãi, phòng riêng lại càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Sau khi Phó Ngọc Sanh ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, nhịn không được nhẹ nhàng phát ra âm thanh cảm thán.

Bởi vì cả một ngày không ăn cái gì, Phó Ngọc Sanh đã đói đến không ổn, cho nên trước hết gọi một phần gà nướng.

Lại qua một lát, gà nướng đã lên, Phó Ngôn vẫn chưa tới, Phó Ngọc Sanh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi hỏi một câu.

Đúng ngay lúc Phó Ngọc Sanh mở danh bạ tìm số, cửa phòng lại bị mở ra.

Đi theo phía sau, thân hình cao gầy giống nhân viên phục vụ, một cô gái mặc quần áo màu đen xuất hiện trước mắt.

Trong khoảnh khắc đó, Phó Ngọc Sanh đánh rơi điện thoại di động xuống đất, mặt đầy hoang mang.

Cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp, tóc xoăn dài thả trước ngực trái, hiện ra một đường lưu loát từ cổ đến vai thật hoàn mỹ. Đôi mắt long lanh sóng nước càng thêm xinh đẹp so với tối hôm qua. Sau đó, cô chậm rãi đi tới, hai chân thon dài dừng lại trước mặt Phó Ngọc Sanh, tiếp theo khom người nhặt điện thoại di động, cầm trong tay xoay vài vòng, đôi mắt hơi giương lên, nhìn ngược lại nàng.

Phó Ngọc Sanh vừa nâng mắt, liền đối diện với một đôi con ngươi xinh đẹp không thể tả. Một nốt ruồi lệ nhỏ dưới mắt trái, cùng với đuôi mắt hơi giương lên, càng tôn thêm một loại phong tình khác, hút hồn khiến bao người si mê.

"Là cô......." Phó Ngọc Sanh tỉnh mộng.

"Đúng vậy." Cố Lâm Kha đưa điện thoại, đôi môi đỏ mộng hé mở: "Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: