Lúc này, phục vụ bàn bưng nồi lẩu lên, yết hầu Phó Ngọc Sanh lại khẽ nuốt khan một cái: “Cô thích ăn lẩu lắm sao?”
Cố Lâm Kha gật đầu: “Đúng vậy, lúc nhúng lẩu để ăn rất vui, một năm trở lại đây mỗi khi đi liên hoan cùng người khác là tôi sẽ nghĩ ngay đến ăn lẩu, trong lúc ăn cũng dễ nói chuyện. Nhưng tôi cũng không ép buộc, nếu cô không thích ăn lẩu, chúng ta có thể đi ăn cái khác.”
Hơn nữa cửa tiệm này do họ hàng của cô mới mở hồi năm ngoái, mở được nhà hàng là việc không dễ, cô tự nhiên cũng sẽ đưa người tới ủng hộ chút ít dù là có việc hay không.
Điều này nghe ra cũng không có gì xấu.
Phó Ngọc Sanh mím chặt môi, nhìn về phía cái móc chìa khóa, đè nén cảm xúc đang phập phồng lên xuống, miễn cưỡng cười nói: “Cố tiểu thư, cô chắc chắn bản thân mình không phải là điều hòa trung ương sao? Điều hòa trung ương mà tôi nói chính là người đối tốt với bất cứ ai, ai cũng săn sóc như vậy, tặng đồ cũng rất thuận tay, cô chắc chắn mình không phải?”
Thực ra, câu mà Phó Ngọc Sanh thực sự muốn hỏi phải là: Cô chắc rằng bản thân mình không phải kẻ cặn bã đi lừa tình khắp nơi?
“Đương nhiên không phải.” Cố Lâm Kha chỉ khi làm nhiệm vụ mới đối xử người khác không tệ, bằng không, sao tiểu tam cắn câu được?
Đúng là kẻ ưa nói dối, Phó Ngọc Sanh thực sự nghẹn đến mức nói không nên lời, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu.
Xem ra, lần này bản thân nàng lại nhìn lầm người.
Phó Ngọc Sanh bắt đầu không nhịn được mà thả hồn ra xa, nghĩ rất nhiều chuyện trắng đen lẫn lộn.
Ví dụ như, Cố Lâm Kha không phải thẳng mà là cong, người này vẫn luôn phát cuồng với việc đi gieo mộng tình yêu cho các cô gái trẻ, cho nên, cực kỳ nguy hiểm.
Cũng may là mình phát hiện sớm, nếu không, Phó Ngọc Sanh thật sự không thể đảm bảo bản thân sẽ không thích cô gái này.
Không được, cuộc hôn nhân này nhất định phải huỷ bỏ. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, lỡ như thủ đoạn của đối phương cao siêu, bản thân mình đề phòng không được rồi bị sập bẫy thì làm sao đây? Hơn nữa, đừng nói cái gì mà kết hôn có thể làm giảm vận đen, nói không chừng bản thân mình khi rơi vào tuyệt vọng nên cái gì cũng chấp nhận thử, chuyện kết hôn cùng củ cải lớn đào hoa này cũng là một món quà lớn đầy xui xẻo mà ông trời ban cho nàng thôi. Rốt cuộc nàng vẫn là một người xui xẻo như vậy.
Chỉ có điều… Vừa nhớ tới chuyện nếu bội ước bản thân mình sẽ phải bồi thường cho cô một trăm vạn, Phó Ngọc Sanh lại bắt đầu luống cuống.
Nàng chính là một kẻ nghèo hèn, tiền tiết kiệm trong thẻ thường không vượt qua một vạn, lúc nghèo túng nhất thậm chí chỉ có mấy trăm, lấy đâu ra một trăm vạn phí bồi thường đây?
Vậy, chỉ còn lại một cách.
Bôi xấu chính mình, đắp cho bản thân hình tượng ngơ ngẩn lại còn cực kì ngốc nghếch, làm cho Cố Lâm Kha lười đụng vào mình, còn nếu cô không có cách nào chịu đựng được thì sẽ chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, như vậy thì sẽ không tính là do nàng bội ước.
Đến lúc đó mình chỉ cần thuận nước đẩy thuyền đồng ý ly hôn, từ chối bồi thường, thoát ra khỏi mọi chuyện một cách thoải mái, cứ như vậy, chuyện này liền có thể hạ màn.
Lúc này, Cố Lâm Kha gắp một miếng thịt bò, nhúng nhúng vào trong nồi lẩu: “Hương vị thức ăn ở đây thật sự không tồi, bằng không cũng không đến mức làm tôi nhớ mãi không quên, cô nếm thử đi?”
Phó Ngọc Sanh nghe vậy, nàng điều chỉnh lại giọng của mình rồi vén sợi tóc ra sau tai, làm ra vẻ nói: “Thật ngại quá, Cố tiểu thư, tôi đột nhiên lại không muốn ăn lẩu nữa, cảm giác quá nhiều dầu mỡ, ăn xong rất dễ nổi mụn.”
Tốt, đối phương nhất định cảm thấy nàng thật ngu ngốc, không muốn ăn lại không chịu nói ngay từ đầu, thức ăn đã dọn lên hết rồi mới đổi ý, đúng là có bệnh thần kinh. Phó Ngọc Sanh mỉm cười.
Cố Lâm Kha vớt miếng thịt bò vừa nhúng chín lên, gác đôi đũa lại: “Chúng ta đổi chỗ khác đi, cô muốn ăn cái gì?”
Thứ làm Phó Ngọc Sanh không nghĩ tới chính là thái độ của Cố Lâm Kha vẫn tốt như trước.
Mặt Phó Ngọc Sanh cứng đờ một lát, lại cười nói:” Không có gì, Cố tiểu thư quyết định đi. Không phải ăn lẩu là được.”
“Tốt, chúng ta đi tiệm khác.” Cố Lâm Kha cầm áo khoác, nhướng mày, vẫy tay gọi người phục vụ tới chuẩn bị tính tiền. Cẩm Lý* muốn thế nào thì cứ làm như thế đi, cũng không có việc gì.
*Cẩm Lý: ý chỉ cá chép Cẩm Lý, được xem là mang đến sự may mắn. Phó Ngọc Sanh có thể giúp Cố Lâm Kha hóa giải vận rủi nên cô mới xem Phó Ngọc Sanh là Cẩm Lý.
Phó Ngọc Sanh gật đầu, đứng lên, đi theo sau cô, cũng bắt đầu tính toán trong đầu.
Chờ đến lúc tới nhà hàng tiếp theo, mình lại tiếp tục nói không muốn ăn, trình độ bỉ ổi thăng hoa. Nếu là người bình thường đối mặt với người kén chọn như thế, hẳn là sẽ không nói hai lời, lập tức sinh ra ý muốn đá bay mình đi.
Ra khỏi tiệm lẩu, ngồi vào trong xe, Phó Ngọc Sanh kéo đai an toàn qua rồi cài lại, vui vẻ suy nghĩ, không ngờ trong tiệm lẩu đột ngột phát ra một tiếng “ùm”, còn đi kèm với tiếng thét chói tai, rối loạn thành một đống bòng bong.
Phó Ngọc Sanh có hơi bị dọa đến ngây ngốc.
Cố Lâm Kha vừa mới ngồi xuống liền nhíu mày, lập mở cửa xe tức một lần nữa: “Tôi đi xem.”
Dù sao cũng là nhà hàng của người quen, cô không thể ngồi yên không quan tâm.
Phó Ngọc Sanh lại nuốt khan, nàng gật đầu.
Sau khi Cố Lâm Kha xuống xe, nhanh chóng chạy vào tiệm lẩu rồi đi lên lầu hai, chỉ thấy bên trong đã rối loạn như một mớ bòng bong. Cô giữ người phục vụ lại hỏi thăm, mới biết vừa rồi có một bàn khách đã cãi nhau trong lúc ăn uống, vì thế ném bật lửa vào trong nồi lẩu, bật lửa phát nổ, nước lẩu văng khắp nơi còn làm hai người khách bàn kế bên bị phỏng. Cố Lâm Kha nhìn qua, chỉ thấy bàn khách ném bật lửa nằm cạnh với chiếc bàn mình ngồi lúc nãy, trên bàn toàn là dầu mỡ, trái tim không khỏi nhảy loạn.
Cũng may là mình vừa mới đi rồi, nếu còn ngồi ăn ở chỗ đó, khẳng định cũng sẽ gặp họa.
Cho nên nói, lúc vừa nãy Phó Ngọc Sanh đổi ý, có lẽ đúng là trời cao an bài, vừa đúng dịp giúp cô hóa giải một cái vận đen? Xem ra, Phó Ngọc Sanh thật sự là nửa kia của mình.
Hỗ trợ xử lý tốt hiện trường xong, Cố Lâm Kha trở lại trong xe, dựa vào ghế dựa, chậm rãi thở ra một hơi.
“Làm sao vậy?” Phó Ngọc Sanh nhìn xe cấp cứu tới ở bên ngoài, lập tức hỏi.
Cố Lâm Kha xoa huyệt thái dương, kể lại sự tình xảy ra một lần, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Sanh: “Cô thật đúng là thần may mắn của tôi, nếu không phải nhờ cô, chúng ta hiện tại có khả năng đã bị phỏng, không may còn có thể bị hủy dung. Xem ra, cuộc hôn nhân này thực sự đúng đắn.”
Phó Ngọc Sanh nghe xong, cắn chặt môi, không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Nàng rõ ràng, rõ ràng muốn Cố Lâm Kha chán ghét chính mình, nhưng tại sao mọi chuyện lại biến chuyển thành như thế này?
Nhìn Cố Lâm Kha vui mừng tươi cười, Phó Ngọc Sanh vẫn quyết định làm lại một lần, đổi sang một cách khác.
Rất nhanh, hai người đến một quán ăn Quảng Đông, sau khi Cố Lâm Kha dừng xe thì mở miệng: “Tiệm này cũng là nơi tôi thường xuyên đến, hương vị cũng không tệ lắm, cô có thể thử xem.”
Phó Ngọc Sanh quay đầu nhìn lại, lúc trước nàng cũng từng đến ăn ở quán ăn Quảng Đông này một lần, món ăn thực sự rất ngon, hương vị đặc biệt tươi mới.
“Vậy nếm thử đi.” Phó Ngọc Sanh gật đầu, lười nhác tháo đai an toàn rồi xuống xe.
Vài phút sau, hai người đi vào trong, đi đến tới gần cửa ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn.
Gọi xong đồ ăn, đợi người phục vụ đi rồi, Cố Lâm Kha nhìn phía Phó Ngọc Sanh: “Nói thì nói, tôi vẫn chưa nói chuyện nhiều với cô. Cảm giác tính tình của cô hình như rất hay thay đổi, liệu đây có phải là ảo giác của tôi không?”
Phó Ngọc Sanh nghe xong, nở nụ cười xinh đẹp, nỗ lực bôi đen chính mình: “Đúng vậy, haiz, tôi thật sự cảm thấy bản thân mình phiền muốn chết, bởi vì, nhân cách của tôi có khuyết tật, nên nhiều lúc không kính già yêu trẻ, không có tình yêu cũng không có trái tim.”
Thay đổi khẩu khí, Phó Ngọc Sanh tiếp tục: “Ngoài ra, tôi lại có thói thích cái gì thì phải có cái đó, hở một chút là thích đánh người, nổi điên lên thì ngay cả là người thân cũng không nhận, người yêu cũ của tôi bị tôi bạo hành tới mức không chịu được mới chia tay. Ai, tôi cũng muốn sửa cái tính tình này, cô nói, tôi đã hơn hai mươi, còn có thể sửa được không?”
Trong quá trình nói chuyện, ngón tay Phó Ngọc Sanh đùa bỡn một cách kệch cỡm, làm ra bộ dạng như muốn đánh người thực sự.
Cố Lâm Kha nghe xong thì khoanh tay lại, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Nghe có vẻ đáng sợ.”
Phó Ngọc Sanh gật đầu, ánh mắt vô tội: “Đúng vậy, có đáng sợ không?”
Cố Lâm Kha cẩn thận suy nghĩ một lát, vươn ra ngón tay lắc qua lắc lại: “Nhưng thực ra tôi không lo lắng về điều này, cá nhân tôi cho rằng nếu thật sự đánh nhau, người bị thương sẽ là cô đó Phó tiểu thư. Tôi tập võ từ nhỏ mà.”
Một lúc lâu sau, Phó Ngọc Sanh lại cười nói: “Tôi không chỉ có tính cách thích bạo lực, thích đánh người, yêu cầu cũng tương đối nhiều, hôn lễ phô trương, ngày thường còn cuồng hàng hiệu, không phải hàng hiệu sẽ không cần, tôi nghèo như vậy chính là bởi vì có tiền đều cầm đi mua hàng hiệu. Nói cho cô những chuyện này, chủ yếu là muốn cô có thể chuẩn bị tâm lý, về sau đừng oán trách tôi làm cô tán gia bại sản.”
Đắp nặn xong hình tượng bạo lực, Phó Ngọc Sanh lại dốc hết sức biến chính mình trở thành một kẻ ái mộ hư vinh.
Cố Lâm Kha nghe tới đây liền giơ tay lên cọ nhẹ khóe môi, sau khi đánh giá Phó Ngọc Sanh từ trên xuống dưới một hồi, bất ngờ bật cười.
“Cô cười cái gì?” Phó Ngọc Sanh siết chặt tay.
Cố Lâm Kha nhìn cách ăn mặc của Phó Ngọc Sanh, xương ngón tay tiếp tục vuốt ve môi, ý cười càng đậm thêm.
Trên người Phó Ngọc Sanh toàn là quần áo có giá cả đại chúng, túi xách đang đeo cũng chú trọng tính ứng dụng thực tế, từ đầu đến chân đều viết mấy chữ “Tôi rất tiết kiệm”, lại đi nói mình không phải hàng hiệu thì không cần, cũng thật có ý tứ.
Vì sao đang yên đang lành nàng lại nói những chuyện này với mình? Chẳng lẽ là muốn thử mình? Ví dụ như, khảo nghiệm xem mình có phải là người rộng lượng hay không?
“Không có gì, tôi đi toilet.” Cố Lâm Kha giơ tay chỉ một hướng nào đó.
“Được, cô đi đi.” Phó Ngọc Sanh gật đầu.
Nhìn theo bóng Cố Lâm Kha rời đi, lại xem người phục vụ lên món ăn xong, Phó Ngọc Sanh không động thức ăn trên bàn, cô đan hai tay vào với nhau rồi tì cằm lên, ngón tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn. Cố Lâm Kha giờ chắc hẳn cũng biết sợ rồi? Cô ấy cười cũng là… miễn cưỡng cười đúng không? Giờ bỏ đi hẳn là muốn tự hỏi mình có nên nhanh nhanh chóng chóng ly hôn không?
Đúng lúc này, một ông lão tay cầm chén cơm, chân có tật, quần áo tả tơi, gương mặt hồng hồng cõng một cái bao tải lớn dơ bẩn đi vào trong cửa hàng, người chung quanh thấy đều bịt kín mũi.
Rất nhanh ông lão đã bước tới giơ chén tới trước mặt Phó Ngọc Sanh.
Phó Ngọc Sanh sửng sốt, đôi tay chậm rãi buông xuống đùi, nàng xoa xoa quần, ngay sau đó mở túi xách ra nhìn nhìn, tìm nửa ngày lại phát hiện mình không có tiền mặt, đành phải ngẩng đầu: “Cháu... cháu không có mang tiền mặt.”
Ông lão nghe xong, trong cổ họng bắt đầu ú ớ hai tiếng “A á”, nhìn thức ăn trên bàn của nàng rồi hơi nuốt nước miếng, liếc mắt lại nhìn thấy nhân viên cửa hàng đang chạy tới, liền chuẩn bị rời đi trước khi bị đuổi.
Phó Ngọc Sanh thấy thế, nàng vội vàng lên tiếng: “Từ từ!”
Ông lão xoay người, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Phó Ngọc Sanh mau chóng đứng lên, quay sang nói với nhân viên nhà hàng: “Phiền anh giúp tôi bỏ vào hộp, cảm ơn.”
Nhân viên cửa hàng nhìn nàng, lại nhìn ông lão kia, sửng sốt chớp mắt một cái nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Sau khi cầm được hộp trong tay, Phó Ngọc Sanh gắp một chút của từng phần ăn trên bàn bỏ vào trong hộp, sau đó đưa cho ông lão: “Gửi ông.”
“A a…” Ông lão dường như không thể nói được, chỉ có thể cầm hộp thức ăn rồi khom lưng với cô vài cái rồi mới chậm rãi rời đi.
Phó Ngọc Sanh nhìn theo bóng ông lão bỏ đi, thấy ông ngồi trên một cái ghế dài ăn ngấu nghiến đồ ăn, nàng quay đầu lại, khe khẽ thở dài, cầm lấy bánh bao Lưu Sa cắn một miếng.
Mà lúc này, Cố Lâm Kha đã đứng ở nơi xa nhìn một hồi lâu. Cô gái Phó Ngọc Sanh này, thật đúng là rất có ý tứ.
Cố Lâm Kha không nhìn ông lão ngồi ngoài cửa sổ kia nữa, lúc này cô mới cất bước đi tới chỗ Phó Ngọc Sanh, đứng lại bên cạnh bàn: “Cô thấy sao, đồ ăn ở đây ngon không?”
Phó Ngọc Sanh thấy cô đi tới, quét mắt lên trên bàn chỉ còn lại có một nửa số đồ ăn, quang minh chính đại đặt bánh bao xuống bàn, lại còn vỗ vỗ tay: “Ừm. À đúng rồi, thực ra tôi còn có một cái dạ dày siêu to khổng lồ, ăn được rất nhiều, có thể ăn luôn một ngọn núi, ăn tới mức tan của nát nhà cũng được luôn. Mẹ tôi cũng thường nói tôi không giống con gái, mà giống dã thú hơn, tôi cũng không có chút thanh nhã nào, không thể mang tôi ra khoe với người khác, nhưng cũng không còn cách nào khác, tôi…”
Trong lúc Phó Ngọc Sanh còn đang lải nhải, Cố Lâm Kha bất ngờ cong lưng, kề sát mặt vào mặt nàng.
Đối diện với đôi mắt long lanh, bờ môi đầy đặn, cùng với hơi thở tản mát kề bên của Cố Lâm Kha, Phó Ngọc Sanh tức khắc cảm thấy bản thân giống như đang bị đóng đinh ngay tại chỗ.
“Chỗ này sao lại dính thức ăn thế, thật giống mèo con.” Khi nói chuyện, khoé môi Cố Lâm Kha khẽ nhếch, cô đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng lau chỗ khóe môi Phó Ngọc Sanh một chút.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)