“Cô ……” Mỗi tế bào trên người Phó Ngọc Sanh đều run rẩy.
“Anh đi ra ngoài trước đi.” Cố Lâm Kha nhìn về phía người phục vụ, nụ cười vô cùng ưu nhã.
“Vâng.” Nhận được nụ cười đẹp như muốn đoạt mất hồn người khác, người phục vụ mỉm cười, rời khỏi phòng, không quên duỗi tay kéo cửa lại.
Sau khi Cố Lâm Kha không nhìn về phía đó nữa, cô đi đến phía đối diện Phó Ngọc Sanh, ngồi xuống.
“Sao cô lại ở đây?” Điều này không khoa học, Phó Ngọc Sanh mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
“Như thế nào, chẳng lẽ cô đến đây không phải vì xem mắt với tôi?” Cố Lâm Kha chống khuỷu tay trên mặt bàn, ngón tay nhỏ dài đan vào nhau, tì cằm lên.
“Xem mắt? Rõ ràng là tôi ở đây chờ ba tôi...” Ngay vào lúc Phó Ngọc Sanh nói chuyện dở, di động đột ngột rung lên, cầm lên xem thì thấy Phó Ngôn gửi một tin nhắn dài cho nàng, nói rõ đầu đuôi sự việc cho nàng nghe, Phó Ngọc Sanh xem xong thì vô cùng khiếp sợ, lời muốn nói đã ra miệng cũng bị nuốt vào trong.
“Sao thế?” Ánh mắt Cố Lâm Kha dừng lại trên di động của nàng.
“Đây là chuyện gì chứ…” Phó Ngọc Sanh thật sự trăm triệu không nghĩ tới, những chuyện này là do ba nàng bày ra.
“Phó tiểu thư?” Cố Lâm Kha hơi nhướng mày.
Sau khi dừng lại vài giây, Phó Ngọc Sanh quay về hiện thực: “Cô…”
“Chẳng lẽ, cô không biết chuyện xem mắt?” Cố Lâm Kha hỏi.
Phó Ngọc Sanh vuốt tóc: “Vừa mới biết.”
“Cho nên, Phó tiểu thư có ý kiến gì với chuyện này không? Tôi cho rằng, có lẽ chúng ta cũng nên thử một lần.” Mấy ngày nay Cố Lâm Kha thật sự bị dằn vặt đến phát điên rồi, giờ phút này cô chỉ nghĩ đến chuyện làm liều, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa.
Nhưng mà, Phó Ngọc Sanh hoàn toàn không có ý định kết hôn, sau khi bị Lục Dao phản bội, nàng đã hạ quyết tâm độc thân cả đời, huống chi đối phương lại chính là Cố Lâm Kha.
Phó Ngọc Sanh hơi mỉm cười: “Ý cô nói tôi nên thử kết hôn cùng người nhân lúc tôi say rượu ra sức quấy rối tôi?”
“Nói vậy xem ra Phó tiểu thư có hiểu lầm gì với tôi thì phải?” Cố Lâm Kha mở quyển thực đơn để trên bàn ra.
“Hiểu lầm?”
“Tối hôm qua cô uống đến mức say như chết rồi rơi vào hồ nhân tạo, vừa đúng lúc tôi đi ngang qua cứu cô lên, làm hô hấp nhân tạo cho cô sau đó thiếu chút nữa là bị cô cho một cái tát.” Cố Lâm Kha cuối cùng cũng có thời gian giải thích, đôi tay nắm nhẹ, cô hơi cúi người, nhìn chăm chú vào nàng, một phần tóc trượt trên vai ngọc, “Phó tiểu thư, cô nói xem, một cái tát này tính như thế nào đây?”
“Cái, cái gì?” Phó Ngọc Sanh ngây ngốc, sự việc ngã xuống hồ theo như lời Cố Lâm Kha, cô căn bản không hề có ấn tượng gì.
“Tiếp đến, bởi vì hỏi không ra địa chỉ, tôi chỉ có thể mang cô về nhà. Sau đó, chính cô mơ mơ màng màng mà chạy vào phòng tắm, còn dùng khăn tắm của tôi. Sự tình chính là như vậy, tin hay không tùy cô.” Cố Lâm Kha nhẹ nhàng vuốt tóc.
“Tôi…” Phó Ngọc Sanh tư duy lần thứ N, nàng đã bị chấn động không nhẹ, bán tín bán nghi, “Vậy, làm sao tôi biết những điều cô nói là thật?”
“Có cách, là tài xế của tôi. Anh ấy đi cùng tôi, nếu cô cần, tôi có thể đưa số di động của anh ấy cho cô.” Cố Lâm Kha mỉm cười.
“Thế nhưng, lỡ như cô tùy tiện tìm người của mình tới giả làm nhân chứng thì sao?” Phó Ngọc Sanh nuốt một ngụm nước bọt, ngữ khí không hề cứng rắn như vừa rồi.
“Cái này thì…” Đối mặt với ánh mắt ngơ ngẩn trông đợi của Phó Ngọc Sanh, tròng mắt Cố Lâm Kha chuyển động.
Cuối cùng, Cố Lâm Kha hít sâu một hơi: “Nói ra chắc cô sẽ không tin, một năm vừa qua tôi tương đối xui xẻo, chuyện xấu ùn ùn kéo tới không dứt. Bị người ta hiểu lầm, rồi những chuyện cảm giác ván đã đóng thuyền lại bất ngờ thất bại, xe luôn bị hư gì đó. Ngày hôm qua cứu cô lại bị hiểu lầm ngược thì không nói, đến hôm nay, bà nội tôi lại đột nhiên phát bệnh nặng phải nằm viện, bằng không, tôi cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Tôi xuất hiện ở đây chính là bởi vì suy nghĩ kết hôn có thể hóa giải vận đen này đây.”
Nếu Phó Ngọc Sanh không xui xẻo, là một người trải qua sinh hoạt bình thường, có lẽ còn cảm thấy những điều Cố Lâm Kha nói càng lúc càng vô nghĩa càng lúc càng khó có thể tin.
Nhưng bởi vì Phó Ngọc Sanh đã xui xẻo hơn hai năm, nghe được hoàn cảnh cũng giống nàng không khác nhau là bao, cho nên lúc Cố Lâm Kha nói những chuyện này lại giống như chạm trúng điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng có vài phần đồng cảm như bản thân mình cũng từng trải qua, ngược lại cũng tin thêm vài phần.
“Cô cũng bị xui xẻo sao?” Tròng mắt Phó Ngọc Sanh chuyển động, bắt lấy điểm mấu chốt.
“Không sai, mẹ tôi tìm người xem bói một hồi, nói tôi cần phải tìm một đối tượng vượng thê để hóa giải một chút, sau đó thầy bói chọn từ trong những người từng tính mệnh qua chọn ra cô, chúng ta bát tự đối lập nhau là thực sự thích hợp.” Cố Lâm Kha tiếp tục nói.
Phó Ngọc Sanh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, lúc này, di động lại rung lên ba nàng lại gửi tin nhắn tới, bên trong là lịch sử trò chuyện của hắn với Chu tiên sinh.
Trong lịch sử trò chuyện, Chu tiên sinh thậm chí còn tính ra tháng này nàng sẽ thất nghiệp. Phó Ngọc Sanh khiếp sợ. Nàng mới vừa thất nghiệp, hơn nữa chuyện này, nàng cũng chưa nói cho người nhà, nhưng Chu tiên sinh cứ vậy mà tính ra được.
Chuẩn đến mức làm người sởn tóc gáy.
Càng đáng sợ hơn chính là, Chu tiên sinh còn nói nếu không nhanh chóng hóa giải, sự tình nàng có thể gặp phải không chỉ đơn giản là thất nghiệp như vậy, thậm chí, sẽ chết!
Gần nhất nàng đã trở thành người có hơi mê tín, thường ra vào chùa miếu thắp hương nhiều lần, Phó Ngọc Sanh sau khi xem xong, trong lòng như phát run, nàng gảy gảy hạt thủy tinh móc vòng tay, nửa tin nửa ngờ mà ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cô gái ngồi đối diện.
“Chuyện đó, vậy vì sao cô... tối hôm qua cô còn ngoại tình, tôi sao có thể tin tưởng được cô?” Phó Ngọc Sanh đã quên hơn quá nửa những việc tối qua, nhưng lại vẫn cứ nhớ rõ chuyện này này.
“Cô ta quyến rũ phụ nữ đã có vợ, cho nên tôi mới giúp người khác quyến rũ rồi lại chia tay cô ta, sự thật là như vậy, thế giới thực phức tạp, có một số việc thật sự không giống như cô chứng kiến, Phó tiểu thư hẳn là có thể hiểu?” Đề cập đến nhiệm vụ cơ mật, Cố Lâm Kha liền không nhiều lời, tiếp tục nói, “Nếu cô sợ hãi, chúng ta có thể ký kết một phần hợp đồng. Hợp đồng hôn nhân, cho dù tôi có là cặn bã, cũng không được yêu đương với cô, không có quan hệ với cô, tuy rằng tôi vốn không phải cặn bã.”
“Hợp đồng?” Hóa giải vận đen gì đó quả thực làm người ta động lòng quá sức, mà lời Cố Lâm Kha nói cũng có vài phần đạo lý, Phó Ngọc Sanh bắt đầu suy xét.
Cố Lâm Kha cong nhẹ khóe môi, mở túi, đưa hai phần hợp đồng tới trước mặt nàng.
Phó Ngọc Sanh đưa tay ra nhận lấy, chỉ thấy phía trên ghi rằng, sau khi kết hôn đôi bên vẫn tự do, hai người làm cá chép Cẩm Lý* cho đối phương, không can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, sinh hoạt chung theo cách kính nhau như khách, đây chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.
(*) làm cá chép Cẩm Lý cho nhau, cá Cẩm Lý có ý nghĩa mang lại may mắn nên ở đây có thể nói là giúp nhau hóa giải vận rủi.
Điều kiện duy nhất chính là trong một năm không được ly hôn, bởi vì muốn xem kết quả cuối cùng vận khí của từng người có thể thật sự tốt lên hay không. Suy xét đến phương diện chênh lệch về kinh tế, nếu Phó Ngọc Sanh là người bội ước trước, cần chi trả cho Cố Lâm Kha một trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng, nếu Cố Lâm Kha là người bội ước trước, cần chi trả cho Phó Ngọc Sanh một ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng.
“Ý Phó tiểu thư như thế nào?” Vài phút sau, Cố Lâm Kha dò hỏi.
Phó tiểu thư đang muốn mở miệng, lúc này, di động lại nhận được tin nhắn từ chủ nhà gửi tới, nói là một năm hợp đồng thuê nhà đã đến hạn, sau đó tiền thuê nhà quý sau sẽ tăng lên, nếu nàng còn muốn tiếp tục thuê, mỗi tháng trả thêm bốn trăm.
Vốn dĩ Phó Ngọc Sanh đang trải qua những ngày tháng khó khăn túng thiếu lại nhận được thông báo này, hai mắt nàng tối sầm lại. Một lúc sau, Phó Ngọc Sanh lại nhận được tin nhắn từ mẹ nàng, rằng con mèo của nàng - Alice đột nhiên hô hấp suy kiệt, nhìn thấy video Alice hô hấp khó khăn, Phó Ngọc Sanh nhịn không được giơ tay bưng kín miệng mình, hoảng hốt.
Dưới sự hoảng loạn, hợp đồng trước mắt đột nhiên khiến người khác có chút lay động.
“Phó tiểu thư?” Cố Lâm Kha lần thứ hai gọi nàng.
Phó Ngọc Sanh hồi thần, lại nhìn bản hợp đồng trong tay một lần: “Vậy thử xem.”
“Tốt, nếu xem xong hợp đồng cô cảm thấy không có vấn đề gì, vậy ký tên đi, sau đó chúng ta chọn ngày đi đăng ký kết hôn, mau chóng chuẩn bị hôn lễ.” Cố Lâm Kha lấy ra một cây bút máy, kẹp ở ngón tay.
Phó Ngọc Sanh nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cũng quyết định, nàng vung bàn tay lên, cũng ký tên mình lên trên đó.
“Chuyện kia, đợi chút nữa chúng ta trao đổi bản sao giấy chứng minh nhé, cô thấy thế nào?” Cố Lâm Kha nhận lại hợp đồng rồi bỏ vào trong túi.
Sau khi Phó Ngọc Sanh trả lời xong tin nhắn của chủ nhà và mẹ, nàng giương mắt nhìn Cố Lâm Kha ngồi ở đối diện, tâm loạn như ma.
Bữa cơm kết thúc, hai người đi đến cửa hàng photo, trao đổi bản sao giấy chứng minh cho nhau, Phó Ngọc Sanh thở ra một hơi, xoay người lại, ngay sau đó, di động liền nhận được một tin nhắn của công ty có đãi ngộ cao hôm nay nàng đã gửi lý lịch qua để xin việc, nói là lý lịch sơ lược của nàng đã thông qua vòng tuyển chọn, gọi nàng ngày mốt đi phỏng vấn.
“Ôi mẹ ơi……” Phó Ngọc Sanh không thể không quay đầu nhìn Cố Lâm Kha đang đi bên cạnh.
Còn chưa phục hồi tinh thần lại, Phó Ngọc Sanh lại nhận được tin nhắn mẹ nàng gửi tới, sau khi đi bệnh viện, Alice bất thình lình tốt lên, bác sĩ kiểm tra xong cũng nói nó thực sự khỏe mạnh, không cần lo lắng.
Chẳng lẽ những điều Chu tiên sinh nói đều là sự thật? Hai người các nàng trước mắt còn chưa có kết hôn, chỉ mới ký kết hợp đồng quyết định kết hôn mà vận khí của bản thân nàng dường như đã tốt lên thật rồi…
Nếu thật là như vậy, những lời Cố Lâm Kha nói cũng chắc đến tám phần là nói thật, tối hôm qua có lẽ mình đã nghĩ oan cho cô gái xinh đẹp này. Nghĩ như thế, Phó Ngọc Sanh lập tức chột dạ mà mặt đỏ lên.
“Phó tiểu thư, giờ cô muốn đi dạo thêm một vòng hay trở về nhà?” Lúc này, Cố Lâm Kha cất di động, quay đầu nhìn về phía nàng.
“Không đi dạo nữa.” Phó Ngọc Sanh còn chưa xác định được trước mắt người này có phải là người xấu hay không, chỉ có thể cảnh giác.
“Vậy tôi đưa cô trở về. Cô ở nơi nào?” Cố Lâm Kha lấy chìa khóa xe từ túi xách.
“Không, không cần khách khí, tôi ngồi tàu điện ngầm về được rồi.” Phó Ngọc Sanh tiếp tục xua tay.
“Không sao. Ngày sau chúng ta vẫn phải diễn kịch trước mặt hai bên gia trưởng, quá khách sáo ngược lại không được tốt” Cố Lâm Kha mỉm cười, “Ở chỗ này chờ tôi đi, tôi lấy xe ra.”
“Ô, là A Sanh phải không?” Nhưng cũng đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên lọt thẳng vào tai Phó Ngọc Sanh.
Phó Ngọc Sanh vừa quay đầu, chỉ thấy một chiếc BMW đúng lúc dừng ven đường ngay phía sau nàng, cửa sổ xe đã được hạ xuống, một người phụ nữ toàn thân trên dưới mặc vàng đeo bạc, tóc mái ngang nhô đầu ra, mặt đang tươi cười nhìn nàng.
Người này là bạn cùng phòng đại học của Phó Ngọc Sanh trước kia, tên Phương Tịnh. Khi đó Phó gia còn chưa phá sản, rất huy hoàng, hơn nữa Phó Ngọc Sanh diện mạo xinh đẹp, học tập cũng tốt, ở trường học là nhân vật nổi tiếng. Nhưng Phương Tịnh này, khi đó trong nhà còn rất nghèo khó, nhưng bởi vì cùng ở một cái ký túc xá với Phó Ngọc Sanh, hai người có chút quen biết.
Phó Ngọc Sanh gia thế tốt, dáng người đẹp, học lại giỏi, nhân duyên dĩ nhiên cũng rất nhiều. Mà Phương Tịnh thì lại hoàn toàn tương phản. Ước chừng là bởi vì tâm lý không cân bằng, Phương Tịnh vẫn luôn vô cùng ghen ghét Phó Ngọc Sanh lúc nào cũng là trung tâm của vũ trụ
Mãi đến sau này, đại học cuối cấp năm ấy, mẹ của Phương Tịnh tái giá gả cho một ông chủ nhỏ nhà giàu mới nổi, mà trong nhà Phó Ngọc Sanh lại xảy ra chuyện, xuống dốc sa cơ còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng, Phương Tịnh đi thẩm mỹ sửa sang lại nhan sắc sau đó mua sắm hàng xa xỉ đầy người cuối cùng cũng có thể xoay người, liền thay đổi sắc mặt, luôn cố ý hay vô tình khoe khoang trước mặt Phó Ngọc Sanh.
Phó Ngọc Sanh sau khi nhìn thấy xe nàng, ho khụ khụ hai tiếng: “Thật trùng hợp.”
“Đúng vậy, sao cậu lại đến đây làm gì?” Phương Tịnh liếc mắt nhìn Phó Ngọc Sanh mặc quần áo bán vỉa hè, đầy mặt châm biếm.
“Không có gì, chỉ đi dạo thôi, mình chuẩn bị ngồi xe điện ngầm về nhà.” Phó Ngọc Sanh trả lời.
“Ô, ngồi xe điện ngầm sao? Tàu điện ngầm đông đúc nhiều người, lại đầy mùi mồ hôi đàn ông, sao cậu lại không mua xe để đi? Tự lái xe vẫn là tiện lợi hơn.” Phương Tịnh cười, ngay sau đó lại làm bộ làm tịch quen thói che miệng, chớp hai mắt, “Ai nha, thật ngượng quá, mình đã quên nhà cậu phá sản, ai, thực xin lỗi nha.”
Phó Ngọc Sanh nhìn cô ta một cái, biết cô ta cố ý châm chọc mỉa mai, trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Không sao, tàu điện ngầm rất tiện, mình cũng không ngại những điều đó.”
Phương Tịnh nghe xong, nụ cười càng thêm sung sướng, cô ta vẫn lớn giọng, thanh âm cũng rất bén nhọn: “Như vậy đi, hôm nay vừa đúng lúc mình thử xe mới, không bằng, mình đưa cậu trở về, vẫn tốt hơn là ngồi xe điện ngầm, đúng không?”
Phó Ngọc Sanh nghe đến đây, đã có chút không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, một chiếc Lamborghini màu trắng đột nhiên chậm rãi chạy tới bên cạnh Phó Ngọc Sanh thì ngừng lại.
Phương Tịnh trong nháy mắt bị chiếc xe hấp dẫn chú ý, há to miệng. Giàu thật, xe này, kích cỡ này, không phải một ngàn vạn thì chắc không mua nổi đâu! Vừa thấy là biết mình không phải cùng một đẳng cấp.
Theo sau đó, cửa xe Lamborghini bị mở ra, Cố Lâm Kha dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt từ bên trong đi ra, ôm ngực nhìn Phó Ngọc Sanh, tiếp theo chậm rãi đi đến bên xe Phương Tịnh, cúi xuống mỉm cười: “Thật ngượng, chuyện đưa cô ấy về không cần phiền cô. Nói gì thì nói cô ấy cũng là bạn gái của tôi, đương nhiên phải là tôi đưa về mới được. Lòng tốt của cô, chúng tôi ghi nhận nha.”
Nói xong, Cố Lâm Kha xoay người, nắm chặt tay Phó Ngọc Sanh, mang lên xe mình. Không bao lâu, xe nổ máy rời đi.
Phương Tịnh nhìn chiếc siêu xe rời đi phía trước, phẫn nộ mà đập xuống tay lái.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)