Hơn nửa giờ sau.
Phó Ngọc Sanh được Cố Lâm Kha đưa về nhà, sau khi để điểm tâm lên trên bàn trà xong, trong đầu nàng đã có hai nhân cách bắt đầu cãi nhau. Một cái nói: Tốt nhất là cô nên bình tĩnh một chút, cô ta có thể là người xấu!
Một nhân cách khác lại nói: Hợp đồng cũng đã ký, dù là người xấu cũng chẳng còn cách nào mà. Huống chi, cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi, cô ta có phải kẻ lăng nhăng hay không cũng đâu liên quan gì đến cô? Quan trọng cô kiên định là được rồi. Sao chứ, chẳng lẽ cô sợ mình sẽ thích cô ta?
“Tôi không thích cô ta!” Phó Ngọc Sanh ôm đầu mình.
Nhưng suy nghĩ vẫn quá mức hỗn loạn, nàng hoàn toàn không thể tự hỏi bản thân mình nữa, Phó Ngọc Sanh quyết định tìm người khác để tâm sự, liền lập tức gọi điện cho người đã từng là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của nàng, Thiệu Thanh Hà, kể lể những chuyện lung tung lộn xộn đã phát sinh trong hai ngày nay một lần, bao gồm cả chuyện sắp kết hôn cùng người ta.
Thiệu Thanh Hà nghe xong, lập tức ngắt ngang lời Phó Ngọc Sanh: “Cậu đang nói, Cố Lâm Kha?”
“Đúng vậy, làm sao thế?” Phó Ngọc Sanh có chút ngơ ngác.
“Cố Lâm Kha, chính là cái người rất có tiền kia sao?” Thiệu Thanh Hà hỏi.
“Cậu biết cô ấy?” Phó Ngọc Sanh hỏi lại ngay lập tức.
“Chị hai của tôi ơi, may mắn cho cậu là đã hỏi tôi, cậu bị lừa thảm rồi cậu có biết không?!” Thiệu Thanh Hà cất cao giọng nói trong nháy mắt.
“Ân?” Phó Ngọc Sanh nhăn chặt mày, trong lòng càng thêm lo lắng.
“Nghề của tôi là tư vấn tâm lý cho người thất tình ấy, tiếp xúc qua không ít khách hàng, vừa hay có vài khách hàng đều nói về cô ta. Cái cô Cố Lâm Kha này, chính là người không có việc gì làm đi khắp nơi gieo tình lăng nhăng, biết chưa? Cô ấy chuyên đến trêu ghẹo tán tỉnh, sau khi tán tới tay, chưa được một ngày, liền sẽ nói chia tay! Cậu biết có bao nhiêu cô gái đã ngã dưới tay cô ta không? Đều là bị cô ta dùng mọi cách tán tỉnh xong sau đó liền vứt sang một bên. Người khác còn không biết, nhưng tôi thì biết, cô ta chính là con cáo già!”
“Hả?” Phó Ngọc Sanh nghe được là sửng sốt, “Cậu đừng nghe những tin đồn đó.”
Nói thì nói vậy, nhưng mọi chuyện cô thấy được tối hôm qua lần thứ hai hiện lên ở trong đầu, vứt đi không được. Phó Ngọc Sanh đột ngột bị mắc kẹt.
“Tôi hỏi cậu, có phải cô ta đối xử với cậu đặc biệt ân cần, cậu muốn ăn gì cũng mua cho cậu, cô ta sẽ đưa cậu về nhà, lúc nào cũng mỉm cười giống như sản phẩm trí tuệ nhân tạo đã được lập trình trình sẵn sàng phục vụ?”Thiệu Thanh Hà tiếp tục hỏi.
Phó Ngọc Sanh nghe xong, toàn thân giống như thể bị sét đánh giữa trời quang. Trong đầu cô bắt đầu lờ mờ xuất hiện những lời Cố Lâm Kha đã nói, những việc Cố Lâm Kha đã làm.
Càng nghĩ càng sợ, lại kết hợp với dáng vẻ “đá” người khác của Cố Lâm Kha tối hôm qua, cảm giác không an tâm càng thêm mãnh liệt. Nếu Cố Lâm Kha là người như vậy, vậy chẳng phải nói không chừng cô cũng sẽ thả câu mình không phải sao? Sau đó chờ mình cắn câu, cô ta lại “đá” mình thẳng cẳng, thật sự là quá đáng sợ!
Nhưng nàng đã ký hợp đồng rồi, cũng không thể bội ước được nhỉ?
Phó Ngọc Sanh không muốn tin tưởng vào khả năng mình có thể sẽ bị lừa, nàng ôm một tia may mắn: “Cậu chắc chắn người trong câu chuyện mà những khách hàng của cậu nói đều là cô ấy? Cậu đã gặp qua người ta chưa?”
“Cậu không tin thì thôi. Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ đi lừa người khác sao? Tôi là người như thế nào, tôi sẽ lừa cậu sao?!“ Thiệu Thanh Hà nâng cao ngữ điệu trong nháy mắt.
Phó Ngọc Sanh vẫn có chút không muốn tin vào chuyện này. Nếu Cố Lâm Kha là loại người này, vậy chẳng phải mình đã rơi vào tình huống dê đưa miệng cọp?! Lỡ như cô ấy câu mình được rồi lại bỏ chạy, vậy chẳng phải mình sẽ khóc tới mức mù cả hai mắt sao?
“Thậm chí tôi còn có thể đoán trước tiếp theo cô ta sẽ làm gì với cậu cơ.” Thiệu Thanh Hà thấy Phó Ngọc Sanh không hé răng thêm thì thở dài.
“Vậy cậu nói xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì?” Phó Ngọc Sanh siết chặt tay.
“Tôi đã tiếp xúc qua vài người từng bị cô ta quyến rũ. Theo kịch bản, tiếp sau đây cô ta sẽ đưa tặng cậu một chiếc móc chìa khóa, nếu tôi đoán không sai, có hình một cái ngôi sao hoặc là mặt trăng, kèm một thẻ hội viên mua sắm VIP thuộc nhãn hiệu của nhà cô ta. Sau đó cô ta còn đưa cậu tới một nhà hàng lẩu. Nếu cậu không thể ăn cay, cô ta sẽ chọn lẩu uyên ương, nếu cậu có thể ăn cay, liền chọn canh đỏ*, vô cùng săn sóc. Tiếp theo, cô ta sẽ rủ cậu đi xem phim. Cậu sẽ được hưởng cấp độ phục vụ giống như thượng đế, cậu tin hay không tùy thích.” Thiệu Thanh Hà hừ một tiếng.
*Trong nồi lẩu uyên ương được chia đôi, nước lẩu ở một bên có vị cay (màu đỏ) và một bên không cay (màu trắng).
Phó Ngọc Sanh nói bằng giọng cao lạnh: “Nếu cô ta không đối xử với tôi như cậu nói thì sao?”
Thiệu Thanh Hà hừ lạnh: “Tôi và cậu có giao tình lâu năm, tôi còn có thể lừa cậu sao? Nếu không như tôi nói, ngoài mời cậu ăn nhà hàng cao cấp Michelin* cạnh công ty, tôi còn gọi cậu một tiếng bố.”
*Michelin: ở đây là chỉ sao Michelin - một giải thưởng cao quý trong giới ẩm thực, trong đó 1 sao đồng nghĩa với “Một nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung”, 2 sao tương ứng với “Nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc, đáng đi một quãng đường dài để ghé thăm” và 3 sao là “Phong cách ẩm thực đặc biệt, hoàn toàn bõ công bỏ ra một hành trình để thưởng thức”.
Phó Ngọc Sanh nghe xong, ấn đường hơi nhăn lại: “Được thôi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi tắm đây.”
“Được rồi, được rồi, tôi mới vừa tan tầm, đi ăn khuya đây.”
“Tạm biệt.” Phó Ngọc Sanh nói xong thì treo điện thoại, nàng lấy hợp đồng ra nhìn một lát, trong lòng có chút nôn nóng. Ký thì đã ký rồi, đổi ý chắc chắn phải bồi thường tiền!
“Bình tĩnh một chút, cô ấy không có khả năng là người như vậy. Tuyệt đối không có khả năng.” Phó Ngọc Sanh bụm mặt tự nhủ.
Sau đó, Phó Ngọc Sanh cất điểm tâm vào tủ lạnh, rồi vào phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, WeChat của Phó Ngọc Sanh có tin nhắn, là Cố Lâm Kha gửi, hỏi nàng buổi chiều ngày mai có thời gian không, nếu là rảnh có thể cầm giấy tờ tới Cục Dân Chính lĩnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Phó Ngọc Sanh xem xong tin nhắn, nhớ lại những lời Thiệu Thanh Hà nói. Một lát sau nàng lại quăng nó ra khỏi đầu.
Cái gì phục vụ như thượng đế, cái gì mà kịch bản, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Lời đồn, không thể tin được!
Nghĩ như vậy, Phó Ngọc Sanh liền trả lời một câu: “Có rảnh.”
“Vậy 3 giờ chiều mai tôi đến đón cô.” Cố Lâm Kha trả lời.
Phó Ngọc Sanh ngây ngốc, nàng đáp lời: “Không có gì đâu, tôi có thể tự đi được.”
“Tôi đã kiểm tra sơ qua, chỗ cô cách Cục Dân Chính rất xa, đi tàu điện ngầm còn phải chuyển chuyến, làm người ta quá mệt mỏi, vẫn nên để tôi đến đón cô đi.” Cố Lâm Kha ôn nhu trước sau như một.
Phó Ngọc Sanh hoàn toàn không có cách nào từ chối, nàng suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Vậy được rồi……”
“Như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi tắm trước, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phó Ngọc Sanh trả lời xong, tâm trạng từ đâu đến cuối có chút không an lòng, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng Cố Lâm Kha. Rốt cuộc thì nàng cũng thực sự muốn đổi vận.
Ngày hôm sau, lúc Phó Ngọc Sanh thức dậy đã là hai giờ chiều.
Thay quần áo, chuẩn bị xong tất cả, cũng sắp đến ba giờ. Lúc này, Cố Lâm Kha gọi đến.
Phó Ngọc Sanh nhận điện thoại xong chạy xuống lầu, liền nhìn thấy xe Cố Lâm Kha đã dừng ở cửa.
Hôm nay Cố Lâm Kha trang điểm rất nhạt, cũng mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên một nửa, người dựa ở cửa xe. Không biết có phải vì dáng người quá đẹp hay không mà dù cô ăn mặc thực sự rất đứng đắn, nhưng thoạt nhìn, lại cũng không đứng đắn lắm.
Đặc biệt là ánh mắt kia, mỗi khi cô nhìn mình, Phó Ngọc Sanh đều sẽ cảm thấy lúng túng.
“Lên xe đi.” Chân Cố Lâm Kha chống nhẹ trên mặt đất, cô đứng thẳng dậy, giúp Phó Ngọc Sanh mở cửa xe.
“Khụ, cảm ơn.” Phó Ngọc Sanh đi qua.
Khi Phó Ngọc Sanh chuẩn bị ngồi vào, Cố Lâm Kha lại duỗi tay, nhẹ nhàng đặt ở dưới trần của khung xe, cố ý mà vô tình bảo vệ cho nàng, không để đầu nàng bị đập vào.
“Thật sự cẩn trọng như vậy sao?” Phó Ngọc Sanh hỏi.
Cố Lâm Kha nghe xong, cô kéo cửa xe, môi nở nụ cười kiều diễm: “Phụ nữ là bảo vật, chẳng lẽ không nên được che chở?”
Thở hắt ra một hơi, Phó Ngọc Sanh cố gắng quên hết những lời Thiệu Thanh Hà nói, nàng ngồi ổn định.
Thời tiết hôm nay không tồi, trong vắt không mây, ánh mặt trời rạng rỡ, chỉ mỗi tội có hơi nóng. Bên cạnh đó, trong lòng Phó Ngọc Sanh cũng có chút hoảng hốt.
Tới Cục Dân Chính, hai người điền mẫu giấy đăng ký, chụp ảnh, xử lý xong xuôi vừa vặn là bốn rưỡi chiều.
Sau khi cầm giấy chứng nhận ra ngoài, bụng Phó Ngọc Sanh đột nhiên kêu lên ục ục.
Cố Lâm Kha nghe được, cô nghiêng đầu hỏi: “Đói bụng à?”
Phó Ngọc Sanh gật đầu: “Có một chút, trưa hôm nay tôi không ăn cơm.”
Cố Lâm Kha đi đến bên cạnh xe: “Chúng ta cùng đi ăn đi, cô có thích ăn lẩu không?”
Cô thực sự rất thích ăn lẩu, chính vì thế mấy tháng gần đây cứ thuận tiện sẽ rủ người đi ăn lẩu cùng.
Phó Ngọc Sanh vốn còn đang xem giấy hôn thú, trong nháy mắt như bị đánh gậy vào đầu, nàng quay đầu nhìn cô: “Ăn lẩu?”
“Đúng rồi… Tôi rất thích ăn lẩu đấy. Cô cũng thích lẩu chứ?” Cố Lâm Kha cảm thấy những người không thích ăn lẩu không nên tồn tại trên thế giới này. Cũng vì thế mà lúc làm nhiệm vụ cô cũng kéo đám tiểu tam đi ăn lẩu, ngày thường cũng kéo không ít bạn bè cùng đi.
“Ăn chứ.” Yết hầu Phó Ngọc Sanh hơi chìm xuống.
“Vậy lên xe đi, tôi đưa cô đi.” Cố Lâm Kha nghiêng đầu nói.
Phó Ngọc Sanh không nói thêm gì, nàng kéo cửa xe ra ngồi xuống, chỉ có điều đầu óc nàng lung tung rối loạn, cắt không đứt, gỡ lại vàng rối hơn.
Một lát, xe dừng lại ở trước một tiệm lẩu gọi là “Ba Thích Đắc Thảm”. Phó Ngọc Sanh ngẩng đầu nhìn tên cửa tiệm, xương ngón tay cứng ngắc cởi bỏ đai an toàn, nàng và Cố Lâm Kha cùng nhau xuống xe đi vào trong cửa tiệm.
Người phục vụ dẫn cả hai tới một bàn bên cạnh cửa sổ trên lầu hai, Phó Ngọc Sanh mới vừa buông túi xách thì nghe thấy Cố Lâm Kha hỏi: “Có thể ăn cay không?”
Trong đám bạn của cô, số người có thể ăn cay được rất ít, cho nên cô rất cẩn thận.
Phó Ngọc Sanh chớp mắt một cái ngây ngốc rồi lắc đầu.
“Chúng ta chọn lẩu uyên ương đi.” Cố Lâm Kha mỉm cười.
Phó Ngọc Sanh đã có chút đứng ngồi không yên. Bình tĩnh, chắc là trùng hợp. Không phải người bình thường đều sẽ hỏi như vậy sao?
Vì thế, Phó Ngọc Sanh mỉm cười, gật đầu: “Được.”
Một lát sau đã gọi xong đồ ăn, Phó Ngọc Sanh thở một hơi, lúc này, Cố Lâm Kha lại lấy ra một cái móc chìa khóa đưa cho Phó Ngọc Sanh: “Đúng rồi, cái này là tôi làm chơi, cho cô.”
Có người vì muốn tịnh tâm mà vẽ tranh, nhiều người sẽ luyện thư pháp, còn với Cố Lâm Kha đó chính là làm móc chìa khóa. Làm quá nhiều, bản thân cô giữ lại cũng không có tác dụng gì nên đã tặng cho không ít bạn bè, nhưng tặng cũng không hết, cô đành đem tặng không ít tiểu tam sống sai trong khi làm nhiệm vụ.
Phó Ngọc Sanh nhìn cái móc chìa khóa kia, trong nháy mắt yết hầu lại nuốt khan một cái. Là hình ngôi sao!
Mà ngay lúc Phó Ngọc Sanh chuẩn bị mở miệng, Cố Lâm Kha lại hỏi: “Có thích xem phim không?”
Trong sách nói, con người khi xoay trong mối quan hệ không được thân quen lắm thì có thể đi xem phim, bởi vì xem phim vừa không cần phải nói chuyện, cũng không bị xấu hổ vì không biết phải nói gì, hơn nữa xem xong phim tự dưng có đề tài để nói.
Nhưng cô không biết chính trong một khắc đó, đại não Phó Ngọc Sanh đã nổ bùm bùm hết cả, cả người đều có dáng vẻ đứng ngồi không yên…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)