Sau khi kết thúc buổi chạy bộ vào sáng sớm, Vân Nhiễm đã đổ mồ hồi đầy người, nàng vào phòng tắm rửa một chút rồi choàng khăn tắm lên người và đi ra ngoài, lấy một bình sữa bò trong tủ lạnh xem như là bữa sáng, một bên uống một bên thuận tay mở ti vi lên.
Trên TV đang truyền phát tin tức buổi sáng, giọng nói ngọt ngào và vui vẻ của người dẫn chương trình thoáng chốc đã tràn ngập khắp căn phòng:
"Ngày hôm qua, thủ lĩnh Đồng Lê của bộ tộc sói xám tuyên bố rằng << Luật Hôn Nhân Mới >> đã được chính thức thông qua và sẽ bắt đầu thực thi vào ngày hôm nay. Hai năm trước, luật pháp nước ta đã cho phép bộ tộc mũ đỏ kết hôn cùng bộ tộc sói xám để tạo ra một gia đình, từ đó về sau..."
Câu nói kế tiếp của người dẫn chương trình trên TV đã không còn lọt vào tai của Vân Nhiễm nữa, ánh mắt nàng lúc này dần dần trở nên trống rỗng.
Theo như sự phát triển và tiến hóa của giống loài, trên thế giới chỉ còn lại hai loại người : mũ đỏ và sói xám.
Năm mươi năm trước, bộ tộc mũ đỏ đã trở thành nô lệ của bộ tộc sói xám, cho đến bảy năm trước bộ tộc mũ đỏ bắt đầu nổi dậy, bọn họ đoàn kết lại khởi nghĩa chiếm giữ vùng đất phía nam tự tạo lập đất nước cho riêng mình. Từ đó, sự bất bình đẳng và kì thị chủng tộc mới được tuyên bố kết thúc.
Kể từ đó, đất nước được chia thành hai nước riêng biệt, bộ tộc sói xám là chủ của Huy Quốc, còn bộ tộc mũ đỏ thì làm chủ Hoành Quốc, cả hai bộ tộc giống như hai ngọn núi to lớn hùng vĩ, mỗi bên trấn giữ một phía, ranh giới rõ ràng không ai xâm phạm ai.
Theo sau là hai nước đạt được thỏa thuận trong đàm phán, bọn họ sẽ chung sống hòa bình với nhau.
Hiệp ước này đã được thực hiện gần bảy năm, nhà lãnh đạo của bộ tộc sói xám uy phong lẫm liệt với cách làm việc quyết đoán cùng ý chí kiên cường mạnh mẽ của mình đã diệt cỏ tận gốc các bè phái vẫn ngoan cố kỳ thị đối với bộ tộc mũ đỏ, hơn nữa còn không ngừng cải thiện và ban hành các điều lệnh để thúc đẩy và phát triển mối quan hệ hữu nghị của hai chủng tộc càng thêm khắng khít và thân thiện khi chung sống cùng nhau.
Nhưng người lãnh đạo của bộ tộc mũ đỏ có tên gọi là Niên Kỳ thì ngược lại, từ tính cách cho đến cách làm việc đều có vẻ hơi "tầm thường vô vị", cũng không có hoạt động nào được xem là tích cực trong việc cải thiện mối quan hệ của hai bộ tộc. Lúc đối mặt với cựu đảng phái chống đối với bộ tộc sói xám, thường xuyên ở trong nước gây rối và tìm cách phá hoại tình hữu nghị của hai bộ tộc thì Niên Kỳ chỉ dùng một số động viên nho nhỏ để trấn áp bọn hắn, hơn nữa lại không thực hiện cải chính một cách triệt để, dường như là cô ấy rất có ý muốn bỏ mặc mọi chuyện.
Nơi ở hiện tại của Vân Nhiễm là khu vực trung gian của hai bộ tộc, đây là nơi hai đại chủng tộc chung sống trong bầu không khí hài hòa nhất.
Tin tức buổi sáng trên TV đã kết thúc, người dẫn chương trình vẫn theo lệ cũ dốc lòng tiến hành ca tụng công đức đối với Đồng Lê, người lãnh đạo của bộ tộc sói xám.
Là vĩ nhân sao...
Tâm tư của Vân Nhiễm vô thức trôi về một nơi xa, nếu như người kia nghe được những lời này nhất định sẽ cười nhạo sự dối trá đó.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Vân Nhiễm đứng dậy đi mở cửa, người đại diện ở ngoài cửa nhìn thấy tóc của nàng vẫn còn đọng nước thì ngẩn người:
"Lớp huấn luyện sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, cô sẽ không quên chứ?"
"Không quên" - Vân Nhiễm lùi về phía sau hai bước nhường đường cho hắn đi vào.
Tôn Lôi mang đầy hoài nghi nhìn nàng:
"Bây giờ đã 7g40 rồi mà tóc của cô vẫn còn ướt như vậy."
Nói đến đây thì hắn lại cảm thấy đau đầu vô cùng:
"Cô hiện tại vẫn còn là người mới, cần phải tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho lão sư, không thể đến trễ được."
Điều trước tiên mà mỗi người nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng với Mộ Tinh đều phải làm là tiếp nhận huấn luyện do công ty đặt ra, đặc biệt là dạng nghệ sĩ không được đào tạo chuyên nghiệp giống như Vân Nhiễm thì càng cần được huấn luyện hơn.
Thời gian huấn luyện và khóa học của mỗi người đều khác nhau, Vân Nhiễm chỉ là người mẫu cho nên thời gian của nàng chỉ có hai tháng, hiện tại đã qua một tháng rồi.
Tôn Lôi ở công ty giải trí Mộ Tinh cũng được xem như là một người đại diện có danh tiếng lâu năm, trình độ chuyên môn rất cao, chỉ tiếc là số mệnh lại không tốt, tất cả những nghệ sĩ do anh ta quản lý đều không có vận mệnh tốt, năm ngoái vất vả lắm anh ta mới sở hữu được một ca sĩ đang bắt đầu nổi lên, kết quả gặp phải một kẻ ngốc nghếch không biết suy nghĩ, khi hợp đồng đến kỳ hạn lại kiên quyết không chịu gia hạn tiếp, lúc độ nổi tiếng đang lên như diều gặp gió lại rút lui khỏi giới giải trí.
Vân Nhiễm là do lúc hắn đang tản bộ ở bên đường phát hiện được, một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp vẫn chưa kiếm được việc làm, ở độ tuổi này các nữ sinh viên đều giống nhau, luôn cảm thấy bối rối đối với cuộc sống xã hội trong tương lai, Tôn Lôi hầu như không tốn nhiều công sức đã thành công thuyết phục người này đến công ty giải trí Mộ Tinh để phát triển.
Hắn có rất nhiều lòng tin đối với Vân Nhiễm, ngũ quan tinh xảo, khí chất đặc biệt, lại còn sở hữu một đôi chân dài thẳng tấp và mảnh khảnh, lúc đó nhãn lực của Tôn Lôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, hắn có dự cảm rằng Vân Nhiễm nhất định sẽ nổi tiếng.
Lúc đó có bao nhiêu xúc động thì hiện tại có bấy nhiêu thất vọng, hắn thật sự muốn đâm mù hai mắt của mình.
Đánh giá một con người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài được, sau khi tiếp xúc nhiều với nàng thì Tôn Lôi mới phát hiện Vân Nhiễm là một người không muốn phát triển nhiều trong lĩnh vực nghệ thuật này!
Vân Nhiễm thản nhiên nói :
"Tới kịp."
Nàng xoay người đi vào phòng ngủ lấy ra một cái máy sấy, không nhanh không chậm cắm dây điện và bắt đầu thổi tóc của mình, lại còn chỉnh mức độ gió vừa phải cho máy sấy.
Tôn Lôi đứng ở một bên nôn nóng nhìn nàng, hận không thể đoạt lấy máy sấy trong tay nàng và mở tối đa độ nóng để giúp nàng thổi tóc.
Sau khi mất 10 phút để làm khô tóc, Tôn Lôi dẫn theo Vân Nhiễm vội vã xuống lầu, chung cư mà Mộ Tinh sắp xếp cho các nghệ sĩ dưới trướng ở rất gần công ty, khi hai người tới dưới lầu công ty thì thời gian đã là 7g56ph.
Vào lúc 7g59ph, vừa lúc đẩy cửa vào, các nghệ sĩ cũng đi huấn luyện với nàng đang tập hợp trong phòng và bắt đầu luyện tập.
Vân Nhiễm:
"Xem đi, chúng ta không có đến muộn."
Ở cùng với nàng nhiều ngày như vậy Tôn Lôi đã không biết tức giận là gì nữa rồi:
"Được rồi, không đến muộn là tốt rồi, nhưng tốt nhất là lần sau nên tới sớm một chút, tôi cũng không thể đi đón cô mỗi ngày được."
Sau khi dặn dò một câu cố gắng huấn luyện thật tốt rồi hắn rời đi, bên trong phòng luyện tập rộng rãi đã tập hợp tất cả các nghệ sĩ tới đây học, lão sư cũng đã quen thuộc với những việc này, chung quy là không có đến trễ cho nên cũng không nói gì cả.
Các nghệ sĩ lại không nghĩ như vậy, tất cả bọn họ đều vừa mới ký hợp đồng với Mộ Tinh, hơn nữa công ty này nổi tiếng được nhiều người biết đến nhưng nguồn nhân lực ở nơi đây lại có hạn cho nên đối với bọn họ mà nói thì tất cả mọi người ở trong phòng huấn luyện này đều là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn.
Mười mấy người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Vân Nhiễm, thần sắc của mỗi người cũng biến hóa khác nhau.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Vân Nhiễm đi đến hàng cuối cùng với gương mặt không đổi sắc của mình.
Xung quanh cơ thể nàng tỏa ra một loại khí chất lạnh nhạt xa cách giống như một đóa hoa sen vậy, chỉ có thể đứng từ xa mà chiêm ngưỡng nó chứ không thể chạm vào hay chơi đùa với nó, nàng đi trên đoạn đường này giống như là một vị vua đang đi đến.
"Chậc chậc chậc, cô vẫn giống như mọi khi vậy."
Địch Diễm Văn di chuyển sang bên cạnh một chút, tạo một chỗ trống nhỏ cho Vân Nhiễm.
Nàng và Địch Diễm Văn đều cùng một lúc ký hợp đồng nghệ sĩ công ty Mộ Tinh, hơn nữa người đại diện của cả hai lại là Tôn Lôi, cho nên hai người đã sớm trở thành bạn bè trong quá trình huấn luyện.
Vân Nhiễm đã đứng lại:
"Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Địch Diễm Văn với mái tóc dài nhuộm highlight màu đỏ, bỏ hai tay vào trong túi, nụ cười trên gương mặt cũng rất lưu manh vô lại:
"Tôi lại thích thái độ lạnh nhạt này của cô."
Lão sư ra hiệu cho bạn họ yên lặng và bắt đầu dạy học.
Dưới lầu, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở cửa ra vào, một vị nữ nhân mang kính râm từ trong xe bước xuống, mái tóc đen suôn thẳng tự nhiên theo động tác khom người rơi xuống lướt qua gương mặt, buông lơi ở trước ngực, có vài sợi tóc tinh nghịch cọ vào cổ len lỏi chui vào trong áo sơ mi, mang đến một sắc thái không rõ ràng cùng không thể diễn tả được bằng lời.
Trợ lý đã đứng đợi rất lâu, chủ động bước đến nghênh tiếp:
"Phương tổng"
Phương Ngải gật đầu xem như là đáp lại, cô đã ra khỏi nhà một tuần lễ rồi, hôm nay vừa mới trở về.
Tài xế đi đến bãi đậu xe, cô và trợ lý quay trở lại phòng làm việc của mình, lúc băng qua đại sảnh để đến thang máy thì đi ngang qua phòng luyện tập ở lầu một. Phòng luyện tập được xây dựng bằng kính pha lê trong suốt, bức tường bằng kính được thiết kế từ mặt đất kéo dài cho đến trần nhà, Phương Ngải tình cờ liếc nhìn vào bên trong và bất giác dừng bước lại.
"Phương tổng?"
Trợ lý dường như đã đoán trước được điều gì đó nên cũng không cảm thấy sợ hãi khi nhìn về phía cô.
Quả nhiên, Phương Ngải mở camera trên điện thoại di động của mình đối diện với phòng luyện tập chụp một tấm hình.
Ở bên trong, lão sư đang lên lớp dạy mọi người về hình thể và gọi một bạn nghệ sĩ lên phía trước làm mẫu cho mọi người xem, dựa theo yêu cầu của lão sư người kia nâng tay phải và ngẩng cao đầu lên. Cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn cổ tròn, ngay khi bàn tay được nâng lên cao thì phần hông dẻo dai cũng lộ ra ngay lập tức.
Một làn da trắng nõn nà lộ ra dễ dàng khiến cho người khác muốn phạm tội.
"Người này là ai vậy?" - Phương Ngải hỏi trợ lý của mình.
Trợ lý nhìn theo ánh mắt của cô và trả lời:
"Đây là nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng với công ty của chúng ta, tên gọi là Vân Nhiễm."
"Vân Nhiễm à...dáng người trông rất xinh đẹp"
Phương Ngải tự nói lẩm bẩm một câu, thuần thục mở phần mềm Weibo của mình ra, nhập vào hai chữ "Vân Nhiễm" và bắt đầu nhấn tìm kiếm, chỉ có một kết quả tìm kiếm được Weibo chứng nhận là "Người mẫu - Nghệ sĩ dưới trướng của Mộ Tinh."
Phương Ngải click vào phần chú ý, sau đó bắt đầu mở trang Weibo của Vân Nhiễm, bình thường thì Weibo của minh tinh hơn phân nửa có kèm theo hình tự chụp của mình, nhưng Vân Nhiễm vừa mới ký hợp đồng lại chỉ có một tấm hình tựa như là lời chào hỏi thông thường "Say Hello"
Biểu cảm của Phương Ngải rất là tiếc nuối, lưu lại tấm ảnh Vân Nhiễm dùng làm ảnh đại diện trên Weibo, sau đó lại chỉ vào một nữ nhân khác bên trong phòng luyện tập:
"Tên của cô ấy là gì?"
Trợ lý báo cho cô một cái tên, Phương Ngải lại tìm kiếm Weibo, click chú ý, lưu giữ ảnh tự chụp, các động tác đều lưu loát liền mạch không bỏ sót bước nào.
Điều này đã được lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi không còn ai lọt vào mắt mình nữa thì Phương Ngải mới hài lòng cất điện thoại di động, nụ cười trên môi cô rạng rỡ như ánh mặt trời chói chang, những mệt mỏi được tích lũy sau nhiều ngày đi công tác bỗng nhiên cũng biến mất dạng:
"Đi, mau đi mua một ít đồ cho nhóm tiểu mỹ nhân đó."
Trong giờ nghỉ giải lao, một nhóm người ôm cái rương đi vào, lần lượt phân phát các loại thức uống và kem cho mọi người trong phòng.
Đối với nhóm người đang luyện tập thì đây vẫn là lần đầu tiên nhận được đãi ngộ như thế này, thậm chí có một vài người vui vẻ đến nổi vỗ tay hoan hô.
"Tại sao công ty lại đột nhiên nâng cao chế độ đãi ngộ và phúc lợi vậy?"
Vân Nhiễm không có hứng thú đối với kem cho nên chỉ lấy đồ uống cho mình.
"Bởi vì Phương tổng đã trở về, đoán xem ai lại có thể coi trọng chúng ta ở nơi này, chắc là muốn tìm một người để thực hiện quy tắc gì đó."
Địch Diễm Văn nâng cằm lên hướng về phía bên ngoài phòng luyện tập, đứng ở nơi đó có hai nữ nhân, trong đó có một vị tóc đen khí chất xuất chúng, ngoại hình xinh đẹp diễm lệ được phơi bày hoàn toàn ra bên ngoài khiến người khác mê luyến khi nhìn thấy, hai mắt sáng lên nhìn vào bên trong phòng luyện tập.
Vân Nhiễm thuận theo tầm mắt của Địch Diễm Văn nhìn ra ngoài:
"Cô nói quy tắc ở đây có phải là quy tắc ngầm không?"
"Nếu không như vậy thì là gì...tin đồn về lão tổng Phương Ngải của giải trí Mộ Tinh là hạng người gì, chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói qua sao?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)