Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Kẻ lưu manh

955 0 15 0

 ​Ai cũng từng nghe đồn về tổng tài của Công ty giải trí Mộ Tinh – Phương Ngải, rằng nàng là một người cực kỳ háo sắc, hơn nữa lại là một kẻ ngốc lắm tiền, những tiểu minh tinh từng được nàng bao dưỡng nhiều đến mức có thể đứng đầy hai vòng Trái Đất.

Người có khuyết điểm cũng sẽ có ưu điểm. Trong công ty, loại trừ các loại đồn đại không dứt, thì vẻ ngoài diễm lệ của Phương Ngải – thứ giúp nàng có thể hất mặt với các nghệ sĩ khác của công ty, cũng được xem là một trong những ưu điểm của nàng.

Phương Ngải có một vẻ đẹp hài hòa, vẻ đẹp mà chỉ cần tăng thêm một phần thì sẽ thành dung tục, mà bớt đi một phần lại thành ra đơn điệu. Tóc của nàng đen dài, xõa thẳng, lại được làn da trắng noãn tôn lên, tạo cho nàng một loại sắc khí và gợi cảm khó nói thành lời, khiến người tôi nhìn hoài không chán. Đuôi mắt xếch tự nhiên của nàng càng khiến nàng trở nên quyến rũ.

“Yêu nghiệt”, Vân Nhiễm thầm nghĩ trong lòng.

Cũng nhờ khuôn mặt này mà Phương Ngải ở trong giới có thể nói là tiếng thơm đồn xa. Tận mắt nhìn ngoài đời, người thật so với trong ảnh chụp lại càng đẹp động lòng người.

Bỗng một nữ sinh nhìn khá quen mắt từ trong phòng tập chạy tới, đứng ngay cạnh Phương Ngải, nói điều gì không rõ, nhưng lại khiến Phương Ngải cười rộ lên. ​

Vị nữ sinh kia là một “tiểu thit tươi” * học cùng khóa với các nàng, tuổi còn nhỏ nhưng đã có một dung nhan mà nhân gian hiếm gặp. Khi các nàng nói chuyện với nhau, Phương Ngải hai mắt dán chặt vào khuôn mặt của “tiểu thịt tươi”, dù cách một lớp kính quan sát vẫn có thể cảm nhận được tâm tình hào hứng của nàng.

*tiểu thịt tươi - 小鲜肉: Từ chỉ các minh tinh trẻ đẹp, độ tuổi từ 14 đến 25.

Đứng bên cạnh Vân Nhiễm, Địch Diễm Văn ý vị không rõ mà hừ một tiếng; biểu tình không giống như khinh thường, mà như một người hưng phấn đứng ngoài xem náo nhiệt.

Nhìn thấy tác phong đáng lo ngại của sếp mà vẫn có thể cao hứng, thật sự là một người kỳ quái.

Vân Nhiễm lạnh nhạt thu hồi tầm mắt đang nhìn Phương Ngải, sau đó bất động thanh sắc mà liếc Địch Diễm Văn một cái.

Thời gian tập luyện nhanh chóng trôi qua. Đến giờ nghỉ trưa, Địch Diễm Văn muốn quay về công ty có sẵn chỗ ngủ nghỉ cơm nước, nhân tiện ngủ trưa một giấc; còn Vân Nhiễm lại muốn đến căn tin công ty ăn cơm; vì thế hai người tạm thời tách ra.

Khi đến lượt Vân Nhiễm chọn món, bác gái căn tin hỏi nàng: “Tiểu cô nương, ăn gì nào?”

Vân Nhiễm không nghĩ nhiều, tùy ý chọn hai món.

Nàng chọn một ghế ngồi trong góc. Giờ nghỉ trưa là giờ ăn cơm đông nhất. Ngay bàn bên có ba thực tập sinh sức trẻ dạt dào đang ngồi nói chuyện hăng say, tiếng nói chuyện ríu rít bay vào tai Vân Nhiễm.

“Phương Tổng vừa trở về, ai đó đã muốn leo ngay lên giường”.

“Còn không đúng sao, cũng không biết đường soi gương xem mình trông thế nào, cằm với mũi mới nhìn đã biết là đi sửa”.

“Ai, ít nhất người tôi cũng khiến cho Phương Tổng chú ý. Có thể được Phương Tổng nhớ đến đã là quá tốt rồi.”

“Tiểu Lỗi, cậu hâm mộ sao? Cậu cũng đừng mơ nữa."

Người đang nói hạ giọng, "Phương Tổng không thích nam, các cậu không phát hiện trên Weibo nàng chỉ follow nữ sao?"

"Là thật a? Tôi còn tưởng chỉ là lời đồn."

Nam sinh đó vẫn chưa hết hy vọng: "Weibo follow này nọ cũng không nói được điều gì mà?"

Vân Nhiễm lấy điện thoại ra, đăng nhập Weibo, tìm thấy Weibo của Phương Ngải, đột nhiên phát hiện Phương Ngải đã follow nàng.

Việc này đã vượt ra ngoài dự đoán của Vân Nhiễm.

Weibo của Phương Ngải cũng giống như Weibo của các sếp khác trong công ty, đậm tính hành chính, cũng không đăng việc tư, chỉ chia sẻ thông báo quan trọng mà fanpage chính thức của công ty đăng lên.

Avatar Weibo của nàng là một tấm ảnh với một chữ mộc mạc – Mỹ (美); sắc đẹp, lực lượng sản xuất* đầu tiên của xã hội.

*Lực lượng sản xuất (productive forces) là lý thuyết nền tảng trong Chủ nghĩa Marx – Lenin và Chủ nghĩa Duy vật biện chứng. Lực lượng sản xuất bao gồm sức lao động của con người và các phương tiện sản xuất. Ở đây, tác giả muốn nói sắc đẹp là một phương tiện sản xuất của con người.

​"…" Ngón tay của Vân Nhiễm chạm chạm màn hình, lặng lẽ nhấn follow Phương Ngải.

​Trong canteen, mọi người đã đi gần hết, Vân Nhiễm chậm rãi uống hết bát canh, rút khăn giấy lau miệng, xong xuôi mới rời đi.

​Tôn Lôi có việc đã đi ra ngoài, Vân Nhiễm không còn chỗ để đi. Buổi chiều nàng còn có buổi tập, nàng không muốn suốt ngày chỉ biết chạy qua chạy lại giữa nhà trọ và công ty, dứt khoát lấy tai nghe điện thoại, chuẩn bị đi đến địa điểm quen thuộc để nghe nhạc.

​Vì phòng tránh có người nhảy lầu, cửa thông giữa tầng cao nhất của công ty và sân thượng được khóa lại, nối giữa chúng có hai đoạn cầu thang và một khoảng không gian nhỏ bỏ trống.

​Bởi vì tầng thượng là nơi cấm người đến nên rất yên tĩnh. Đến Mộ Tinh được hơn một tháng, Vân Nhiễm lúc rảnh rỗi thích nhất là lúc ngồi nghe nhạc ở khoảng không gian nhỏ bé này.

Nhưng khoảng không gian ưa thích của nàng lúc này lại đang bị hai vị khách không mời mà đến chiếm cứ.

​Vân Nhiễm đứng nấp sau tường, nghe thấy rõ cuộc nói chuyện của hai người kia.

​"Phương Tổng, em cảm giác bra có hơi chật, hình như nhỏ quá."

​ Một giọng nói nghiêm túc đáp: "Nga, vậy em hẳn là nên đổi một cái, tôi thường dùng hãng Ordifen, rất thoải mái."

​"… Đây, chị xem. Phương Tổng, người em tập luyện cả một buổi sáng thấy nóng quá, còn chảy rất nhiều mồ hôi."

Giọng nghiêm túc: “Em thường kéo cổ áo mạnh như vậy sao? Sửa, sửa đi, nghệ sĩ phải chú ý hình tượng một chút."

​"…"

​Vân Nhiễm trong lòng không nhịn được mà cảm khái, lời đồn quả nhiên là thật, Phương Ngải ngốc đến hết thuốc chữa, thả thính rõ ràng như thế mà còn không hiểu.

​Vị nữ sinh kia hình như nổi giận, im lặng một hồi, sau đó vò mẻ chẳng sợ nứt, thẳng thắn nói: "Phương Tổng, tôi vừa nhìn thấy em, liền thấy người nóng lên đến mức muốn tan ra, không tin em sờ thử xem."

​Bất luận là người thuộc tộc Sói Xám hay là thuộc tộc Mũ Đỏ, khi sinh ra đều sẽ có một vết bớt, bớt của bộ tộc Mũ Đỏ có hình dáng như cái mũ, mà vết bớt của tộc Sói Xám lại có hình một cái đuôi. Ngay lúc gặp được người mình chân chính thích, khiến mình chân chính động tâm, vết bớt sẽ trở nên nóng đỏ.

​Vân Nhiễm lén thò đầu ra, thì thấy nữ sinh kia đang bắt lấy tay của Phương Ngải, mạnh dạn đặt lên ngực của nàng.

​Phương Ngải đưa lưng về phía nàng, Vân Nhiễm không thấy được biểu tình của Phương Ngải, chỉ có thể nghe tiếng Phương Ngải trả lời:

"Vậy em ở chỗ này cởi quần áo ra, cởi toàn bộ.”

​Vết bớt có vị trí ở ngay trên trái tim, nếu không cởi quần áo thì sẽ không thấy được.

​Vị nữ sinh kia ngây dại.

​Nơi này tuy ít người đi tới, cũng không có nghĩa sẽ không có người đến, hơn nữa tòa nhà công ty có một mặt tường đều là cửa sổ sát đất, giữa ban ngày ban mặt, kêu nàng ở ngay đây mà cởi quần áo?

​Phương Ngải: "Em không phải nói yêu tôi sao? Cởi a, chứng minh cho tôi thấy a."

​Vị nữ sinh kia vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa trải sự đời, bị bức đến nước mắt cũng chảy ra, ấm ức không chịu nổi.

​Trong công ty, Phương Ngải bị đồn là người háo sắc, chỉ cần là người có chút nhan sắc thì sẽ bị nàng áp dụng quy tắc ngầm. Nhưng đối với diễn biến hiện tại, Vân Nhiễm không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

​Nữ sinh kia khóc sướt mướt rồi chạy đi, Phương Ngải đứng yên một hồi, không biết suy nghĩ điều gì.

​Diễn cũng đã xem xong, đã không còn tất yếu để tiếp tục lưu lại, Vân Nhiễm chuẩn bị nhân cơ hội lẻn đi, chân mới vừa khẽ cử động, đã bị người gọi lại.

​"Ở góc tường nghe lén lâu như vậy mà vẫn chưa đi, mục đích của em xem ra cũng giống với nàng."

​Người của tộc Sói Xám khứu giác và thính giác trời sinh linh mẫn hơn tộc Khăn Đỏ rất nhiều. Đã bị phát hiện, Vân Nhiễm dứt khoát thoải mái mà đi ra.

​Biểu tình trên mặt Phương Ngải không mấy vui vẻ.

​Vị nữ sinh vừa rồi mới sáng ra đã chủ động đến bắt chuyện với nàng, trẻ trung tươi ngon, dáng vẻ cũng rất ưa nhìn. Nàng vốn rất có hảo cảm với người nọ, liền hẹn nàng tôi ra ngoài, nàng tôi liền đồng ý, không ngờ rằng nàng tôi cũng chỉ là một cô gái coi trọng tiền của nàng mà thôi. ​

Tâm tình tốt đẹp cả ngày đều bị phá hủy. ​

"Em có phải cũng muốn nói rằng em yêu tôi, yêu đến vết bớt trên người nóng lên? Tốt lắm, tôi cũng không nhiều lời, cởi đi."

Phương Ngải nhìn nàng đánh giá từ trên xuống dưới, "thanh niên nghiêm túc" như Vân Nhiễm bị người tôi nói như thế nhất định sẽ rất tức giận; nhưng Vân Nhiễm vẫn mặt không cảm xúc, nhìn càng giống một người có tâm tư xấu xa bị vạch trần, vì chột dạ mà trầm mặc.

​Phương Ngải có chút thất vọng, nàng trước đó còn cảm thấy rằng người này bộ dạng ưa nhìn nên mới follow Weibo của nàng, không ngờ nàng bên trong cũng hư hỏng như thế, thật sự là mắt bị mù.

​Vân Nhiễm từ tốn chớp mắt, không nhúc nhích, sau đó lại chớp một cái.

​Phương Ngải chờ đến sốt ruột, mới thấy Vân Nhiễm thành thật nhìn nàng, nói: "Nếu chị muốn nhìn, em đây liền cởi."

​Phương Ngải ngẩn người.

​ Ánh mắt của Vân Nhiễm nhìn thẳng đến mắt Phương Ngải, không chút chần chừ mà cởi áo. Bra thuần trắng đệm lót cho hai khỏa mềm mại, ở giữa là khe sâu khêu gợi, vết bớt thoạt nhìn giống một cái mũ phớt, chóp mũ hướng về bên trái.

​Khứu giác linh mẫn của tộc Sói Xám liền hoạt động, Phương Ngải tựa hồ nghe thấy được mùi hương cơ thể từ trên người Vân Nhiễm truyền tới, thoang thoảng, nhưng lại lan tỏa khắp không gian.

Tuy trước mặt là một người xa lạ, nhưng Vân Nhiễm vẫn có thể tự nhiên mà cởi hết quần áo, mặt không đổi sắc. Nàng cởi xong áo, đang định cởi tiếp đến quần, nhưng tay mới vừa chạm tới lưng quần, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, không thể thấy bất kỳ thứ gì.

​Vân Nhiễm kéo thứ đang phủ trên mặt nàng xuống, thì ra là một cái áo khoác âu, vẫn còn ấm hơi người.

​Phương Ngải dùng tốc độ "chạy nước rút 100m" chạy về văn phòng, "phanh" một tiếng đóng sầm cửa.

​May mắn nàng chạy đủ nhanh, nếu không sẽ bị người tôi chiếm tiện nghi.

​Lòng vẫn còn lo sợ, Phương Ngải vỗ vỗ ngực an ủi bản thân, rồi lấy điện thoại ra, đăng lên vòng bạn bè *Thế giới này quá ô uế rồi.jpg*, ghi chú “Nơi nào cũng có kẻ lưu manh”.

“.jpg”: Là một dạng đuôi của file hình ảnh. JPG chỉ những file ảnh được nén dưới dạng chuẩn được quy định bởi the Joint Photographic Experts Group (JPEG). Khi dùng “.jpg”, ý tác giả muốn nói đây là file hình ảnh (hoặc ghi chú - caption trong file ảnh, chuyên dùng để comment).

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: