Nàng quay đầu nhìn Khương Tích Nghiên, muốn khởi binh vấn tội : "Cậu gọi nàng tới?"
Khương Tích Nghiên vô tội đáp: "Các cậu chia tay rồi, tôi cũng gần như cắt đứt liên hệ với nàng, biết cậu không muốn gặp nàng, tôi sao lại có thể kêu nàng đến đây, khiến cậu khó xử?"
Ngoài cửa, vị khách không mời mà đến buông tha cho Khang Tề, ngồi xuống bên cạnh Phương Ngải, Lãnh Ti Mạn tháo xuống kính râm và mũ dùng để che chắn tai mắt cậu ngoài, trong phòng lúc này còn có cậu hô nhỏ ra tên của nàng.
" Lãnh Ti Mạn…"
"Thật là Ảnh hậu… Nàng không phải đã ra nước ngoài phát triển sự nghiệp sao? Vì sao đã trở lại rồi?"
Ba năm trước, Lãnh Ti Mạn lấy được vòng nguyệt quế Ảnh hậu, nhất thời danh tiếng vang dội, đi đến đâu cũng có một đống stalker hâm mộ nàng, dùng mấy chữ "chúng tinh phủng nguyệt*" để hình dung cũng không quá.
*Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月: Nhiều sao nhỏ vây quanh Mặt Trăng, ý chỉ nhiều cậu vây quanh, hâm mộ một người.
Cũng tại thời điểm đó, Lãnh Ti Mạn và Phương Ngải chia tay
Lãnh Ti Mạn nguyên là nghệ sĩ của Công ty giải trí Mộ Tinh; sau khi chia tay, nàng đã đầu quân cho một công ty lớn.
Thời đại công nghệ thông tin phát triển, dù Phương Ngải không muốn hỏi thăm tung tích của Lãnh Ti Mạn, lại luôn có thể từ trang nhất báo chí, hoặc từ trong miệng các nghệ sĩ dưới quyền, nghe được tin tức mới nhất về Lãnh Ti Mạn.
Công ty mới mà Lãnh Ti Mạn ký hợp đồng, cố ý đem nàng phát triển thành siêu sao quốc tế, Lãnh Ti Mạn ở trong nước nhân khí đã đạt đến mức bão hòa, vì thế công ty quyết định để Lãnh Ti Mạn đi ra nước ngoài phát triển. Lúc mới xuất ngoại, lời đồn không dứt, sau đó vì Lãnh Ti Mạn tham dự hoạt động càng ngày càng ít, đến cuối cùng, ngay cả tin tức trong nước cũng không có gì liên quan đến Lãnh Ti Mạn.
Bạn gái cũ sự nghiệp không thuận lợi, vui sướng khi cậu gặp họa sao? Hả lòng hả dạ sao?
Không.
Phương Ngải lúc ấy chính là thổn thức không thôi.
Có lẽ là do oán giận tích lũy qua nhiều năm bị áp bức, mặc dù hai nước đã ký kết hiệp nghị hoà bình, tộc Mũ Đỏ đối với tộc Sói Xám vẫn luôn có sự bài xích, vô ý cũng có mà cố ý cũng có. Thị trường nước ngoài khó khai thác, Phương Ngải đồng cảm với nàng như “bầu bí thương nhau”.
Đã ba năm trôi qua, điều gì nên nghĩ thông suốt cũng đã nghĩ thông suốt, điều gì nên trải qua cũng đã trải qua rồi.
Nàng rất bình tĩnh, nhưng có cậu lại không thể bình tĩnh.
Lãnh Ti Mạn tới gần Phương Ngải, đáy mắt đã lấp lánh nước, lay động lòng người:
“Em ở nước ngoài sống không tốt."
Phương Ngải lui về phía sau: "Vậy về nước phát triển thôi."
Lãnh Ti Mạn tự mình làm mình xấu hổ, sắc mặt không tốt lắm, thong thả ngồi thẳng thân thể: "Vì sao cậu lại trốn tránh em?"
Phương Ngải: "Đây chẳng phải là tốt cho em sao, mất công người yêu của em nghi ngờ em ngoại tình."
Lãnh Ti Mạn cứng đờ cả người, nàng nghĩ Phương Ngải đang cố ý nói móc nàng, nhưng Phương Ngải thần sắc vẫn bình thường, ánh mắt trong suốt.
Nàng mất một lúc lâu mới mang tia hy vọng mà hỏi: "Chị đang ghen?"
Phương Ngải thẳng thắn cùng nàng đối diện: "Không."
Lãnh Ti Mạn: "Em đã chia tay với nàng."
Nàng nói xong gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Phương Ngải, trong lòng sinh ra một tia chờ mong.
Trong mắt Phương Ngải lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nàng không hỏi gì thêm.
Lãnh Ti Mạn vẫn kiên trì, giọng mềm mỏng, nói: "Phương Ngải, năm đó là do tôi hồ đồ, bị bề ngoài phồn hoa làm cho mờ mắt, xem nhẹ mặt tốt của chị. Hiện tại em đã trở về, chị cho em một cơ hội, được không?"
Trong ấn tượng của Phương Ngại, Lãnh Ti Mạn là một cậu rất kiêu ngạo a, Phương Ngải nghe nàng nói mấy lời xuống nước thế này, trong lòng rất ngạc nhiên, buột miệng thốt ra: "Em muốn bảo tôi “nhai lại*”?"
*Nhai lại cỏ - 吃回头草, lấy từ câu好马不吃回头草, tạm dịch là ngựa tốt không nhai lại cỏ.
"…"
Khương Tích Nghiên vẫn im lặng ngồi một bên, Lãnh Ti Mạn lòng dạ ác độc, nàng sợ bạn thân không may mắc mưu, giả vờ uống nước, kì thật mắt vẫn luôn chú ý đến động thái bên kia.
Bạn thân nhà nàng đúng là không khiến nàng thất vọng, lạnh lùng ra một đao chí mạng, Lãnh Ti Mạn đã tức giận đến xanh mặt, Khương Tích Nghiên thấy thế liền vui sướng vô cùng.
Lúc Lãnh Ti Mạn và Phương Ngải chia tay, Mộ Tinh vẫn là một công ty chưa có tiếng tăm, Ảnh hậu thành danh liền vứt bỏ chủ cũ, việc này làm Khương Tích Nghiên rất khinh thường Lãnh Ti Mạn.
Phương Ngải thật ra lại không nghĩ như vậy, nàng vẫn luôn có điều khó nói, không dám chia sẻ với bạn bè – vết bớt của nàng chưa bao giờ nóng lên.
Lãnh Ti Mạn lúc trước chia tay nàng chính là vì nguyên nhân này, cậu mình thích không thích mình, ngay từ đầu đã rất mạnh mẽ mà nói rằng không ngại, nhưng thời gian trôi qua, vẫn khó tránh khỏi cảnh nản lòng thoái chí.
Lúc mới yêu, Lãnh Ti Mạn là cậu ngỏ lời, lúc đó, Phương Ngải hơn hai mươi bốn tuổi, tuổi trẻ xông xáo dễ kích động. Độc thân hai mươi bốn năm qua, Phương Ngải, đối với tình yêu cực kỳ mong chờ, hơn nữa nàng quả thật có hảo cảm với Lãnh Ti Mạn, vì thế ngay lập tức đáp ứng.
Nhưng lúc bước vào mối quan hệ, Phương Ngải mới phát hiện, cảm tình mà nàng có với Lãnh Ti Mạn thuần túy là cảm giác ngưỡng mộ đối với cậu ưu tú, không phải tình yêu. Nàng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp để chia tay, cho đến khi Lãnh Ti Mạn chủ động kết thúc đoạn quan hệ này.
Phương Ngải vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với Lãnh Ti Mạn, nàng rõ ràng đã làm lãng phí năm tháng thanh xuân của con nhà cậu ta.
Tuy cảm thấy áy náy là thật, việc Lãnh Ti Mạn đơn phương chấm dứt hợp đồng, chuyển sang cậy nhờ công ty lớn cũng là sự thật.
Chuyện hai cậu không thể thành đôi đã được quá khứ chứng minh, nếu làm lại lần nữa thì có ý nghĩa gì, chi bằng quên đi mọi chuyện, để gió cuối trôi đi chuyện cũ, chẳng phải tốt hơn sao.
Từ trong KTV đi ra, Lãnh Ti Mạn muốn đi nhờ xe của Phương Ngải, Phương Ngải không ý kiến gì, chở cậu đến dưới lầu, Lãnh Ti Mạn lại mời nàng đi lên nhà ngồi, Phương Ngải giả vờ không nghe thấy, nói một câu tạm biệt, lập tức lái xe rời khỏi.
--
Một ngày tập luyện nhanh chóng kết thúc, dưới sự quản lý của Tôn Lôi ngoại trừ Vân Nhiễm và Địch Diễm Văn, còn có một vị nghệ sĩ khác, hiện tại đang không ở công ty, gửi tin nhắn cho mỗi cậu các nàng.
"Hôm nay vất vả rồi, trở về chú ý an toàn, thứ hai đi học không được đến muộn."
Vân Nhiễm trả lời "Vâng", Địch Diễm Văn đọc tin nhắn, hờ hững cất di động, một tay vác lên bả vai của Vân Nhiễm: "Giờ này không nên bắt xe, tôi đưa cậu về."
Vân Nhiễm khẽ cử động, cánh tay áp ở trên vai trái lại càng dùng sức, nàng cũng không từ chối nữa: "Cậu có xe?"
Địch Diễm Văn hi hi ha ha khoát tay nàng, đi đến bãi đỗ xe, chỉ vào một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm, nói: “Nhặt được trong đống rác, hàng chợ không đáng tiền đâu."
Thân xe thể thao có đường cong cực kỳ sắc sảo, tạo hình độc đáo, phong cách ấn tượng, Vân Nhiễm không phản ứng gì, chỉ nhìn thoáng qua: "Hồng Ma."
Hồng Ma, nhãn hiệu ô tô đứng trong top 5 toàn thế giới, xuất xứ từ Hoành Quốc, loại màu đỏ, cậu của tộc Sói Xám không có quyền mua, chỉ bán giới hạn cho cậu của tộc Mũ Đỏ.
Địch Diễm Văn tán thưởng mà nhìn nàng một cái: "Ta phát hiện cậu luôn có thể khiến cho tôi kinh hỉ."
Chỉ là một nhãn hiệu xe mà thôi, có cái gì mà kinh hỉ.
Vân Nhiễm làm như không nghe thấy lời của Địch Diễm Văn, ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe vừa dừng bánh, trước khi khuôn mặt Địch Diễm Văn sắp tiến sát tới, Vân Nhiễm lập tức mở to hai mắt.
Địch Diễm Văn một bộ dáng đùa dai mà đắc ý tươi cười, miệng lại ra vẻ tiếc hận mà nói: "Thật đáng tiếc, suýt nữa đã hôn được."
Vân Nhiễm bình tĩnh tháo dây an toàn, xuống xe: "Cậu cũng sẽ không hôn."
Địch Diễm Văn hạ kính xe xuống: "Cậu chắc không? Tôi nói thật đấy."
"Cậu đang nói dối." Vân Nhiễm đóng cửa xe, cũng không quay đầu lại, liền rời đi.
"Làm sao cậu biết?"
Địch Diễm Văn nhìn bóng lưng Vân Nhiễm, khóe môi cong lên, "Có ý tứ."
--
Ngày mai là thứ Bảy, Vân Nhiễm trước khi ngủ còn chơi một game trí tuệ, 10 giờ mới ngủ, sáng hôm sau nhờ đồng hồ sinh học, đúng 6 giờ đã rời giường. Sau đó chạy bộ dọc đường phố 1 giờ, rồi quay về nhà trọ tắm rửa, xem tin tức.
Lúc trời sắp chạng vạng, một tin nhắn gửi đến, Vân Nhiễm xem xong liền xóa, tùy ý lấy trong tủ một bộ quần áo nằm ngay bên ngoài, mặc vào, xuất môn.
Nội y của nàng cần được thay mới. Nàng tuy lần đầu tiên mới đến tiệm này, nhưng nghe nói danh tiếng rất tốt.
Nhân viên tươi cười, lịch sự hỏi nàng : "Mỹ nữ, cậu muốn dạng nội y như thế nào", Vân Nhiễm đứng ở cửa nhìn một vòng quanh tiệm, cùng lúc nghe được hai chữ "mỹ nữ", ánh mắt nàng và Phương Ngải không hẹn mà gặp.
Vân Nhiễm hôm nay mặc T-shirt cổ chữ V, ôm lấy bộ ngực đầy đặn của nàng.
Phương Ngải chỉ nhìn lướt qua, xem như không có chuyện gì, buông chiếc bra vừa mới cầm lên, nói với nhân viên đang đứng bên cạnh chờ đợi: “Không được, cái này quá nhỏ, lấy giúp tôi cái cỡ C đi."
Chuyên viên vẻ mặt khó xử: "Nhưng thưa quý khách, ngài khá thích hợp cỡ A."
Phương Ngải lại nhìn lướt qua ngực của Vân Nhiễm, không biết đang giận dỗi ai, nói: "Tôi chỉ muốn cỡ C thôi, cô nhìn không ra ngực của tôi rất lớn sao!"
…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)