Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Em thầm thích ta?

638 1 10 0

Lớn chỗ nào chứ?

​Nhân viên nhìn ngực Phương Ngải một hồi, muốn nói lại thôi.

​Phương Ngải thấy nàng trầm mặc, cả khuôn mặt tràn đầy đắc ý, vừa cười vừa thúc giục: "Mau lấy cho tôi bra cỡ C đi, lấy cỡ lớn nhất đấy, cái nào lớn nhất thì lấy cái đó."

​Nhân viên vẫn muốn tiếp tục thuyết phục: "Quý khách vẫn nên chọn cỡ phù hợp nhất thì hơn, mời xem mẫu này, sắp đến hè rồi, mẫu này mặc lên sẽ rất thoải mái, mỏng nhẹ, thoáng khí."

​Phương Ngải lập tức cao giọng: “Tôi không cần áo thoáng khí, tôi muốn loại lớn nhất, đắt nhất, tôi trả nổi mà, cô cứ lấy cho tôi, tiền tôi không thiếu.”

​Nàng nói xong, lấy ra một tấm card, huơ qua huơ lại trước mặt em nhân viên: “Nhìn thấy không? Cô đừng nhiều lời, lấy giúp tôi mấy món lớn nhất đắt nhất các cô có."

​"…"

Nhân viên lúc đầu còn nhíu mày khó hiểu, sau khi nghe được câu này, nàng đã không còn phản ứng, ánh mắt nhìn Phương Ngải rõ ràng là đang nhìn một nhà giàu mới nổi.

​Nàng mặt không cảm xúc mà cầm một cái bra cỡ C đưa cho Phương Ngải, Phương Ngải ưỡn ưỡn ngực, khóe mắt liếc trộm Vân Nhiễm, nhưng Vân Nhiễm từ đầu đến cuối đều không chú ý đến nàng, trừ lúc vừa mới vào cửa có liếc mắt một cái, Vân Nhiễm liền thu hồi ánh mắt, tập trung nói chuyện với nhân viên.

​Nhân viên là một tiểu cô nương trẻ tuổi, từng tiếp đón rất nhiều dạng khách hàng khác nhau, nhưng khi nói chuyện với một Vân Nhiễm quyến rũ từ khoảng cách gần thế này, cũng nhịn không được mà đỏ mặt.

​“Loại này và loại này đều rất hợp với quý khách."

Vân Nhiễm không ý kiến gì, cũng không nhìn kỹ hai loại kiểu dáng khác nhau thế nào, tùy ý từ trong tay em nhân viên lấy một cái.

​Phòng thay đồ ở đây có tổng cộng ba phòng, trong đó, hai cái đang có em , Vân Nhiễm đi về phía phòng còn lại đang trống, nhưng có em so với nàng nhanh hơn, vượt lên ngay trước nàng, chen vào phòng thay đồ.

​Vô tình hay cố ý?

​Bóng lưng của Phương Ngải biến mất sau khe cửa, Vân Nhiễm đoán không ra liệu Phương Ngải có đang cố ý nhắm vào nàng hay không, dứt khoát không nghĩ nữa.

​Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, nàng đến băng ghế bên cạnh ngồi xuống, định chờ một lúc.

​Vân Nhiễm mới vừa lui về sau một bước, cánh cửa đang đóng trước mắt bỗng nhiên mở ra, em ở bên trong nhìn như sẵn sàng chạy ra ngoài, thần sắc hốt hoảng, thiếu chút nữa cụng đầu vào Vân Nhiễm.

​Phương Ngải trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhìn Vân Nhiễm cười tao nhã: “Nhường em phòng thay đồ đấy."

Nói xong, nàng lách qua Vân Nhiễm vẫn đang chần chừ, nhấc chân thong dong rời đi.

​ Mặt tường đối diện phòng thay đồ có gắn gương, Phương Ngải vừa đi ra khỏi khu thay đồ, cứ tưởng Vân Nhiễm không nhìn thấy, xẹt một cái chạy như ma đuổi, trốn như ăn trộm.

​"…"

​Vân Nhiễm đi vào phòng thay đồ, không gian kín được quây lại bởi bốn vách gỗ, nhỏ hẹp mà sạch sẽ, không có điểm gì lạ thường.

​Nàng vẫn còn đang hoang mang, khép cửa lại, chuẩn bị thử đồ, vừa quay em , thì thấy ngay chính giữa cánh cửa có một con nhện to to, đen thui, đang nằm úp sấp.

​"…"

Tình hình diễn biến rất khó tin, Vân Nhiễm yên lặng đi tới chỗ Phương Ngải đang phô trương sai nhân viên gói đồ, nàng nhẹ nhàng tới gần, nhẹ nhàng nói: "Có con nhện trên lưng em ."

​"Ở đâu? Ở đâu!"

Phương Ngải giống như bị điện giật, nháy mắt cởi áo khoác ném xuống đất, một bên nhắm hai mắt giẫm giẫm giẫm, một bên la to lấy thêm can đảm.

“Do tôi ra tay trước, thực xin lỗi, thứ lỗi cho tôi, cũng không phải lỗi của tôi!"

Một tiếng răng rắc phát ra từ khóa kéo của áo khoác bị dẫm nát bét dưới gót giày cao gót, làm Phương Ngải gần như chết đứng, nàng tưởng đó là tiếng con nhện bị đạp đến mức thịt nát xương tan, lập tức nhảy về phía sau.

​Bên trong nàng chỉ mặc một cái áo yếm, nàng lại phanh phanh cởi áo khoác, khiến da thịt trần trụi lồ lộ trước bao nhiêu người.

Phương Ngải vừa hoảng hốt vừa quẫn bách, liền lột quần áo từ trên em con mannequin bên cạnh, nhanh chóng mặc vào.

​Nhân viên bán hàng thấy thế đều trợn mắt há mồm, vừa phục hồi tinh thần thì lửa giận bừng bừng bốc cao, mannequin đổ ngã chổng chơ, quần áo vương vãi trên đất, biến cửa hàng thành một mớ hỗn độn, đến lúc bị phát hiện thì trách nhiệm lại đổ lên đầu các nàng.

​"Cô ..."

Nàng đang muốn nổi nóng, lại bị em đồng nghiệp phụ trách tư vấn cho Phương Ngải giữ chặt cánh tay, ở bên tai nàng nhỏ giọng mà nói: "Nàng chỉ là một nhà giàu mới nổi ngốc nghếch mà thôi, đừng phí sức mắng nàng, dù sao nàng cũng sẽ đền tiền."

​Vân Nhiễm vành tai khẽ giật giật, nhặt lên cái áo khoác bị giẫm đến mức nhăn nhúm, dơ dơ bẩn bẩn trên mặt đất, nhìn Phương Ngải, hỏi: "Chị còn muốn mặc nó không?"

​Phương Ngải theo bản năng lùi lại hai bước: "Không mặc nữa, em lấy đi!"

​Vân Nhiễm bình tĩnh gật gật đầu, ném áo khoác vào thùng rác, nhìn nàng thấu hiểu mà hỏi: "Chị sợ nhện à?"

​" Giỡn hoài, tôi sao lại phải sợ chứ."

Phương Ngải hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ một em kiên cường độc lập, nâng cằm, hếch mũi nói Vân Nhiễm, "Mấy con này, tôi chỉ cần dùng một ngóntay đã dí cho nát bét, sao lại phải sợ, tới một con, tôi đập chết một con, tới một đôi, tôi giẫm chết cả cặp."

​Không biết ai mới vừa rồi sợ tới mức hồn phi phách tán.

​Vân Nhiễm nhíu mày, cũng không nói gì.

​Trải qua chuyện này, nàng cũng không còn hứng thử đồ, dù sao nàng cũng là khách quen ở đây, nếu đồ mặc không hợp thì có thể đem đến cửa hàng đổi.

​Nàng đến quầy tính tiền, Phương Ngải đứng xếp hàng trước nàng, thanh toán xong cũng chưa rời đi.

​Chờ Vân Nhiễm từ trong cửa hàng đi ra, Phương Ngải liền bám đuôi theo sau, rốt cục nói: "Món nợ trưa hôm qua, tôi vẫn chưa tính sổ với em đấy."

​Vân Nhiễm nghĩ nghĩ: "Ý chị là cái chuyện cởi quần áo kia sao?"

​Thái độ của nàng thản nhiên thoải mái, Phương Ngải ngược lại ngậm cục tức, im lặng cả nửa ngày mới nói: “Em vẫn luôn tùy tiện như vậy sao? Em khác kêu em cởi, em liền cởi?"

​Lúc ấy, vì quá kinh hãi, nàng vẫn chưa kịp cảm thấy có điều gì không đúng lắm, sau đó, nàng dần nhớ lại, mới phát hiện một điểm không bình thường – Vân Nhiễm lúc đó nhìn không giống như là em đang cố ý câu dẫn, mà cảm giác như em mẫu đang đóng quảng cáo nội y, bình tĩnh mà tự nhiên.

​Dù Phương Ngải khinh thường ra mặt việc Vân Nhiễm chủ động câu dẫn, nhưng Vân Nhiễm vẫn không có phản ứng gì. Vậy thì Vân Nhiễm cuối cùng đang muốn gì đây?

​"Không phải." Vân Nhiễm dừng bước, Phương Ngải cũng khựng lại.

​Mỹ nhân xinh đẹp trước mặt thấp hơn nàng một chút, nên nàng chỉ thấy nửa thùy mi mắt của Vân Nhiễm, ánh sáng không chiếu hết đôi mắt nàng, ngược lại càng khiến tròng mắt màu xanh trông càng thêm thâm thúy, hệt như đáy biển u tĩnh, toát ra lực hấp dẫn chí mạng.

​Phương Ngải dường như bị cuốn vào ánh mắt ấy, luyến tiếc rời mắt.

​Không ngờ Vân Nhiễm lại thẳng thắn, nhìn Phương Ngải chăm chú rồi nói rõ ràng từng chữ: "Bởi vì em đó là em , nên tôi nguyện ý."

​Nếu không đặt vào ngữ cảnh trước đó, thì câu này nên là lời mà đôi tình nhân trao nhau khi kết hôn. Phương Ngải hết nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, không dám nhìn thẳng vào Vân Nhiễm, hỏi: "Em thầm thích ta?”

​Vân Nhiễm không chút do dự: "Không."

​"Vậy thì đừng nói mấy câu khiến em khác hiểu lầm như thế." Phương Ngải đang chuẩn bị vênh váo khoe khoang một phen, cuối cùng lại bị đối phương tạt một gáo nước lạnh, lời định nói đành nghẹn trong lòng.

Phương Ngải sắc mặt không mấy vui vẻ, nói: "Em thật kỳ lạ, gặp được tôi mà không nịnh bợ không nói, ngay cả khách khí cười một tiếng lấy lòng cũng không."

​Nàng tự suy diễn mà đưa ra kết luận: "Nhất định em đang cố ý thu hút sự chú ý của ta, phải không?”

​Vân Nhiễm nghĩ lời đồn về Phương Ngải nên được chỉnh sửa một chút, cái đoạn mà “Tổng tài Công ty giải trí Mộ Tinh háo sắc, là một kẻ ngốc lắm tiền; tiểu minh tinh từng bao dưỡng xếp đầy hai vòng Trái Đất” ấy. Câu vừa rồi, một vế thì chân thật, nhưng vế còn lại chỉ là tin đồn vô căn cứ, nên được sửa lại thành “tự luyến đến ngốc, chết vì sĩ diện”.

​Nàng vẫn không tỏ ý gì, chỉ cười cười: "Em không thể nào thích chị nổi."

​"Vì sao? Em bị mù sao? Tôi có “nhà mặt phố, bố làm to” đấy." Phương Ngải kiêu hãnh ưỡn ưỡn ngực.

​Vân Nhiễm liếc mắt nhìn lướt qua ngực Phương Ngải, cười như không cười mà nói: "Em không thích người ngực lép."

​Phương Ngải ngẩn ngơ đứng tại chỗ, bên tai vẫn lặp đi lặp lại câu nói nhẹ nhàng mà lại khiến lòng nàng vỡ thành trăm mảnh kia.

​Dám nói với lão bản như vậy! Sa thải! Sa thải! Ngày mai lập tức sa thải!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: