Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Em không đẹp sao?

631 0 6 0

Nhà hàng được bài trí theo chuẩn phong cách Nhật, chỗ ngồi được khéo léo ngăn cách bởi bình phong, bàn trong cùng thậm chí còn có cửa kéo ngăn cách, phía trong đặt một bàn nhỏ kê sát tường.

​Phục vụ bưng trà tới. Trong một không gian đầy phong vị như thế, Phương Ngải đột nhiên bừng bừng hứng trí, tinh tế rót cho mình một tách trà, say mê thẩm hương.

Nhưng vậy vẫn chưa đủ làm nàng thỏa mãn, một tay nâng đáy tách, nàng ngạo mạn hất cằm nhìn Vân Nhiễm: “Cách uống trà thô thiển của em không chuẩn rồi, nên nhìn theo tôi mà học tập, nhẹ nhàng dùng tay như này mới đúng. Khi uống còn phải tinh tế thưởng thức. Lại đây, tôi làm mẫu cho em xem.”

​Vân Nhiễm đang cầm thực đơn chọn món, nghe thấy vậy cũng không nhìn Phương Ngải, lập tức gấp thực đơn, nói với phục vụ đang đứng một bên:“Em muốn 20 món bán chạy nhất tại đây, mỗi món đều đem lên một phần."

​Phương Ngải tưởng mình nghe lầm: “Gọi nhiều như vậy, em ăn nổi không?"

​Vân Nhiễm cười mỉm: "Đương nhiên em ăn không hết. Dù sao cũng không phải tiền của em, sao em lại phải lo đây?”

​Phương Ngải: “…”

​Hai mươi món ăn tinh xảo nhanh chóng được dọn đầy bàn. Món Nhật phần lớn là đồ sống, lát thịt đẹp đẽ hồng tươi, chỉnh tề xếp thành một hàng, xung quanh còn có nước tương hoặc trứng cá tô điểm, trông cực kỳ ngon mắt.

​Phương Ngải trước giờ đều không ăn được đồ sống, miễn cưỡng ăn hai ngụm rồi thôi.

​Vân Nhiễm không kén chọn, ăn đến ngon lành: "Chị nếm qua mù tạt chưa?”

​"Nếm rồi, ăn thứ đó chỉ giỏi khiến tôi sặc sụa”.

​“Thật ra chị chỉ cần chịu đựng một chút vị cay kích thích lúc đầu, thì sẽ nhanh chóng cảm thấy vị ngon sau đó. Đồ sống tuy khó nuốt, nhưng kết hợp với mù tạt thì dư vị sẽ đặc sắc không kém sơn hào hải vị.”

​"Thật không?" Phương Ngải bán tin bán nghi.

​"Thật. Không tin chị nếm thử đi."

Vân Nhiễm nặn nửa ống mù tạt trải lên lát cá, cuốn lại cẩn thận, đưa cho Phương Ngải.

​Bàn tay Vân Nhiễm năm ngón thon dài, mảnh khảnh trắng nõn, khớp xương nhỏ nhắn, kề ngay trước mắt Phương Ngải. Từ khoảng cách rất gần ấy, Phương Ngải thậm chí thấy được những đường vân da tinh tế và những mạch máu như ẩn như hiện dưới làn da mịn màng, tự nhiên mà gợi cảm. ​

​Ma xui quỷ khiến, Phương Ngải nhận lấy lát cuốn, đưa vào miệng, lập tức, một cảm giác cay gắt tràn ngập cả khoang miệng, xông thẳng lên đại não.

​Phương Ngải theo phản xạ có điều kiện định nhả ra, lại bị Vân Nhiễm bụm miệng lại: “Kiên trì thử một lần, thật sự ăn rất ngon, không lừa chị đâu."

​"Ưm ưm!" Phương Ngải nghẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Vân Nhiễm đạt được mục đích liền buông tay. Phương Ngải sặc sụa, nước mắt giàn giụa, đôi mắt trừng lên như có độc, miệng vừa được giải phóng lập tức nhổ ra.

​"Phi phi phi! Em cố ý?!"

Phương Ngải trừng mắt nhìn Vân Nhiễm, nàng dám cá là Vân Nhiễm nhất định đã lừa nàng, chỉ vì muốn nhìn nàng biến thành trò cười, chứ căn bản món đó không thể ăn.

​"Em không lừa chị, không tin chị xem em ăn đây."

Vân Nhiễm cũng nặn một chút mù tạt lên trên lát thịt, động tác tao nhã, biểu tình hưởng thụ, dọa Phương Ngải sửng sốt đến ngây ngốc.

​Chẳng lẽ thật sự rất ngon? Có lẽ nào do nàng phun ra nhanh quá?

Vân Nhiễm lại cuốn một lát cá kèm mù tạt cho Phương Ngải, nhìn nàng cổ vũ. Phương Ngải do dự một chút, cuối cùng cũng nhận lấy, nghĩ đến lời Vân Nhiễm, phải chịu đựng kích thích ban đầu, vì thế nhắm hai mắt, nhai nhai, nuốt xuống.

​Hai giây sau, Phương Ngải che miệng, dùng tốc độ "chạy nước rút 100m" chạy về hướng toilet.

​Vân Nhiễm nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, ngón trỏ ở trên mặt bàn gõ gõ, tâm tình vui sướng.

​Cuộc sống thật nhàm chán, chọc Phương Ngải mới vui.

​--

​Sau khi đi toilet, Phương Ngải đánh chết cũng không chạm vào bàn thức ăn, bụng đói meo mà ngồi đối diện nhìn Vân Nhiễm chậm rãi nhấm nháp từng món một, xong xuôi thì tao nhã lau lau miệng.

​Hóa đơn đã được đưa ra ngay sau khi gọi món, Phương Ngải chờ Vân Nhiễm ăn xong, ấn một cái nút màu đỏ bên cạnh bàn, gọi phục vụ chuyên thu tiền tới.

Phục vụ tại đây đều được huấn luyện bài bản. Nút vừa được ấn, nàng gần như đồng thời gõ cửa bước vào.

​Người phục vụ phụ trách dọn món và người phục vụ vừa mới tiến vào không phải cùng một người. Người này trẻ tuổi lại xinh đẹp, dáng người cao cao, đồng phục đơn giản mặc trên người nàng lại càng thêm tôn dáng.

​Phương Ngải vừa bước một chân ra khỏi cửa lại thu về: "Em nhìn thật đẹp."

​Vân Nhiễm cũng dừng lại bước chân, nàng không biết Phương Ngải đang tính làm gì, khoanh tay đứng nhìn.

​Người phục vụ bị khen đến ngượng: "Quý khách quá khen rồi, ngài so với tôi còn đẹp hơn nhiều lần.”

​Phương Ngải cợt nhả, vô liêm sỉ mà nói tiếp:"Chúng ta add Wechat đi."

​Người phục vụ hiển nhiên không ngờ tới, nhất thời không kịp phản ứng.

​Phương Ngải lại nghĩ là nàng không có Wechat: "Không thì add Weibo cũng được a. Nếu ngay cả Weibo em cũng không có, chúng tôi còn có QQ. Em dùng nền tảng nào cũng được, tôi đều có hết."

​Người phục vụ có chút xấu hổ, uyển chuyển từ chối: “Thật xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định nhân viên không được phép có liên hệ riêng với khách hàng."

Phương Ngải vẫn không thuận theo bỏ qua, nhìn chằm chằm khuôn mặt con gái nhà người ta: “Em không có ý tứ gì khác, cũng sẽ không quấy rầy đến ngươi, em xinh đẹp như vậy, tôi chỉ muốn lưu giữ ảnh của em, lâu lâu xem xem thôi.”

​Người phục vụ nghe vậy liền đen mặt, ở trong mắt nàng lúc này, Phương Ngải nhất định là một sắc lang, nếu không vì Phương Ngải là nữ, nàng đã sớm cho một cái tát.

​Cuối cùng tài khoản mạng xã hội của người tôi không những không có, mà trước khi đi Phương Ngải còn bị người tôi trừng mắt vô số lần.

Việc này làm Phương Ngải rất hoang mang, còn có chút oan uổng, nàng một không trộm, hai không cướp, ba không sàm sỡ, sao lại bị người tôi chán ghét chứ?

​Quá khó sống rồi, không được, nàng phải mau chóng hồi phục tâm tình.

​Phương Ngải lấy điện thoại ra, mở album ảnh, bên trong chi chít ảnh, đều là hình mỹ nữ muôn dạng muôn vẻ. Ngắm mỹ nhân vui tai vui mắt, Phương Ngải ngắm ngắm một hồi, quả nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

​"Chị đang xem gì vậy? Còn cười đến khoái chí như thế?"

Vân Nhiễm ghé đầu qua nhìn, Phương Ngải vội vàng lấy tay che màn hình, đáng tiếc vẫn chậm một bước, Vân Nhiễm đã kịp nhận ra người trong ảnh là ai.

​Ánh mắt nàng nhìn Phương Ngải trở nên thâm trầm, một lời khó nói hết.

​Phương Ngải biết nàng hiểu lầm, nhưng lại không biết nói sao để biện giải: “Không phải như em nghĩ đâu! Tôi chỉ là, chỉ là thích sưu tập hình ảnh của mỹ nữ mà thôi, nhìn ngắm mỹ nữ, trong lòng sẽ rất vui.”

​Vân Nhiễm tỏ vẻ thấu hiểu, gật gật đầu: “Chị chỉ là yêu cái đẹp thôi, tôi hiểu mà. Nếu không thì em cũng sẽ không giữa ban ngày ban mặt mà kêu tiểu cô nương nhà người ta cởi quần áo."

​"…"

Phương Ngải mếu máo: "Em còn muốn trêu chuyện này của tôi đến khi nào?"

​Vân Nhiễm tránh né không đáp: “Trong di động của chị có ảnh của Địch Diễm Văn, vậy chị có lưu ảnh của em hay không?" Rút kinh nghiệm từ chuyện người phục vụ vừa rồi, Phương Ngải không chút do dự mà phủ nhận: "Không có!"

​"Vì sao?"

Vân Nhiễm dừng lại, quay người đối mặt với Phương Ngải. Nàng đi trước, đột nhiên đứng lại, làm cho Phương Ngải đang đi theo phía sau thắng không kịp, suýt nữa đâm sầm vào nàng.

​"Em làm gì thế, sao đột nhiên lại dừng?"

​Bị mắng cũng không khiến Vân Nhiễm buồn rầu, nàng chậm rãi chớp mắt, nhẹ nghiêng đầu nhìn Phương Ngải: "Em không đẹp sao?"

Đáy mắt nàng trong trẻo mà thâm thúy. Hoàng hôn phủ lên nàng một tầng sáng ấm áp, khiến cho ngũ quan vốn sắc sảo của nàng bỗng chốc trở nên nhu hòa, mềm mại, càng khiến nàng nổi bật trên nền trời ráng đỏ.

​Phá vỡ vẻ xa cách bên ngoài, Vân Nhiễm như một dải lụa tinh xảo được tỉ mỉ dệt nên, khiến ai vô tình nhìn thấy đều sẽ bị mê hoặc, nhịn không được mà nảy sinh ham muốn được gắt gao nắm lấy đặt trong lòng bàn tay; tựa như chỉ có cách ấy mới có thể lưu lại được dải lụa tinh mỹ mà mỏng manh này.

​Qua một lúc lâu, Phương Ngải mới có thể nhặt về được giọng nói: “Đẹp.” ​

​Đẹp đến nghẹt thở.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: