Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Tết Thanh minh

700 0 4 0

Beta’s note: Tiết Thanh minh - 清明 /qīngmíng/: Theo Âm lịch Đông Á truyền thống, một năm được chia làm 24 tiết khí dựa trên các chu kỳ của Hệ Mặt Trời, các hiện tượng khí tượng hoặc thiên văn học nổi bật trong một năm. Tiết Thanh minh là tiết khí thứ 5. Trong văn hóa của các nước đồng văn gồm Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc; tiết Thanh minh là thời điểm dành cho việc tảo mộ, vì lúc này khí trời “thanh” – trong lành và “minh” – quang đãng, cỏ lên nhiều, dễ làm sụp phần đất trên mộ, nên cần đắp thêm đất lên. Cũng bởi trời đẹp, cây cỏ tươi tốt, mà tiết Thanh minh cũng là lúc tổ chức hội Đạp Thanh; như Nguyễn Du đã từng nhắc đến trong Truyện Kiều: “Thanh minh trong tiết tháng ba. Lễ là tảo mộ, hội là Đạp Thanh.” (, 2020; ).

---

​Tiết Thanh minh. Mưa phủ trắng phố phường, bóng người qua lại lảo đảo như mất hồn.

​Khu mộ an tọa giữa sườn núi, hướng mắt nhìn xuống không thấu bến bờ. Muôn vàn linh hồn đang yên nghỉ nơi đây. Từ khoảnh khắc đặt chân lên mảnh đất quê hương, những chuyện không nỡ nhớ lại, đều chui từ dưới đất lên, gắt gao quấn lấy Vân Nhiễm.

​Tiết Thanh minh hằng năm luôn là thời điểm mà Vân Nhiễm sợ hãi nhất; nhưng đây cũng chính là lúc nàng mong chờ nhất, vì chỉ duy nhất vào ngày này, nàng được sống thật với chính mình. ​

​Mỗi khi nàng tưởng bản thân đã chai sạn với nỗi đau, thì miệng vết thương sẽ lập tức nứt toác, vỡ toang, đầm đìa máu chảy, nhắc nhở nàng một sự thật, rằng nàng căn bản không có cách nào thoát khỏi vực thẳm mang tên quá khứ.

​Vân Nhiễm dừng chân trước một ngôi mộ gần sát rìa ngoài, trên bia chỉ khắc hai hàng chữ đỏ tươi viết tên người đã khuất, cha mẹ nàng hy sinh thời loạn chiến, ngay cả việc lưu giữ một tấm ảnh chụp cũng là hy vọng xa vời.

​Đặt một bó hoa trước mộ, một lúc lâu sau, Vân Nhiễm mới đứng dậy, đi vào sâu bên trong khu mộ.

​"Chị đến thăm em."

Vân Nhiễm vuốt ve tấm ảnh trên bia, thanh âm mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua liền vỡ tan.

​Người trong ảnh nét cười long lanh, gương mặt non nớt, so với Vân Nhiễm giống đến bảy phần.

​Đương nhiên không ai đáp lại nàng, cơn gió núi lãnh khốc quét qua vành tai, dữ dội gào thét, lạnh thấu tâm can, đau đớn như kim đâm.

​"Vân Nhiễm?"

​Bả vai đột nhiên được vỗ nhẹ, Vân Nhiễm như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ, đưa tâm trí rời khỏi hồi ức, mới phát hiện ra trong lúc bất tri bất giác, chân nàng vì ngồi xổm xuống đã trở nên tê rần.

​"Đúng là em rồi, lúc nãy nhìn từ xa tôi còn tưởng mình nhìn lầm."

Từ lần gặp trước đến nay đã bốn ngày, Phương Ngải sớm đã không còn tâm tình trả thù việc Vân Nhiễm trêu chọc nàng ngực lép, nếu đã gặp rồi, thì nhân tiện chào hỏi.

​Nàng nhìn thoáng qua bức ảnh trên mộ: "Em cũng đến đây tảo mộ sao? Đây là em gái em?"

​"Phải." Vân Nhiễm trên mặt không có biểu tình gì.

​Phương Ngải không khỏi cảm thấy thương xót: "Còn nhỏ như vậy, mà đã…"

​Nàng lập tức ngậm miệng, sợ gợi lên chuyện cũ thương tâm của Vân Nhiễm, cẩn thận dò xét sắc mặt của Vân Nhiễm.

​Vân Nhiễm lại rất thoải mái, tự nhiên tiếp chuyện:

“Nàng tạ thế vào bốn tháng trước, mười bảy tuổi, khi chỉ còn nửa năm nữa là thi cao khảo, trên đường đi học về, bị một gã tộc Sói Xám vượt biên đến Hoành Quốc đâm ba nhát."

​Phương Ngải nghe thấy thế sau lưng ớn lạnh, đâm ba nhát a, mới mười bảy tuổi, thật táng tận lương tâm, tên Sói kia nỡ lòng nào xuống tay?

​"Hung thủ bị xử lý thế nào?"

​"Tên dã lang đó bị tâm thần."

​Phương Ngải nói không nên lời.

Nếu đúng là như vậy, thì vụ án mạng này, khả năng cao sẽ kết thúc trong sự bất lực của gia đình nạn nhân.

​"Nếu lúc ấy, có em bên cạnh nàng thì tốt rồi." Vân Nhiễm ngẩng đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, như thể đang cố ngăn không cho nước mắt tuôn rơi.

​Nhưng, Vân Nhiễm không khóc, nàng rất nhiều năm qua chưa từng khóc, không phải không đau, nhưng nước mắt cũng chẳng giải quyết được việc gì.

​Phương Ngải lặng nhìn nàng, một Vân Nhiễm lạnh lùng, cay nghiệt trong ấn tượng của nàng, có điểm nào giống với Vân Nhiễm lúc này, toàn thân đều toát ra vẻ mỏng manh, dễ vỡ.

​Chắc là phải rất đau, mặc dù mặt Vân Nhiễm nhìn không ra một chút dị thường, nhưng Phương Ngải lại cảm giác được rõ ràng nỗi bi thương.

​Không ai lên tiếng, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng. Phương Ngải muốn điều hòa lại không khí, nhưng hao tổn tâm tư nghĩ một lúc, chỉ lúng ta lúng túng thốt ra được một câu:

"Em có muốn đi thăm mộ cha mẹ tôi không?"

​Vân Nhiễm nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói, em bị ngốc sao?

​Phương Ngải nói xong chính mình cũng thấy xấu hổ, nàng chỉ về hướng một ngôi mộ ở phía trước, cố ép chính mình phóng lao theo lao:

“Mộ cha mẹ tôi ở ngay kia, rất gần đó? Đứng ở đây không cần đi tới cũng có thể thấy."

​Vân Nhiễm nhìn theo hướng nàng chỉ, vì khoảng cách nên không thấy rõ diện mạo người trong ảnh, nhưng có thể đọc được chữ khắc trên bia.

​Hai cái tên này nhìn rất quen mắt.

​Nàng trong lòng đoán một hồi, hỏi: "Cha mẹ chị là nhà khoa học?"

​Nhìn thấy thời gian hai vị trưởng bối qua đời ghi trên mộ, cũng là bốn tháng trước, chỉ cách ngày em gái nàng qua đời mấy ngày, chẳng trách mộ em nàng và mộ cha mẹ Phương Ngải xếp gần nhau như vậy.

​"Đúng vậy, đã đạt rất nhiều giải thưởng." Phương Ngải có chút tự hào.

​Trong lĩnh vực gene di truyền, cha mẹ nàng là chuyên gia hàng đầu, có cống hiến vĩ đại cho sinh học, là nhân vật nổi tiếng xa gần trong giới khoa học.

​Nếu cha mẹ của Phương Ngải là hai vị này, Vân Nhiễm liền hiểu được vì sao Phương Ngải lại xuất hiện trong khu mộ của Hoành Quốc.

​Phương Ngải có cha là người của tộc Sói Xám, mà mẹ nàng lại là người của tộc Mũ Đỏ, hôn nhân đa chủng tộc thế này đối với người hiện đại tư tưởng thông thoáng thì không lạ, nhưng vào thời đại của cha mẹ Phương Ngải, lại có thể xem là kinh thế hãi tục.

​Dù gì tại thời điểm đó, tộc Mũ Đỏ vẫn còn là nô lệ của tộc Sói Xám, đa số người Sói Xám đều không coi người Mũ Đỏ là con người. Việc vết bớt nóng lên vì nô lệ đã vô cùng nhục nhã, đừng nhắc đến chuyện se duyên hay kết hôn, lập gia đình.

​Trong hoàn cảnh như vậy mà có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, bạch đầu giai lão, sự kiên trì, bền bỉ đó đáng để cho người khác kính nể.

​Phương Ngải:

"Cha tôi rất yêu mẹ, đương nhiên mẹ tôi cũng rất yêu cha. Nàng vì gả cho cha tôi mà không ngại bị người nhà từ con bỏ cháu, vẫn cùng cha tôi ở lại Huy Quốc. Những gì tôi có thể làm vì họ không nhiều, ít nhất tôi muốn giúp mẹ tôi sau khi chết có thể trở về cố quốc. Cha tôi nếu còn sống, nhất định cũng sẽ đồng ý như vậy."

​Phương Ngải:

"Lúc xảy ra tai nạn, cha tôi ngồi ở ghế lái. Người bình thường khi có sự cố bất ngờ phát sinh, đều sẽ theo bản năng đánh tay lái về phía bên trái, làm như thế có thể bảo vệ chính mình. Nhưng vị cảnh sát phụ trách điều tra nói với tôi, dựa trên dấu vết còn lưu lại trên mặt đất, có thể kết luận trong lúc nguy cấp, cha tôi đã đánh tay lái về bên phải."

​Vân Nhiễm trầm mặc, vì yêu mà quên thân, tình yêu này, thật đáng ngưỡng mộ.

​Phương Ngải kết luận: “Nên là, em xem, không phải tất cả người Sói Xám đều độc ác như tên hung thủ sát hại em gái em."

​Xem ra, dẫn dắt một hồi, cuối cùng là để nói những lời này? Biết Phương Ngải dụng tâm lương khổ, Vân Nhiễm nhìn nàng cười cười:

"Em không phải loại người tư tưởng cực đoan. Nghĩ xấu cho toàn thể một cộng đồng không phải là tác phong của em."

​Nhưng Phương Ngải lại không hề lo lắng điều này. Nếu Vân Nhiễm vì chuyện em gái mà thù hận tất cả người Sói Xám, thì Vân Nhiễm sẽ không cắm rễ ở Huy Quốc, ký hợp đồng với Mộ Tinh.

​Nếu như đã nhắc đến, Phương Ngải liền thẳng thắn nói thật:

"Mấy năm nay, trong số nghệ sĩ do Mộ Tinh chiêu mộ, người Mũ Đỏ chiếm tỉ lệ ngày càng cao, là do tôi cố ý làm như vậy, em có biết vì sao không?”

​Vân Nhiễm nhìn nàng thâm thúy:

"Tộc Mũ Đỏ nhiều nữ nhân, hơn nữa đa số đều rất đẹp. Chị mở công ty giải trí không phải để thuận tiện ngắm mỹ nữ sao?"

Mỗi chủng tộc sở hữu một thiên phú khác nhau. Người Sói Xám có thính giác và khứu giác linh mẫn hơn so với người Mũ Đỏ, mà người Mũ Đỏ lại có giá trị nhan sắc cao hơn.

​Chuyện Phương Ngải mê mỹ nhân, cả giới giải trí đều biết, nàng cũng biết tự biết mình, trước mặt không ít người công khai động lực nàng mở công ty giải trí. Người khác dùng chuyện này trêu chọc nàng, nàng vẫn luôn mặt dày mặc kệ, còn đắc ý dào dạt; nhưng hôm nay có lẽ vì vừa nhắc tới cha mẹ, lại bởi ánh mắt dường như khinh bỉ của Vân Nhiễm, Phương Ngải đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

​"Cũng không hẳn vậy."

Phương Ngải húng hắng ho một tiếng:

“Minh tinh có sức ảnh hưởng rất lớn, khi một người hâm mộ em, người đó sẽ noi theo ngôn ngữ và hành vi của em, lấy đó làm tiêu chuẩn. Nếu mọi người đồng tâm hiệp lực, dần dần sẽ giúp xã hội chấp nhận tư tưởng không phân biệt chủng tộc.”

​Càng nói, nàng càng kích động, giọng nói đột nhiên cao lên, tựa như bản kế hoạch lý tưởng đang được phô bày ngay trước mắt:

“Tuy hiện tại, quan hệ hòa bình giữa Huy Quốc và Hoành Quốc chưa đủ vững vàng; nhưng tôi tin tưởng một ngày nào đó, người Sói Xám và người Mũ Đỏ có thể triệt để xóa nhòa khoảng cách, tín nhiệm lẫn nhau."

​Đây cũng là mục tiêu mà cha mẹ nàng đã đấu tranh suốt vài thập kỷ qua.

​Một Phương Ngải lý tưởng sáng ngời nhìn rất chói mắt, Vân Nhiễm nhìn nàng không dời mắt, cũng không lên tiếng ngắt lời.

​Nguyện vọng tốt đẹp bao nhiêu, thì khi thực hiện lại khó khăn bấy nhiêu. Thành thật mà nói, Vân Nhiễm không lạc quan mấy về lý tưởng của Phương Ngải.

​Nàng khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười không mang theo chút ý cười.

​Tương lai như thế nào, đều không liên quan đến nàng.

​--

​Phim của Khương Đạo diễn đã xác định Vân Nhiễm thủ vai nữ tứ. Đầu tháng Tư, trên Weibo đăng loạt ảnh tạo hình, Vân Nhiễm share bài Weibo kia. Nhờ phúc của Khương Đạo diễn, Weibo của nàng lập tức tăng thêm mấy vạn người theo dõi, nhưng những lời chất vấn cũng theo đó mà liên tiếp kéo đến.

​Có người công kích Vân Nhiễm chỉ là người mới thiếu kinh nghiệm diễn xuất, làm cho tiêu chuẩn của cả bộ phim bị thấp hẳn xuống, mong nàng cút ra khỏi đoàn làm phim.

​Fan và anti-fan cãi nhau chí chóe trên Weibo, Vân Nhiễm không hề quan tâm, hờ hững lạnh nhạt. Đơn giản, chó cứ sửa đoàn người cứ đi.

​Khương Tích Nghiên ký được hợp đồng với một trường học, thuê vài sân bãi. Mấy ngày này, nàng tập trung quay các cảnh lúc nam nữ chính còn đi học, nên tạm thời vẫn chưa tới phiên Vân Nhiễm lên sàn.

​Vân Nhiễm đâm ra rảnh rỗi, nếu không phải có việc đi ra ngoài thì đều trốn trong nhà xem kịch bản. Vài ngày sau, Tôn Lôi đến tìm nàng, nói ca sĩ hàng đầu Mộ Tinh, Khang Tề, sắp phát hành một album mới, trong đó có một bản tình ca với giai điệu ballad nhẹ nhàng, nhưng vẫn chưa có người đóng nữ chính cho MV đó.

​Album của một tiểu thiên vương nhất định sẽ kéo đến lượng chú ý khổng lồ, đây là một cơ hội tuyệt hảo để gia tăng danh tiếng, so với việc để nghệ sĩ của công ty khác chiếm tiện nghi, không bằng để dành cho “gà nhà”.

​Công ty cố ý nhờ Khang Tề dẫn dắt tân binh, hiện tại trong số các tân binh, Vân Nhiễm được xem là có triển vọng phát triển tốt nhất, khí chất hay dung mạo đều không có chỗ chê, vì thế cơ hội này được quyết định giao cho Vân Nhiễm. ​

​Vân Nhiễm không ý kiến, Tôn Lôi thấy thái độ nhàn nhã thờ ơ của nàng, nhịn không được mà nhắc nhở nàng một câu:

"Theo tôi được biết, vốn dĩ người được chọn đóng nữ chính của MV này không phải cô, cái tên viết trong bản kế hoạch ban đầu là một người khác; nhưng Phương Tổng là người quyết định cuối cùng, không ai có quyền can thiệp."

​Ánh mắt Tôn Lôi mang theo ý thăm dò:

"Cô gần đây có phải khá gần gũi với Phương Tổng không? Chú ý ảnh hưởng một chút."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: