Phương Ngải dùng tài khoản cá nhân đăng bài, khác với tài khoản công việc, trong danh sách bạn bè đều là bạn tốt của nàng.
Bạn nàng rất nhanh đã trả lời bài đăng.
Khương Tích Nghiên: "Ha ha ha ha, cậu có phải lại chọc ghẹo con gái nhà lành hay không?”
Phương Ngải liền trả lời: “Chọc ghẹo gì chứ, đó gọi là đùa giỡn, chỉ là đùa giỡn thôi, cậu hiểu không? Hơn nữa tôi mới là người suýt nữa bị đùa giỡn!”
Khương Tích Nghiên: "Vậy không tốt sao, sớm ngày quét mạng nhện, thoát ly bể khổ.”
Phương Ngải: *đối phương không muốn nói chuyện với ngươi, chỉ muốn ném cho ngươi một con alpaca.jpg*
Nhắc tới đề tài này Phương Ngải liền cảm thấy chua xót, bạn bè không ít người trêu nàng đến giờ vẫn giữ một tấm thân xử nữ.
Chính nàng cũng thực ưu sầu, hai mươi tám tuổi vẫn không biết “thịt” là tư vị gì. Năm phút trước, lần đầu tiên trong đời có một mỹ nữ khỏa thân trước mắt nàng, nhưng lại bị nàng tự tay ném áo phủ lên.
Phương Ngải cũng muốn “lên giường” a. Nhưng vết bớt của nàng vẫn luôn giữ màu xám tro như thể đã chết.
Đời người chỉ vỏn vẹn vài thập niên, đâu ai có thể xác định khi nào, nơi nào mới có thể chân ái. Nhiều người vì thế mà tư tưởng thoải mái, trước lúc gặp được tình yêu chân chính, sẽ yêu “xã giao” hay ước hão với nhiều người khác, nhằm lấp đầy nỗi cô đơn, tịch mịch trong lòng.
Phương Ngải vẫn luôn cảm thấy rằng làm tình nên là sự kết hợp giữa linh hồn và thể xác, nhất định phải cẩn trọng.
Nói Phương Ngải nhát gan cũng được, bảo thủ cũng được, trước khi chưa hoàn toàn xác định được mình yêu ai, Phương Ngải tuyệt đối không cùng đối phương “lên giường”. Đây là nguyên tắc của nàng.
Khương Tích Nghiên nhắn riêng cho nàng: “Tối nay ra ngoài chơi, vẫn đến chỗ KTV cũ, đến lúc đi nhắn số phòng cho ngươi, cậu có đến hay không?
Dù sao buổi tối không có bận gì, Phương Ngải trả lời nàng: “Đến”.
Lái xe đến chỗ KTV các nàng vẫn thường đi, Phương Ngải liền thuần thục đậu xe. Trong KTV, không gian tăm tối, ánh sáng nhòe nhoẹt, lúc nàng đẩy cửa đi vào, người ở bên trong đã chơi bời đến hưng phấn, một đám người gào thét thảm thiết, vô cùng náo nhiệt.
Những người đến đây đều là bạn bè của Khương Tích Nghiên, có người trong giới cũng có người ngoài giới.
Phương Ngải chào hỏi người quen xong liền tìm chỗ ngồi xuống, mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Tích Nghiên vừa nói chuyện điện thoại xong, tay cầm di động, mặt mày hớn hở tiến vào.
Phương Ngải nhanh chóng bị vẻ tươi cười phát ra xuân ý của nàng làm mù mắt, tủi thân mà nói: “Nha, bạn trai gọi điện thoại đến kiểm tra sao?
Nàng chỉ thuận miệng trêu chọc, không nghĩ đến Khương Tích Nghiên thế nhưng ừ một tiếng.
"Cậu thực sự thoát ế rồi a? Ai a? Có phải người tôi biết không? Trông thế nào?" Phương Ngải cực kỳ hâm mộ, dồn dập đặt câu hỏi.
"Mới vừa xác định quan hệ mấy ngày trước, đợi lát nữa anh ấy đến đây, cậu sẽ biết hắn mặt mũi ra sao."
Khương Tích Nghiên cười tủm tỉm mà ngồi xuống bên cạnh nàng,
“Cậu gần đây có tiến triển gì không? Hay là tôi giới thiệu cho cậu vài người, tiếp xúc thử xem sao?"
Nói như thể nàng là người không ai thèm ngó.
Phương Ngải bắt chéo chân, tỏ vẻ phong lưu nhân ái của các chị đại quen trêu chọc người: "Không cần, người theo đuổi tôi nhiều lắm, khóc lóc mà cầu xin tôi công các nàng, ai, phiền chết được, sáng nay mới có một nữ nhân bị tôi từ chối, khổ sở đến mức khóc sướt mướt”.
"Thật không?", Khương Tích Nghiên kéo dài âm cuối, “Ai mà lại đi theo đuổi ngươi?"
"Nhiều lắm, để tôi kể cho ngươi, ví dụ như Vân Nhiễm, Địch Diễm Văn, còn có …"
Nàng kể hết mấy cái tên mà sáng nay trợ lý báo cáo với nàng, sau đó, để tăng độ chân thực, lại vắt óc cố nhớ các nghệ sĩ đang nổi của công ty nàng, "Cậu có biết Khang Tề không? Chính là tiểu thiên vương của giới ca sĩ, là nghệ sĩ của công ty tôi, gần đây cũng đang theo đuổi ta!"
Khương Tích Nghiên cười cười, khóe miệng nhếch lên càng trở nên ý vị thâm trường: "Cậu lợi hại như vậy sao, đến cả Khang Tề cũng bị cậu hấp dẫn."
Phương Ngải tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng không che được đắc ý dạt dào: "Ai, không có biện pháp, mị lực quá lớn cũng là một loại tội lỗi."
Khi hai nàng vẫn đang nói chuyện, một người đàn ông đẩy cửa tiến vào, trang phục tinh tế, chân dài cao ráo, anh tuấn suất khí.
Phương Ngải mắt sáng lên, nhưng rất nhanh bị dập tắt.
Đây không phải là nghệ sĩ nổi tiếng Khang Tề thuộc công ty nàng sao? Sao lại tới đây? Đi nhầm phòng sao?
Khương Tích Nghiên đứng lên, nhìn Phương Ngải, trong mắt đầy vẻ chế nhạo: "Anh ấy chính là bạn trai của tôi, Khang Tề."
Phương Ngải: "…"
Tình huống này quá xấu hổ.
Phương Ngải cũng không còn mặt mũi đối mặt với Khang Tề, mới khoác lác một chút đã khiến nàng lật thuyền, vận khí này cũng thật là hiếm có: "A, Khang Tề phải không, tôi biết mà, xin chào."
Khang Tề không cảm kích chút nào, miễn cưỡng cười chào hỏi Phương Ngải: "Phương Tổng khách khí rồi, gọi tôi Tiểu Tề là được."
Ai cần biết cậu là Tiểu Thất hay Tiểu Bát, tôi đã mất hết mặt mũi rồi.
Thật vất vả đợi đến lúc Khang Tề muốn đi vệ sinh mà ra ngoài, Phương Ngải lập tức xông tới tính sổ: "Cậu tuyệt đối là cố ý mà, nữ nhân đáng giận nhà cậu! Chính là chờ xem trò cười của tôi có phải hay không?"
Khương Tích Nghiên cùng nàng giao tình nhiều năm, sao có thể không nhìn ra suy tính này của nàng, cố ý không nhắc nhở nàng, chính là vì một màn này: “Ha ha ha, chọc cậu thật rất vui."
Vui cái rắm.
Phương Ngải buông tay đang nắm lấy cổ nàng ra, buồn bực lui qua một bên: “Độc thân cũng không phải lỗi của tôi, dù sao tôi thật ra cũng không được “vạn người mê”, chẳng lẽ giờ đến cả ảo tưởng một chút cũng không thể a."
"Có thể a, đương nhiên có thể."
Khương Tích Nghiên cũng thuận theo, không trêu nàng nữa, ghé sát qua, nhỏ giọng hỏi, “Thật ra tôi vẫn muốn hỏi ngươi, cậu độc thân nhiều năm như thế, có phải vì người kia không? Người kia mấy hôm trước đã về nước, cậu có biết không?"
Nàng rất cẩn thận dò hỏi, sợ bất cẩn sẽ chạm đến bãi mìn nào đó của Phương Ngải, lại khiến cho Phương Ngải trong cơn giận dữ liền trở mặt bỏ đi, khiến cho mọi người không thoải mái.
Phương Ngải phản ứng rất bình tĩnh, mặt không cảm xúc mà đáp: “Tôi biết nàng đã về nước. Nhưng tôi độc thân không phải vì nàng, ông trời không nể mặt tôi, mãi vẫn chưa cho tôi gặp được đúng người."
Nàng có thể làm gì bây giờ, nàng cũng rất tuyệt vọng mà.
Khương Tích Nghiên cẩn thận quan sát nàng, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên gương mặt nàng, xác định nàng nói thật, mới thở phào một hơi.
Đứa bạn thân đã buông bỏ quá khứ để nghênh đón cuộc sống mới, Khương Tích Nghiên tự đáy lòng thay Phương Ngải cảm thấy vui mừng: "Đi ra ngoài chơi chính là để thả lỏng, không nói tới nàng nữa, xui lắm. Để tôi kể cậu nghe về bộ phim của tôi đi, kịch bản đã viết xong rồi, tôi dự định trước cuối tháng công bố diễn viên, tháng sau chính thức khởi quay."
Phương Ngải nâng lên một ly đồ uống, cụng cụng cái ly trong tay Khương Tích Nghiên: "Chúc mừng a, quay xong, tiền vô như nước."
Khương Tích Nghiên vui cười phất phất tay, khinh khỉnh nói: “Tôi lần này chủ yếu muốn lấy giải thưởng, doanh thu phòng vé dù cao hay thấp đều được. Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, nữ phụ tứ vẫn chưa lựa chọn được diễn viên thích hợp, các vai diễn khác, trong lòng tôi đều đã có đối tượng."
Nữ phụ tứ tuy rằng là vai phụ, nhưng lại không thể thiếu. Vai diễn có cá tính rất mạnh, khó có thể khống chế, hơn nữa, yêu cầu rất cao về mảng khí chất.
Phương Ngải hiểu rõ tính xoi mói của nàng, nàng đối với tác phẩm mình làm ra còn muốn hà khắc và nghiêm cẩn hơn so với lúc thi đại học: "Cậu muốn tìm người thế nào để diễn nữ tứ?"
“Loại người mà thoạt nhìn thì trông như thờ ơ với mọi chuyện, nhưng sâu bên trong lại là một người bạo dạn, phóng túng. Khí chất phải thật thanh nhã xuất trần, như thần tiên, tưởng như không vướng bận thất tình lục dục. Cũng không đúng, hình dung như vậy cũng chưa chuẩn lắm… Cậu hiểu ý tôi không?”
Hiểu được, không chỉ hiểu được, mà nàng còn nghĩ đến một người.
Nhưng người nọ vẫn còn là một người mới, mà bộ phim này của Khương Tích Nghiên lại muốn đem đi tranh giải, Phương Ngải do dự một chút mà nói: "Công ty chúng tôi gần đây mới ký hợp đồng với một nghệ sĩ, rất phù hợp với yêu cầu mà cậu đề ra, nhưng nàng không phải được đào tạo chính quy, có thể không quá thích hợp."
Vừa nghe đến việc không có kinh nghiệm diễn xuất, Khương Tích Nghiên ở trong lòng liền cho qua luôn người mà Phương Ngải nhắc đến.
Nhưng là chỗ bạn bè, Khương Tích Nghiên không ngay lập tức từ chối, mà khách khí hỏi một chút: "Thật không, tên là gì?"
Phương Ngải: "Vân Nhiễm."
Khương Tích Nghiên gật gật đầu, đúng lúc bạn trai nàng đã trở lại, vì thế hai người ăn ý kết thúc đoạn đối thoại “tuyển diễn viên”.
Khang Tề đẩy cửa ra cũng không lập tức tiến vào, Khương Tích Nghiên chú ý thấy, nghi hoặc nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Bên ngoài có người nói là bạn bè của Phương Tổng, đến tìm gặp Phương Tổng."
Anh ta nghiêng người tránh ra một chút, người trong KTV lúc này mới thấy rõ diện mạo của người phía sau hắn.
Mới một khắc trước, "người kia" còn xuất hiện trong miệng Khương Tích Nghiên, bây giờ đã đứng ở bên ngoài KTV, cách một khoảng, đối diện với Phương Ngải. Nhiều năm không gặp, dáng vẻ của nàng vẫn như trong trí nhớ của Phương Ngải.
Phương Ngải mím môi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)