Đầu tháng Ba, Vân Nhiễm hoàn thành kỳ huấn luyện hai tháng, chính thức ra mắt, nhận công việc đầu tay – chụp ảnh bìa cho tuần san của một tạp chí thời trang. Công ty giải trí Mộ Tinh có tài lực hùng hậu, mạng lưới rộng lớn, một người mới mà đã có thể đạt được cơ hội hiếm có, đều là nhờ công ty.
Vân Nhiễm hiểu rõ điều này, vì thế cũng không cô phụ sự chờ mong của công ty đối với nàng.
Bên phía tạp chí phản hồi cũng rất tốt, chụp được hai kỳ liền quyết định ký hợp đồng dài hạn với nàng.
Cuối tháng Ba, Vân Nhiễm nhận được một vé mời tham gia thử vai từ Đạo diễn nổi tiếng Khương Tích Nghiên.
Người đại diện phấn khích tột độ, lúc báo tin này với Vân Nhiễm, kích động đến mức mắt sáng như đèn pha, thiếu điều muốn khoa chân múa tay phụ họa:
“Đó chính là Khương Tích Nghiên a! Tuổi trẻ tài cao! Trong nước, những bộ phim do nàng đạo diễn đều có sức ảnh hưởng rộng lớn. Phong nàng làm “Đạo diễn tiêu biểu cho nền điện ảnh hiện đại của Hoành Quốc” có khi còn chưa đủ.”
Vân Nhiễm nghi ngờ Tôn Lôi là fan não tàn của Khương Tích Nghiên. Lải nhải mãi đến ngày nàng tham gia thử vai, Tôn Lôi vẫn vừa lái xe vừa lải nhải.
Từ lúc lên xe nàng vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Tôn Lôi hồi hộp, một tay vỗ vỗ nàng: “Đây là buổi thử vai cho phim của Khương Đạo diễn, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ nắm lấy cơ hội!"
"Tôi sẽ tận lực."
Trái với vẻ kích động của Tôn Lôi, Vân Nhiễm luôn giữ thái độ bình thản, không màng thắng thua. Tôn Lôi quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Vân Nhiễm bị xếp thử vai lượt cuối. Nàng đành ngồi ngoài đợi một lúc. Hai người thử vai trước có quen biết nhau, vừa từ trong đi ra vừa trò chuyện.
Phong cách của ba người có chút tương tự, đều tỏa ra một cảm giác lạnh lùng mà xa cách. Riêng Vân Nhiễm còn có một tầng lạnh nhạt thảnh thơi, khiến cho khí chất của nàng càng thêm khác biệt.
Hai đối thủ thấy nàng, trong lòng tự nhiên rùng mình.
Con người luôn thích dựa vào độ thân sơ xa gần mà kéo bè kết phái; nhất là khi đối mặt với kẻ “ngoại lai” tiềm tàng uy hiếp, thì kẻ thù cũng thành đồng đội, đoàn kết một lòng. Không ai bảo ai, hai người đều ngầm hiểu ý nhau mà vờ như không thấy Vân Nhiễm, cười cười nói nói rời khỏi khu vực thử vai.
Dù vẻ ngoài có xinh đẹp đến mấy, thì yếu tố mà Khương Đạo diễn ưu tiên vẫn là khả năng diễn xuất. Mà nói về diễn xuất, thì một người mới vào nghề sao có đủ sức cạnh tranh mà gây ra uy hiếp đây?
Tôn Lôi đã sớm trải qua cái tuổi bồng bột “ngựa non háu đá”, nên không hề đề cập tới thái độ của hai nữ diễn viên kia, chỉ nói vài câu cổ vũ Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Bỗng một người trợ lý đến gọi nàng: “Vân Nhiễm tiểu thư, tới phiên em rồi.”
Ngồi sau bàn giám khảo có ba người – đạo diễn, phó đạo diễn, và biên kịch. Mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng đều có chung một điểm phiền não.
Sắc mặt kém nhất phải nói đến Khương Tích Nghiên. Vị diễn viên gạo cội mà nàng nhắm trước thì lịch trình kín mít, những người dự bị khác thì thực lực kém quá xa; mãi vẫn chưa tìm được người ưng ý khiến nàng phiền lòng đến mức không muốn nói chuyện.
Vân Nhiễm là do nàng nể mặt bạn tốt mới mời đến. Nàng đã xem qua ảnh bìa tạp chí mà Vân Nhiễm chụp, khí chất độc đáo, phù hợp với hình tượng nữ tứ nàng muốn; nhưng đáng tiếc Vân Nhiễm lại thiếu kinh nghiệm diễn xuất. Vì thế, Khương Tích Nghiên đem tâm thế “thử một lần cho biết” mời Vân Nhiễm đến thử vai.
Không chút kỳ vọng, nàng nói với Vân Nhiễm: “Em diễn một cảnh đau khổ, bối cảnh cho em tùy ý chọn.”
Vân Nhiễm cũng không hỏi nhiều, trực tiếp bắt đầu diễn.
Những người trước đó thử vai, nếu không phải khóc thành phim Quỳnh Dao, thì đều diễn thành tấn bi kịch; nhưng Vân Nhiễm lại bắt đầu bằng một điệu cười.
Khương Tích Nghiên nổi lên một chút hứng trí.
Vân Nhiễm quỳ trên mặt đất đất, sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt ngưng đọng tại một điểm trong hư không, đáy mắt dường như chứa ngàn vạn điều muốn nói, nhưng cuối cùng tất thảy đều biến thành sự trống rỗng, nàng cười một điệu cười chết chóc: "Miễn là việc em gả đi có thể cứu bách tính khỏi cảnh chết trận, Nhiễm nhi nguyện ý. Tạ ơn phụ hoàng."
Nàng chậm rãi nói, tựa như từng từ từng chữ nặng đến ngàn cân.
Nói xong, nàng khoan khoái mà cười, rồi lại thong thả dập đầu.
Vân Nhiễm cười rộ lên rực rỡ, nhưng mọi người có mặt đều không thể cảm thấy vui sướng nổi. Bọn họ dường như đang nhìn thấy một vị công chúa sắp vì quốc gia chiến bại của nàng mà chấp nhận gả đi hòa thân; vì quốc gia, nàng sắp bị tước đoạt tự do, trở thành một con cờ chính trị không hơn không kém; vì bách tính, nàng kiên quyết lựa chọn hy sinh thân mình.
Đối với phụ hoàng và bách tính, nàng hẳn nên thất vọng. Thế nhưng nàng lại cười.
Ba vị giám khảo trong lòng như bị một tảng đá đè lên, bi thương quẫn bách tràn ngập từng ngóc ngách trong cơ thể, muốn khóc nhưng lại khóc không thành.
Vân Nhiễm tựa như không có việc gì, bình tĩnh đứng lên: "Màn biểu diễn của em đã kết thúc, cám ơn các vị."
Trong phòng im lặng vài giây, ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, Khương Tích Nghiên vỗ bàn quyết định: “Em được chọn, kịch bản đến lúc đó em sẽ gửi email cho người đại diện của em, thời gian quay phim cụ thể sẽ thông báo sau."
Vân Nhiễm biểu cảm đạm nhạt, không chút gợn sóng mà nói: "Được, cám ơn.”
Tôn Lôi chờ bên ngoài nhận được tin nhắn mừng không kể xiết, trong lúc đó, Vân Nhiễm bị Khương Tích Nghiên kéo qua một góc nói chuyện riêng: “Nói thật với em, thật ra em ngay từ đầu không hề xem trọng em, mời em đến chỉ là vì em được Phương Ngải đề cử, nhưng biểu hiện của em đã làm em mở rộng tầm mắt, em có học qua diễn suất không?"
Khương Tích Nghiên từng hợp tác với vô số diễn viên, diễn viên có thực lực, có bản lĩnh hay không, nàng chỉ cần liếc mắt đã biết.
Quả nhiên, Vân Nhiễm trả lời: “Trước khi ký hợp đồng, có một khoảng thời gian em đi học diễn xuất, vốn là một người bạn đại học đăng ký, nhưng nàng lại không đi được, đúng lúc đó em lại không có việc gì làm, vì thế em đi thay nàng."
"Một khoảng thời gian" này chỉ sợ cũng không ngắn, Khương Tích Nghiên cảm thấy đoạn chuyện xưa ngẫu ngẫu nhiên nhiên này chính là định mệnh, không khỏi vì Vân Nhiễm tiếc nuối: "Có nền tảng như thế nên tận dụng cho tốt, lúc ký hợp đồng sao không báo với công ty một tiếng? Em có tiềm năng như vậy, nếu chỉ vì nhất thời sơ ý mà bỏ qua cơ hội đóng phim sẽ rất đáng tiếc."
Vân Nhiễm từ chối cho ý kiến. Cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn tùy duyên mà hành nghề; vốn dĩ, kiếm tiền cũng không phải mục đích chính của nàng khi ký hợp đồng với Mộ Tinh.
Trước khi bấm máy, Vân Nhiễm tạm thời rảnh rỗi, chuẩn bị đi dạo phố, xem thử có gì chơi vui để giết thời gian hay không. Trong tủ quần áo, trang phục chủ yếu theo phong cách đơn giản, Vân Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, tiện tay lấy hai chiếc gần nhất – chemise trắng và quần bò, mặc lên người.
Ngay cửa chính trung tâm thương mại có một tiệm bán đồ ngọt, trang trí rực rỡ hệt như một máy phát sáng di động, khiến Vân Nhiễm vừa bước vào đã lập tức bị thu hút.
Một cô bé tầm sáu, bảy tuổi đang ngửa đầu nói với người lớn bên cạnh điều gì đó. Phương Ngải vừa mở ví lấy tiền, vừa nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một cây kem vị ô mai."
A, người “chơi vui” đây rồi.
“Một ly trà sữa vị truyền thống." Vân Nhiễm vờ như lơ đãng nghiêng người, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc, "Thật khéo, Phương Tổng cũng tới nơi này dạo phố sao?"
"Thật khéo, em dẫn con gái chị họ đi chơi." Phương Ngải cũng rất bất ngờ.
Con gái chị họ khá nhõng nhẽo, chưa gì đã nháo lên: "Kem của ta…" Nàng cầm không chắc khiến viên kem rớt ra, rơi xuống đất, nát tan tành.
Trong trung tâm thương mại, người đến người đi, Phương Ngải rất ngại việc dắt trẻ con theo, nhất là những lúc thế này, đứa nhỏ vừa khóc nàng liền thúc thủ vô sách, lúng túng không biết nên làm gì, dỗ kiểu gì cũng không xong.
Vân Nhiễm yên lặng ngồi xổm xuống, lấy vỏ bánh ốc quế trong tay cô bé, trước khi cô bé kịp la khóc, Vân Nhiễm đã dùng tay che đi cái bánh, huơ huơ, lúc mở ra, cái bánh trong tay đã biến mất, mà trong tay nàng lại xuất hiện một đóa hoa hồng xếp bằng giấy.
Cô bé ngạc nhiên mà trừng to mắt, nín khóc mỉm cười.
Phương Ngải đứng một bên nhìn đến mãn nhãn: "Không ngờ em còn biết làm ảo thuật, quả thực mười phân vẹn mười, còn có gì em không làm được không?"
Thế nhưng Vân Nhiễm lại nghiêm túc trả lời: "Có thể là việc yêu đương?”
Phương Ngải: "... Em đang muốn ám chỉ em cái gì sao?"
Vân Nhiễm mặt không cảm xúc mà nhìn nhìn ngực của nàng.
Phương Ngải: "…Emi quá đáng!"
Vân Nhiễm bỗng nhiên thu lại biểu tình, nghiêm mặt nói: “Buổi thử vai cho phim của Khương Đạo diễn mấy ngày hôm trước, em đã được chọn, nàng nói là chị đề cử em, cám ơn chị, không có chị sẽ không có em hôm nay."
Thấy nàng nghiêm túc lại khách sáo như vậy, Phương Ngải có phần không kịp thích ứng, thế nhưng nàng rất nhanh phục hồi, đắc ý dạt dào mà vung tay lên: “Phải rồi, với quan hệ giữa tôi và Khương Đạo diễn thì đó có là gì."
Triệt để đem công lao nhận về mình, mặt dày mày dạn mà vỗ ngực tự hào.
Vân Nhiễm nhướng một bên lông mày, tỏ ý không tiếp chuyện.
Nhờ lần vuốt mông ngựa này, ở trong lòng Phương Ngải, độ hảo cảm đối Vân Nhiễm tăng cao vùn vụt, từ hai người đi dạo biến thành ba người cùng đi, Phương Ngải tự cảm thấy hài lòng. Phương Ngải cùng cháu gái thử quần áo gì, Vân Nhiễm đều nhắm mắt khen, Phương Ngải được khen đến mức hận không thể mọc cánh bay ngay lên trời. Đi dạo một vòng, Phương Ngải thật ra lý trí hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Nhiễm, nàng không hề bị lời chào mời đon đả của nhân viên cửa hàng mê hoặc, mà chỉ mua cho cháu gái một đôi giày, cũng không mua gì cho chính mình.
Nhìn tổng thể mà nói, hoạt động giải trí trong một ngày này đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ trừ lúc sắp chia tay, lại phát sinh một sự cố nhỏ.
Ba người đang cùng nhau đi qua đường lớn, cháu gái được Phương Ngải dắt tay, lúc đi đến giữa đường, dây đeo ngọc bội trên cổ cô bé tự nhiên bị đứt, khiến cho ngọc bội rơi lại làn xe phía sau.
Một chiếc taxi đang chạy đến rất nhanh, vì ngọc bội kia đối với cô bé có ý nghĩa quan trọng, cô bé nôn nóng muốn nhặt, Phương Ngải gắt gao lôi nàng chạy đến phía bên kia đường, đến khi quay đầu nhìn lại, Vân Nhiễm vẫn chưa sang đây.
Chiếc taxi thắng gấp làm lốp xe mài xuống mặt đường, phát ra tiếng ma sát chói tai, như tiếng còi hiệu báo tử, ngay sau đó lại có tiếng vật thể va chạm, “oanh” một tiếng lớn, kinh tâm động phách.
Phương Ngải đồng tử co rút, thất thanh thét chói tai: "Vân Nhiễm!"
Bỗng có người vỗ nhẹ vai nàng, Vân Nhiễm toàn thân nguyên vẹn đứng sau nàng, lòng bàn tay mở ra, ngọc bội lặng lẽ nằm bên trong: "Nè."
Phương Ngải bờ môi run rẩy, hất tay nàng ra, mảnh ngọc bội vô tội nảy lên trên không trung, cuối cùng rơi xuống dải cây xanh phân cách.
“Ngươi không muốn sống nữa sao! Làm anh hùng cho ai xem! Ngươi cho là em làm thế sẽ khiến em khóc rống, rơi nước mắt cảm tạ em sao!"
Sao đột nhiên lại tức giận? Vân Nhiễm hoang mang rối rắm, nhẫn nại giải thích với nàng: “Em cũng sẽ không làm những chuyện mà em không dám chắc, mà chắc chắn là em sẽ không bị xe đụng phải."
Phương Ngải không còn có thể nghe lọt tai, ngón tay nàng đến giờ vẫn còn đang run nhè nhẹ, không ai biết, cha mẹ nàng đã qua đời trong một vụ tai nạn tương tự.
“Em nghĩ mình là thượng đế sao? Biết chắc chắn sao! Có ai trước lúc bất ngờ bỏ mạng mà lại biết được mình sẽ chết a!"
Vân Nhiễm bị quát đến đau đầu: "Chị bình tĩnh một chút."
Phương Ngải không còn khống chế được cảm xúc, chẳng những không ngưng, ngược lại giống như chạm trúng nỗi sợ luôn ẩn sâu, càng nói càng lớn tiếng.
Trên đường cái, nhiều người đang lui tới, đã có một nhóm người qua đường hiếu kỳ đứng một bên, lấy điện thoại chụp ảnh, quay phim.
Tình huống này không ổn, diễn biến không còn kiểm soát được, hậu quả khó lường. Vân Nhiễm dựa sát vào Phương Ngải, hạ giọng uy hiếp: "Đừng nháo nữa, nếu còn nháo, em liền hôn chị."
…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)