Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9: Sói Ngạo Kiều và Mũ Đỏ Dâm Tà

712 0 6 0

Hôn mình?!

​Môi Vân Nhiễm kề gần trong gang tấc, nàng cúi đầu nhìn xuống Phương Ngải, mi mắt hé mở, bộ dáng sẵn sàng như thể chỉ cần Phương Ngải động một phát, là nàng sẽ không ngại ngần mà hôn ngay Phương Ngải.

​Phương Ngải kinh ngạc trừng to mắt, nàng ngượng đến mặt đỏ tía tai, âm điệu nói ra lại mềm đi vài phần: “Em … Em sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy?!"

​Vân Nhiễm khiêm tốn: "Đâu có, đâu có, em vô liêm sỉ sao bằng chị."

​Phương Ngải như bị nghẹn trong họng, muốn nói lại không thể.

​Vân Nhiễm chọc nàng một hồi thấy cũng đủ, lại thấy nàng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, mục đích đã đạt được, vì thế lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách: “Nói hôn em chỉ là để che mắt, mục đích thật sự là làm em im lặng."

​Từ sau lần ở đám tang cha mẹ khóc thảm thiết, Phương Ngải đã lâu không cho phép cảm xúc của mình vượt ngoài tầm kiểm soát; nên trong khoảnh khắc nàng bùng nổ vừa rồi, những gì chất chứa trong lòng cũng theo đó mà phát tiết, dùng đầu ngón chân vẫn đoán được bộ dạng nàng lúc đó rất khó xem.

Vân Nhiễm làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng.

Phương Ngải bình tĩnh lại, mới nhận ra thái độ vừa rồi của mình quả thật rất dọa người, lại không có mặt mũi để đi xin lỗi, thành ra đành ngang ngược không nói lý, chỉ lầm bầm: "Dù sao đó cũng là lỗi của em. Đường lớn nguy hiểm như vậy, ai kêu em không chú ý an toàn."

​Vân Nhiễm bất đắc dĩ: “Em chỉ cần nói rằng em lo lắng cho ta, không được sao?"

​"Nói hươu nói vượn." Phương Ngải nghẹn họng, "Ai thèm quan tâm em, ai quan tâm người đó là con cún! Bớt dát vàng lên mặt mình đi."

​Vừa dứt lời, Vân Nhiễm liền bình tĩnh mà kêu một tiếng: "Gâu."

​Lúc nàng bận nói, âm thanh vang vang, không nghe kỹ, còn nghe nhầm thành Vân Nhiễm đang nói "vương" *. Phương Ngải ngẩn người, đoán không ra Vân Nhiễm có ý gì.

*Beta’s note: Trong tiếng Trung, từ 汪 /wāng/ - từ trạng thanh chỉ tiếng chó sủa, đọc gần âm với từ 王 /wáng/ - có âm Hán Việt là “vương”.

​Vân Nhiễm: "Em quan tâm chị."

​Phương Ngải sáng tỏ, trong lòng có chút thẹn thùng, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn trái ngược, chỉ trưng ra một mặt đắc ý dạt dào, tựa như việc nàng được người quan tâm, được người nhung nhớ là chuyện hết sức hiển nhiên.

​Vân Nhiễm cảm thấy buồn cười, cố nhịn xuống.

​Nàng nghĩ thầm, Phương Ngải cũng thật dễ dỗ dành a.

​--

​Miếng ngọc bội được Vân Nhiễm nhặt lên trước đó, trong lúc khẩu chiến đã bị quăng vào bụi cây. Nhờ Vân Nhiễm có thị lực tốt, rất nhanh đã tìm lại được, liền đưa cho cháu gái của Phương Ngải. Cô bé có ấn tượng rất tốt với Vân Nhiễm, ngoan ngoãn nhận đồ từ nàng, lúc về còn lưu luyến ngoái đầu lại.

​Trước khi tạm biệt, Vân Nhiễm còn hỏi tài khoản WeChat của Phương Ngải. Nàng có chụp lại khoảnh khắc Phương Ngải và cháu gái tay trong tay đi dạo phố, kỹ thuật chụp rất tốt, bức hình nhìn vừa ấm áp, vừa thú vị.

"Em add Wechat của chị, rồi gửi ảnh này cho chị vậy."

​"Vâng." Phương Ngải không nghĩ nhiều lắm, mở mã QR của WeChat cho Vân Nhiễm quét.

​Lúc add xong, nàng mới giật mình phát hiện có điểm không đúng, nàng vẫn đang đăng nhập bằng tài khoản cá nhân! Nàng và Vân Nhiễm vốn dĩ không quen biết, lại có quan hệ cấp bậc cao thấp, phải dùng tài khoản công việc để add mới đúng.

​Nhưng ván đã đóng thuyền, muốn đổi ý cũng đã muộn.

​Avatar WeChat của Phương Ngải ngoài dự đoán không phải là ảnh mỹ nữ, mà là một bé Husky. Vân Nhiễm phóng to ảnh, hóa ra là một bé Husky cỡ trung, xem ra là thú cưng của Phương Ngải.

​Trong ảnh, Husky miệng ngậm một đóa hoa hồng, chân trước gác lên một cái gối, vẻ mặt ngạo mạn bễ nghễ thiên hạ, lại vô tình khiến người xem phải bật cười.

​Đúng là chủ nào tớ nấy.

​Vân Nhiễm trong mắt mang ý cười, đổi tên Phương Ngải thành "Sói Ngạo Kiều".

​Nhà hai người không chung đường về, Vân Nhiễm gọi xe, còn Phương Ngải lái xe chở cháu gái về nhà chị họ.

​Chị họ mới vừa tan tầm về, đang ở trong bếp nấu cơm, chồng nàng đi công tác, nên cả căn nhà vắng tanh.

Chị họ giữ Phương Ngải ở lại ăn cơm, Phương Ngải kỳ thật không muốn ở lại, nhưng nhất thời mềm lòng, cuối cùng vẫn là ở lại.

​Sau khi ăn xong, cháu gái ngồi trên sofa xem hoạt hình, hai người lớn ở trong bếp rửa chén.

Chị họ đem chén đĩa đã rửa sạch úp lên kệ, vờ như lơ đãng mà hỏi: “Chị thấy em hình như gầy đi, gần đây công việc bận rộn như vậy, có ai chăm sóc em không a?”

​Phương Ngải biết chị họ lại đang muốn nói đến chuyện hôn nhân của nàng, có chút phiền, nhưng lại không thể không trả lời, vì thế trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện:

“Chỉ cần gặp được cô gái có thể làm cái bớt của em nóng lên, tôi liền kết em."

​Đây là lí do mà nàng không muốn ở lại ăn cơm, nàng đã hai mươi tám tuổi đầu, lại còn bị người nhà giục cưới.

​Chị họ biết nàng phản cảm, cẩn thận dò hỏi:

“Đó đã là cách nghĩ của người thế kỷ trước rồi, xã hội bây giờ người tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần tìm một người phù hợp, cùng sống bên nhau, luôn tốt hơn so với việc cô độc sống cả đời."

​Gặp người mình thật sự thích thì cái bớt sẽ trở nên nóng đỏ - suy nghĩ chờ đợi một nửa hoàn hảo kiểu này nghe thì lãng mạn, nhưng thực ra rất vô bổ.

​Cho dù em có thật lòng yêu một người, thì “người mình yêu chưa chắc đã yêu mình”, nếu thế phải làm sao? Cầu mà không được, ngược lại càng thêm đau khổ. Yêu hay không yêu đều có thể biết được nhờ vết bớt, sự thật đau lòng bày ra trước mắt, muốn lừa mình dối người cũng không được, đó mới là tàn nhẫn.

​Cuộc sống đâu chỉ có mỗi tình yêu, so với việc quăng dây lên cây thắt cổ tự tử, không bằng lùi lại một bước mà nghĩ cách, tìm một người nhìn vừa mắt mà cùng nhau sống tạm qua ngày.

​Đạo lý nàng đều hiểu, nhưng Phương Ngải không muốn chấp nhận.

​"Em còn trẻ, chờ thêm vài năm hẵng nói tiếp."

​Giọng của nàng không mấy vui vẻ, cầm lấy áo khoác, đứng dậy ra ngoài, chị họ lo lắng tiễn nàng tới cửa: "Lái xe chú ý an toàn."

​Phương Ngải cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, sau khi cha mẹ qua đời, quan tâm nàng nhất vẫn là gia đình của chị họ, tuy về chuyện hôn nhân này quan niệm của các nàng bất đồng, nhưng ít ra, chị họ vẫn xuất phát từ sự quan tâm.

​Sắc mặt nàng dịu xuống, xoay người ôm lấy chị họ: "Em sẽ đi cẩn thận, cảm ơn tỷ."

​--

​Buổi tối, Vân Nhiễm gửi ảnh cho Phương Ngải, còn nhắn thêm một câu trái lương tâm: "Phương Tổng thật sự rất đẹp, mỗi hình chụp được đều đẹp như tranh vẽ."

​Kỳ lạ là, Phương Ngải chỉ đáp một chữ: "Ân".

​Như bình thường, Phương Ngải nhất định sẽ hí hửng, tự phụ mà đáp "Đó là đương nhiên", hoặc là hếch mũi mà đáp "Tôi biết mà, em nhất định là đã bị tôi mê hoặc.”

​Nhưng phản ứng lãnh đạm như hiện tại, rất khác thường.

​Vân Nhiễm nhắn lại: “Chị không vui?”

​Phương Ngải trả lời vẫn ngắn gọn: “Ân.”

​Vân Nhiễm: “Vì sao?”

​Bị giục cưới, loại việc thế này, Phương Ngải không muốn nói, vì thế trả lời: “Không có gì.”

​Nhất định là có cái gì.

​Đối với một Phương Ngải tinh thần sa sút thế này Vân Nhiễm có chút không quen, nàng lục album trên di động một phen, không tìm được ảnh selfie, liền dứt khoát đưa điện thoại lên ngang mặt, selfie một tấm.

​Vân Nhiễm: [hình ảnh.jpg]

​Phương Ngải: “?”

​Vân Nhiễm: “Ảnh selfie của em. Chị chẳng phải đã nói chỉ cần nhìn ảnh mỹ nữ, tâm tình sẽ tốt lên?”

​Trong ảnh, Vân Nhiễm mặc áo ngủ, toàn thân toát ra hương vị nữ nhân, thoải mái nhàn nhã, rất có cảm giác gia đình. Phương Ngải lần đầu tiên nhìn thấy Vân Nhiễm thế này, tim theo bản năng rơi mất một nhịp.

​Vân Nhiễm có một loại mị lực độc đáo, dù chỉ là một tấm ảnh, cũng có thể khiến người khác cảm nhận được cảm giác bình yên, tâm tình phiền não đến đâu cũng đều được xoa dịu.

​Nhưng hảo cảm kéo dài chưa được hai giây, Phương Ngải đã bị lời nói ngay sau đó của Vân Nhiễm chọc tức.

​Vân Nhiễm: “Nhìn ảnh của em nhiều một chút, nói không chừng một ngày kia, “chỗ nhô ra kia” của chịcũng có thể lớn như của ta.”

​Phương Ngải: “… Em thần kinh a!”

Phương Ngải đã tức đến xì khói, Vân Nhiễm lúc nào cũng đem chuyện nàng ngực lép ra đùa!

​Vân Nhiễm tất nhiên không bị thần kinh, nàng chỉ muốn nhìn thấy một Phương Ngải gấp đến không xong, tức tối nhưng nói không lại nàng.

​Một Phương Ngải ngạo kiều so với một Phương Ngải tinh thần sa sút vẫn thuận mắt hơn. Vân Nhiễm thấy mục đích đã đạt được, nhanh chóng kết thúc.

​Vân Nhiễm: “Em off đây, ngủ ngon.”

​Phương Ngải còn đang muốn tái chiến ba trăm trận đến khi nào hòa nhau mới thôi, kết quả nàng còn chưa kịp xuất chiêu, đối thủ đã phủi mông bỏ đi, nhất thời cảm thấy bất lực như đấm vào không khí.

​Lại nhớ tới từng chuyện từng chuyện kinh thế hãi tục mà Vân Nhiễm đã làm với nàng, ngón tay Phương Ngải nhẹ di chuyển, xóa tên Vân Nhiễm trong account, đổi thành “Mũ Đỏ Dâm Tà”.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: