Màn đêm buông xuống, hương vị đồ ăn từ nhà hàng xóm thông qua cánh cửa sổ rộng mở, bay đến đây, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng ong ong của máy hút khói, còn có hoan thanh tiếu ngữ của một nhà ba người vây quanh bàn ăn vào giờ ăn cơm, thực bình thản nhưng cũng rất hạnh phúc.
Vân Nhiễm trong tay mang theo hai túi bánh mì mua từ siêu thị dưới lầu, đem một túi bánh mì bỏ vào tủ lạnh, để dành làm điểm tâm ngày mai, một túi còn lại mở ra mà ăn. Đèn chỗ garage bị nàng thuận tay tắt đi, cả tòa nhà trọ chốc lát liền rơi vào bóng tối.
Điều này sớm đã thành thói quen của nàng, khi đèn đuốc nhà nhà giống như sao trời, bừng sáng, tô điểm cho tòa nhà nửa cũ nửa mới này, chỉ mỗi nhà nàng là khuyết thiếu ánh sáng, tựa hồ như cách thế ẩn cư, vô cùng lạc lõng.
Trở lại phòng ngủ, mới vừa mở ra máy tính, chuông điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.
Vân Nhiễm tiếp điện thoại, người ở đầu dây bên kia mới vừa kết thúc một cuộc hội nghị, thanh âm lộ ra chút mỏi mệt: "Con gần đây công tác thế nào?"
Không quan tâm sức khỏe, không hỏi han tình hình gần đây, ngay câu đầu liền hỏi thẳng chủ đề chính, thực sự là phong cách của dưỡng mẫu.
Cha mẹ của Vân Nhiễm trong một cuộc khởi nghĩa bảy năm trước đã chết trong tay tộc Sói Xám; nhưng lúc ấy tộc Sói Xám xưng bá thế giới, xem chuyện này đơn giản chỉ là người của tộc Khăn Đỏ không biết tự lượng sức mà làm càn, đối với bọn hắn, sự kiện này còn không thể tính là gây biến cố, đừng nói đến chuyện khởi nghĩa.
Sau đó không lâu, Niên Kỳ - cũng chính là vị lãnh đạo của tộc Khăn Đỏ bây giờ, vì tự do dân tộc, phát động một cuộc chiến tranh quy mô lớn, người Khăn Đỏ ở khắp nơi nhất tề phất cờ vùng lên, hưởng ứng lời kêu gọi của Niên Kỳ, chiếm cứ non sông phía nam, dựng lên quốc gia. Từ đó về sau, thiên hạ chia đôi, mở ra thời đại mới.
Khi đó Vân Nhiễm mới mười lăm tuổi, chỉ trong một đêm liền thành cô nhi, nhưng may mắn nàng còn có muội muội, các nàng sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng được dưỡng mẫu nhận nuôi từ cô nhi viện.
Dưỡng mẫu năm nay ba mươi hai, chưa lập gia đình, công tác chỉ có thể dùng từ “trăm công nghìn việc” để hình dung, cảm tình nội liễm lại khắc chế; tuy không thể quan tâm ân cần đầy đủ như mẹ ruột, nhưng trong sinh hoạt cũng chưa từng đối xử tệ với các nàng.
Sống chung bảy năm, Vân Nhiễm hiểu tính cách của dưỡng mẫu rõ như lòng bàn tay, sắc mặt nghiêm túc, quy củ trả lời: "Con đã thích nghi được rồi, phần lớn sự việc đều diễn ra như dự tính, nhưng tổng tài của Mộ Tinh - Phương Ngải có chút không giống như lời đồn."
Người ở đầu dây bên kia như được gợi lên hứng thú: “Vì sao không giống?”
Nhớ lại buổi tối hôm nọ, Vân Nhiễm bất giác buồn cười.
Lúc ấy, nàng vì nhìn không vừa mắt vẻ tự luyến tự sướng của Phương Ngải, nên cố ý nói mình không thích người ngực lép, khiến cho Phương Ngải sững sờ một lúc, sau đó không chịu thua mà nói: "Vậy vừa khéo, tôi cũng không thích người ngực to! Mới nhìn đã thấy xấu."
Nói xong tức tối mà quay đầu bước đi.
Sau khi ký hợp đồng với Mộ Tinh, nghe những lời đồn về Phương Ngải, Vân Nhiễm còn thấy lo lắng cho sự an toàn của bản thân; nhưng đến khi gặp được Phương Ngải, Vân Nhiễm lại phát hiện người thật so với lời đồn còn thú vị hơn.
Vân Nhiễm khẽ cong khóe môi, trong giọng nói vô tình mang theo một chút ý cười: “Nàng quả thật rất đẹp, lại rất háo sắc, nhưng nàng cũng là người có nguyên tắc và giới hạn. Chuyện nàng bao dưỡng tiểu minh tinh chỉ là bịa đặt. Còn việc nàng bị người tôi nói là một kẻ ngốc lắm tiền, đại khái là bởi vì nàng thích khoác lác, hiếu thắng, trọng mặt mũi; kỳ thật nàng là một người rất ngạo kiều, nửa điểm cũng không muốn nhường người khác."
Dưỡng mẫu dừng một chút, đứa con này của nàng đối với cái gì cũng không hứng thú, hiếm khi thấy nàng khác thường mà nói nhiều như vậy.
“Con một mình ở nơi đó, đa số thời gian mẹ đều không thể đến hỗ trợ con kịp lúc, có khó khăn gì, phải chủ động nói với ta, chú ý an toàn."
Vân Nhiễm: "Dạ."
Thời gian nghỉ ngơi luôn ngắn ngủi, hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua. Vân Nhiễm quê ở Hoành Quốc, sau khi ký hợp đồng với Mộ Tinh, tạm thời định cư ở Huy Quốc, sống cuộc sống một thân một mình. Ngày nghỉ, khi người khác đều ra ngoài vui chơi, nàng lại làm ổ ở nhà mà chờ ngày trôi qua. Vô câu vô thúc, cũng đủ hài lòng.
Tôn Lỗi sáng thứ Hai không thể tới đón nàng, sợ nàng đi muộn, nên buổi tối ngày hôm trước đã cố ý gửi tin nhắn dặn nàng dậy sớm. Vân Nhiễm đồng ý, nhưng sáng hôm sau vẫn tới phòng tập muộn một chút.
Kết thúc một ngày tập luyện, Địch Diễm Văn đến tìm Vân Nhiễm: “Hôm nay cùng nhau về đi, tôi đưa cô về."
Ở góc phòng tập có một túi giấy lớn do Vân Nhiễm đặt ở đó từ đầu buổi; bây giờ đã tập xong, nàng lấy túi đồ, cầm trong tay, nói với Địch Diễm Văn: "Anh đi trước đi, tôi còn có chút việc."
Địch Diễm Văn liếc thấy một góc của chiếc áo khoác âu nữ, chất vải tơ tằm trơn bóng, mới nhìn đã biết là đồ xa xỉ.
Nàng vỗ vỗ vai Vân Nhiễm, cười cười ẩn ý: “Vậy tôi về trước, chúc cô thuận lợi a."
Vân Nhiễm cũng không giải thích nhiều với nàng, đi thẳng về phía văn phòng tổng tài.
Văn phòng của Phương Ngải ở lầu ba, cửa khép hờ. Vân Nhiễm gõ cửa hai cái, làm đông cứng tiếng tranh luận kịch liệt bên trong, lát sau mới có tiếng đáp lại.
"Mời vào."
Phương Ngải đứng sau bàn làm việc; còn người đứng ở trước bàn làm việc, đối mặt với Phương Ngải không ai khác, chính là Lãnh Ti Mạn.
Thấy Vân Nhiễm đến, Phương Ngải rất bất ngờ. Tuy tối hôm qua Vân Nhiễm làm mình tức giận bỏ về, nhưng hiển nhiên giờ cũng không phải là thời điểm tốt để tính sổ: “Em tìm tôi có việc gì?"
“Em đến trả lại áo cho chị, đã giặt sạch sẽ rồi."
Vân Nhiễm đưa túi giấy cho nàng, nửa đường lại bị Lãnh Ti Mạn cướp lấy.
Lãnh Ti Mạn nhìn thoáng qua bên trong, khuôn mặt vốn vì tâm tình kích động mà phiếm hồng nay lại càng đỏ hơn, tràn đầy tức giận mà chỉ vào Phương Ngải:
“Em còn đang khó hiểu vì sao chị không muốn quay lại với em, nói nửa ngày, hóa ra là chị đã có đối tượng mới. Lại là chiêu “phủ áo khoác, trao ấm áp” mà năm xưa chị vẫn luôn dùng để theo đuổi em.”
Ánh mắt nàng nhìn Phương Ngải, nhưng những câu này lại nhắm vào Vân Nhiễm, úp úp mở mở ám chỉ Vân Nhiễm đang dùng "giày cũ" mà Lãnh Ti Mạn nàng đã giẫm qua.
Vân Nhiễm nhíu mày, Phương Ngải đang muốn giải thích, lại bị Vân Nhiễm đoạt lời.
“Chiêu này dù đã cũ vẫn có người cam tâm tình nguyện mắc mưu, không giống như mấy bộ quần áo hết mùa kia, dù đã bị vứt vào thùng rác mà vẫn mơ tưởng đến sự ưu ái của chủ nhân."
Thái độ Vân Nhiễm bình tĩnh đúng mực, nhưng ngược lại khiến Lãnh Ti Mạn cảm thấy nói không nên lời, mặt nóng bừng lên, như vừa bị tát mấy bạt tai.
Phương Ngải chỉ im lặng không nói. Lãnh Ti Mạn thất vọng, rồi lại phẫn nộ mà liếc Phương Ngải một cái, giẫm giày cao gót bước nhanh rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua Vân Nhiễm còn hích mạnh vai nàng.
Phương Ngải bước lên phía trước muốn đỡ lấy người, Vân Nhiễm phủi phủi quần áo, đứng lên: "Không có việc gì."
Việc này từ đầu tới cuối đều không liên quan đến Vân Nhiễm. Nếu không phải vì nàng, Vân Nhiễm cũng sẽ không bị liên lụy. Phương Ngải áy náy mà nói: "Thực xin lỗi, làm liên luỵ đến em rồi."
Nàng thành khẩn xin lỗi, “sự kiện ngực lép” tối qua cũng theo đó mà được xóa sạch.
Vân Nhiễm nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên nói: "Vậy tối nay chị mời em ăn cơm đi."
Phương Ngải ngẩn người, theo kinh nghiệm của nàng, chẳng phải cấp dưới khi gặp tình huống này sẽ đáp một câu "không sao cả" rồi nhanh chóng tạm biệt sao? Nào có ai không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu như vậy chứ?
Sự kinh ngạc của Phương Ngải bị phơi bày hết trên mặt, Vân Nhiễm híp mắt, trong lòng lặng lẽ dâng lên một niềm vui sướng khi trêu chọc được người khác.
Nàng đợi một lúc. Ngoài dự đoán, Phương Ngải đồng ý.
"Được, em chọn chỗ đi, tiền bạc không là vấn đề."
Vân Nhiễm càng thêm bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện. Chờ Phương Ngải thu thập đồ đạc xong, liền đưa nàng đến một nhà hàng Nhật.
Phương Ngải người này, tuy không phách lối ngạo mạn như mấy loại tổng tài thường thấy mà bình dị gần gũi; nhưng nàng luôn thích khoe khoang bản thân có tiền; có lẽ chính vì điều này mà nhiều người tưởng rằng lợi dụng nàng rất dễ dàng.
Nhưng dù Phương Ngải hào phóng rộng rãi, người nịnh bợ vây quanh nàng nhiều không kể xiết, thì Vân Nhiễm vẫn chưa từng thấy ai có thể thật sự chiếm được lợi ích từ Phương Ngải.
Ai ngốc vẫn chưa biết đâu…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)